Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 844: Nguyễn nguyễn mím môi cười một tiếng, nụ cười thật vô hại




Hoắc Lục nghe thấy từ trúng tà thì vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Anh ta cau chặt mày, hỏi: “Hoắc Kỳ bị như thế này mấy ngày rồi?”
A Văn m1ím môi, ánh mắt lo âu nhìn về phía Hoắc Kỳ đang ngồi liệt trên ghế sô pha, cơ thể đã thả lỏng và đang ngủ. Cậu ta đè thấp giọng xuống, nói: “Bốn, năm2 ngày rồi ạ.” Cô nhoẻn miệng cười, thái độ khá thân thiện ấm áp: “Đều là người trong nhà cả, nếu cậu Bảy đã buồn ngủ thì chẳng lẽ trong nhà đến ngay cả chỗ ngủ cũng không có, nếu để Tam gia biết được thì lại trách tôi tiếp đãi mọi người không chu đáo mất.”
Tần Nguyễn nói từ người trong nhà mà làm Hoắc Thừa Anh sững sờ tại chỗ.
Những năm qua, lúc anh ta cùng người lớn trong nhà đến khu nhà của dòng chính, thì đều được vị anh họ ba nhìn qua có vẻ ôn hòa nhưng thực chất lại rất lạnh lùng đích thân tiếp đãi.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Tần Nguyễn lại để Hoắc Thừa Anh ngồi ở vị trí bên cạnh mình.
Hoắc Thừa Anh lúc này nhìn chằm chằm chén trà trước bàn, vẻ bình tĩnh trên mặt anh ta bị phá vỡ, trong lòng đang cảm thấy vừa mừng vừa lo trước sự ưu ái này.
Những người khác ngồi phía dưới cũng bị động tác của Tần Nguyễn làm cho ngây người.
Ánh mắt họ nhìn Hoắc Thừa Anh đầy ẩn ý, trong lòng không khỏi suy đoán, chẳng lẽ thằng Lục được Hoắc Tam thiếu phu nhân coi trọng.
Tần Nguyễn cầm chén trà đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Cô liếc nhìn những sắc mặt khác nhau trong sảnh phụ, trên khuôn mặt lạnh lùng chợt nở một nụ cười ôn hòa, cô chậm rãi lên tiếng: “Những năm qua đều là Tam gia tiếp đãi các vị, nhưng hôm nay thật không khéo bên Tập đoàn HEA có việc gấp, Tam gia đi công ty nên không kịp gặp các vị. Tôi ngày nào cũng nhàn rỗi ở nhà thấy rất chán, hôm nay chẳng mấy khi trong nhà có người tới, nghe tin các chú bác đến thăm nên xuống góp vui, hi vọng không gây phiền phức gì cho mọi người.”
Với dáng vẻ như vậy thì dù bọn họ gọi đối phương là anh họ ba, nhưng chẳng qua cũng chỉ là quan hệ họ hàng cách nhau ba đời mờ nhạt, chẳng thể thân thiết nổi.
Bao nhiêu năm qua may mắn có dòng chính trông nom nên bọn họ đều là nhân vật có mặt mũi ở thành phố Hải, ai gặp mà không khom lưng cúi đầu, nhưng khi đến thủ đô thì chẳng là cái gì cả.
Cho dù là Hoắc Tam gia tự mình tiếp đãi bọn họ, thì cũng chưa từng nói câu người trong nhà.
Một trong những thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc mà lại có thái độ cung kính đứng sau lưng Tần Nguyễn như thế, khiến Hoắc Lục lập tức nhớ tới vị phu nhân mới cưới của Hoắc Tam gia.
Chỉ có điều trông Tần Nguyễn có vẻ còn quá trẻ.
Thấy cô đến gần, Hoắc Lục chỉnh đốn lại những cảm xúc phức tạp của mình và bước nhanh lên đón.
Tần Nguyễn đi xuống tầng một, rèm ban công bị gió thổi thốc lên, làm rối tung mái tóc đen mượt như lụa vén ra sau tai của cô.
Hoắc Lục lần đầu tiên nhìn thấy Tần Nguyễn thì bị kinh ngạc bởi sắc đẹp của cô, nhưng rất nhanh vẻ kinh ngạc trong mắt đã bị thay thế bằng cẩn thận cùng nghiêm túc.
Vì anh ta nhìn thấy Hoắc Chi đứng ở sau lưng Tần Nguyễn.
Người đàn ông trung niên trông khá uy nghiêm, khí chất ôn hòa ngồi ở ghế bên trái lên tiếng: “Tam thiếu phu nhân nói gì vậy, là chúng tôi đến quấy rầy trước mà.”
Người này là cha của Hoắc Thừa Anh, là người cầm quyền chi thứ nhà họ Hoắc ở thành phố Hải, cũng là người đứng đầu ở nơi đây, có thể được coi là Hoàng Đế địa phương.
Tần Nguyễn mím môi cười, nụ cười vô hại.
Đứng đối diện Tần Nguyễn, anh ta nhiệt tình nói với Hoắc Chi: “Thủ lĩnh Hoắc Chi, lại một năm không gặp, mỗi năm cô lại có thay đổi, càng ngày càng xuất sắc, lần sau tôi đến chắc không nhận ra cô mất.”
“Lục thiếu quá khen.” Thái độ của Hoắc Chi cũng khá cung kính, cô ta giới thiệu với Hoắc Lục: “Vị này là Tam thiếu phu nhân, hôm nay Tam gia không có nhà, phu nhân sẽ tiếp đón các vị.”
Hoắc Lục chất phác sờ gáy, nhìn Tần Nguyễn, trên mặt lộ ra vẻ ngượng ngùng: “Tôi cũng đoán đây là vợ mới cưới của anh ba, xin chào chị dâu ba, em là Hoắc Thừa Anh.”
Ngay khi Hoắc Thừa Anh còn đang ngây người, Hoắc Chi đã bảo ám vệ trong phòng khách đưa Hoắc Kỳ đang ngủ gục trên ghế sô pha vào phòng dành cho khách.
Theo lý mà nói, tiếng nói chuyện của Tần Nguyễn và Hoắc Thừa Anh cũng không nhỏ, động tác ám vệ ôm người lên tuy không thể nói là thô bạo nhưng cũng chẳng nhẹ nhàng thương tiếc gì.
Có nhiều động tĩnh lớn như vậy nhưng Hoắc Kỳ lại vẫn ngủ rất say.
“Vâng, phu nhân.”
Hoắc Thừa Anh nghe thế thì luống cuống, sợ Hoắc Kỳ khiến Tần Nguyễn cảm thấy phiền hà đáng ghét, bèn vội vàng xua tay ngăn cản Hoắc Chi: “Không cần đâu, không cần đây, đây là lần đầu tiên em bảy được đến chỗ dòng chính nên hơi kích động, vài ngày không được nghỉ ngơi tốt ấy mà, để em đi gọi em ấy.”
Tần Nguyễn lẳng lặng nhìn Hoắc Thừa Anh vừa bối rối vừa khẩn trương.
Tình huống kỳ lạ này cũng làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.
Ánh mắt lạnh nhạt không thể hiện cảm xúc gì của Tần Nguyễn nhìn theo Hoắc Kỳ bị ám vệ bế đi, trên mặt cô lộ ra biểu cảm đầy ẩn ý.
...
Cô liếc nhìn cậu thanh niên trên ghế sô pha, giọng bình tĩnh hỏi: “Tôi nghe Hoắc Chi nói các cậu đến từ thành phố Hải?”
Hoắc Thừa Anh gật đầu: “Vâng, chi thứ này của bọn em cách ba đời với bên dòng chính, và ở thành phố Hải cũng được nhiều năm rồi. Trước đây nhà bọn em thường đến thủ đô chơi, bao nhiêu năm qua may mắn cũng được dòng chính chăm sóc.”
Tần Nguyễn gật đầu, cô chỉ tay về phía Hoắc Kỳ đang ngủ trên ghế sô pha rồi nói với Hoắc Chi ở sau lưng: “Cậu ta buồn ngủ như vậy thì sắp xếp vào phòng dành cho khách đi, ngủ ở đây có gió dễ bị cảm lạnh.”
“Sao cậu không nói sớm việc này hả!”
“Thiếu gia không cho tôi nói ạ...”
Tần Nguyễn đứng ở trên lầu quan sát một7 chút rồi cùng Hoắc Chi tiếp tục đi xuống lầu.
Bên sảnh phụ.
Tần Nguyễn ngồi ở ghế chính, bàn tay xinh đẹp cầm một ấm trà, rót ra hai chén, một chén đặt trước mặt người thanh niên ngồi bên cạnh.
Sau khi bước vào sảnh phụ, được Hoắc Chi giới thiệu, cô đã biết tất cả các thành viên của chi thứ ở thành phố Hải, trong đó bao gồm cả cha của Hoắc Thừa Anh.
Cô bình thường vốn đã xinh đẹp, tư thế tao nhã cầm tách trà, sống cùng Hoắc Tam gia lâu ngày nên nhiễm phải khí chất cao quý của anh.
Lúc này đây, trước mặt những người đứng đầu nhà họ Hoắc ở thành phố Hải, cô không hề tỏ ra rụt rè, vẻ mặt bình tĩnh ôn hòa, giống như nữ chủ nhân của một gia tộc lớn.
Tần Nguyễn đặt chén trà trong tay xuống, hỏi cha của Hoắc Thừa Anh: “Cũng sắp tết rồi, lần này chú đến định ở lại mấy ngày?”
Ông Hoắc trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lần này tôi dẫn gia đình đến thủ đô, một là vì công việc, hai là nhân tiện đi chúc tết trước, hai ngày nữa công việc cũng hòm hòm rồi thì chúng tôi sẽ trở về thành phố Hải ăn tết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.