Ông ta không biết Tần Nguyễn muốn làm gì, do dự một chút rồi cũng gật đầu: “... Đún2g vậy.” Đêm đó, lúc hai giờ sáng.
Trong phòng dành cho khách ở tầng một, nơi Hoắc Kỳ ở, trong phòng tràn ngập âm khí lạnh lẽo. Cho đến khi có tiếng gõ cửa khiến ba người họ quay lại nhìn.
Hoắc Vân Tiêu dựa vào khung cửa, nhìn thấy ba đôi mắt giống nhau của ba mẹ con nhìn sang, đôi môi mỏng tràn ra một nụ cười nhẹ. Nhưng chưa kịp tìm chăn thì cậu ta đã nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh đứng trước cửa sổ.
Hoắc Kỳ chớp mắt một cái, thần trí trong nháy mắt trở về, cậu ta khẩn trương nhìn chằm chằm cái bóng kia, trong mắt hiện lên sự sợ hãi, thậm chí còn có một chút quen thuộc. Hoắc Vân Tiêu bước từng bước vững chãi lên lầu, bàn tay đẹp đẽ của anh xắn ống tay áo lên đến tận cẳng tay.
Trong phòng em bé, Tần Nguyễn dựa vào trên giường nhỏ, hai tay ôm Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, một tay cầm truyện cổ tích đọc cho hai đứa nhỏ nghe. Trên giường không có chăn, hiện tại cậu ta đang mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, mặc cho khí lạnh quét qua người.
Hoắc Kỳ không chịu được lạnh, nên ngơ ngác mở mắt ra. Hoắc Vân Tiêu cởi áo khoác và đưa cho người hầu, anh dùng giọng nói từ tốn hỏi Hoắc Chi: “Có biết vì sao phu nhân giữ bọn họ lại không?”
Hoắc Chi: “Phu nhân nói là nhìn bọn họ thấy thân thiết nên giữ lại khu nhà chính để ăn tết. Nhưng thuộc hạ cảm thấy phu nhân nói thế chỉ là lấy một cái cớ để có thể danh chính ngôn thuận giữ người lại thôi.” Thấy mọi chuyện đã được định đoạt, ông Hoắc vuốt mép bàn, sau khi cân nhắc mới nói: “Hai thằng nhóc này tính tình ngang bướng, từ nhỏ đến lớn làm người khác đau hết cả đầu, nếu như chúng có làm chuyện gì không đúng thì Tam thiếu phu nhân cứ dạy dỗ chúng nó. Bọn trẻ lớn rồi nên cũng có suy nghĩ của mình, tôi càng ngày càng không hiểu chúng nó, mong Tam thiếu phu nhân hãy quan tâm nhiều hơn.”
Tần Nguyễn hơi ngạc nhiên, đối phương vậy mà không nhân cơ hội nịnh bợ. Tần Nguyễn cười tủm tỉm, nói: “Tôi mới gặp hai cậu em họ mà cảm giác vô cùng thân thiết, chi bằng để họ 7ở lại thủ đô ăn tết?”
Ông Hoắc nhìn vẻ mặt tươi cười của Tần Nguyễn va chạm với sự lạnh lùng sâu thẳm trong đáy 7mắt, mà lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Tần Nguyễn cười khẽ: “Em không quen với bọn họ.”
Hoắc Vân Tiêu xoa đầu Tần Nguyễn, vân vê một lọn tóc của cô, anh dùng đầu ngón tay quấn quanh tóc hai lần rồi thả ra, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở: “Hoắc Kỳ có quan hệ khá tốt với ông Cửu, em giữ cậu ta lại, rất có thể ngày mai ông Cửu sẽ tìm tới cửa, em có sợ phiền phức không?” Hoắc An Kỳ nhìn chằm chằm anh trai mình bằng đôi mắt đen láy, bên môi nhếch lên một nụ cười lạnh, dáng vẻ trông kỳ quái nhưng lại hài hòa đến kinh ngạc.
Tần Nguyễn tập trung đọc truyện cổ tích cho lũ trẻ nghe mà không để ý đến ánh mắt hai đứa trẻ đang giao tranh với nhau. Buổi tối, lúc Hoắc Vân Tiêu trở về được nghe Hoắc Chi báo cáo rằng người của chi nhánh ở thành phố Hải đã rời đi.
Nhưng điều khiến anh ngạc nhiên là Tần Nguyễn lại giữ hai cậu em họ trẻ tuổi ở lại. Ông Hoắc nghe vậy thì vẻ mặt cũng giãn ra, ông ta nở nụ cười: “Có thể được thiếu phu nhân ưu ái là vinh hạnh của chúng nó.”
Hoắc Thừa Anh vẫn luôn giữ im lặng nãy giờ: “...” Tần Nguyễn bĩu môi: “Nói tới nói lui còn không phải là lao dịch em à.”
Tam gia dùng giọng nói hấp dẫn của mình nhẹ nhàng an ủi: “Anh biết em sợ nhất là phiền phức, nhưng A Diêu và An Kỳ còn nhỏ, em cũng nên vì bọn nhỏ mà trông nom việc nhà, làm chỗ dựa cho chúng.” Giọng đọc của cô nhẹ nhàng êm tai, hai đứa trẻ dễ thương nằm trong lòng cô, hai mắt chúng giao tranh trong không trung, hoàn toàn không có tâm tình nghe truyện cổ tích.
Hoắc Diêu lườm em trai, cái miệng nhỏ chề ra có thể treo được cả chai dầu. “Cái này...”
“Tam thiếu phu nhân không chê chúng nó ầm ĩ là tố2t rồi, có thể ở lại thủ đô ăn tết là phúc của chúng.” Tần Nguyễn hơi suy tư: “Em biết rồi.”
Sau khi cha đến, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ trở nên rất ngoan, một đứa tựa vào người Tần Nguyễn, một đứa rúc vào trong ngực Tam gia. Tần Nguyễn thẳng thắn nói: “Trong đó có một người có chút vấn đề, nên em giữ người lại trước.”
Hoắc Vân Tiêu ngồi ở bên giường, đưa tay ôm cô vào lòng, thuận tiện xoa đầu Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, anh nói: “Anh còn tưởng rằng em thật sự muốn tiếp xúc với người đồng lứa.” “Phu nhân đâu rồi?”
“Ở trên lầu với hai vị thiếu gia ạ.” Tần Nguyễn tựa vào đầu giường, trong mắt mỉm cười: “Tam gia đến đây lúc nào?”
“Anh vừa mới tới.” Anh đi về phía vợ con mình, trên người tỏa ra khí chất tao nhã quý phái: “Anh nghe nói Nguyễn Nguyễn giữ lại hai người?” Người nằm trên giường, dường như bị khí lạnh ngấm vào người, đưa tay kéo chăn trong giấc ngủ.
Hai tay cậu ta sờ trên giường nhưng không tìm thấy gì. Bị cha bán đi như vậy, trong lòng anh ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
... “Người được sắp xếp ở đâu?”
“Trong phòng dành cho khách ở tầng một ạ.” Không đợi ông Hoắc từ chối, một ông bác lớn tuổi khác đã v0ội vàng đồng ý.
Tần Nguyễn nhìn về phía người vừa lên tiếng, người này hình như là người nhà của Hoắc Kỳ, cô gật đầu: “Cứ như vậy đi, lát nữa tôi sẽ nói qua với Tam gia, sắp xếp cho hai em họ ở lại đây.” Lúc mới gặp Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh, từ lời nói đến cử chỉ của bọn họ làm Tần Nguyễn có thể nhìn ra bọn họ là người có gia giáo, thấy thế nào cũng không giống có tính cách ngang bướng.
Cô lắc đầu với ông Hoắc đang mặt đầy lo lắng, bật cười, nói: “Xem chú nói kìa, ai không biết lại tưởng rằng tôi là đại ma đầu ấy chứ. Tôi và hai em họ tuổi cũng sàn sàn như nhau, chẳng qua là tôi muốn giữ lại người bạn để chơi cho có chủ đề chung. Nếu họ đã ở lại thủ đô thì chắc chắn tôi sẽ không bạc đãi họ rồi, nói thế nào thì cũng là người của nhà họ Hoắc, chẳng lẽ tôi lại để họ phải chịu thiệt thòi.” Nghĩ đến ông già cố chấp kia, Tần Nguyễn dựa đầu vào trong ngực Hoắc Vân Tiêu rồi ngửa mặt lên, hỏi: “Sợ thì có thể né tránh được sao?”
Hoắc Vân Tiêu lắc đầu, đầu ngón tay thả lọn tóc ra, mập mờ véo nhẹ tai của cô: “Mấy ngày nay công ty có rất nhiều việc, anh cũng không có nhiều thời gian ở nhà. Em nên chú ý hơn tới ông Cửu và những người khác. Có một điều cần nhớ kỹ, đừng để mình phải chịu ấm ức là được.” Giọng nói của cô rất chậm, âm điệu trầm thấp, tạo cho người ta cảm giác khá hòa nhã.
Nhưng dù thái độ của cô có ôn hòa, thì vẫn có thể khiến mọi người cảm nhận được khí thế mạnh mẽ lấn át của mình. Hoắc Vân Tiêu khẽ nhíu mày, anh đứng im tại chỗ trầm tư một lát.
Anh không cho rằng Tần Nguyễn sẽ vô duyên vô cớ giữ lại những người ở thành phố Hải mà cô mới gặp lần đầu tiên, và để họ ở trong biệt thự của bọn họ. Đúng lúc này, cái bóng kia cử động.
Nó đưa tay vuốt mái tóc dài bằng năm ngón tay xòe ra.