Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 846: Chúng ta là vợ chồng, nên sống chết có nhau!




Người phụ nữ đứng trước cửa sổ quay lưng về phía Hoắc Kỳ, khuôn mặt bị bóng tối che khuất, trong phòng vang lên một giọng nó1i trầm thấp khàn khàn tang thương: “Chúng ta là vợ chồng mà.”
Giọng nói giống như khóc lại vừa như cười, toát lên s2ự tiếc nuối khiến người ta phải thở dài. Ngay sau đó, trong phòng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, âm thanh lớn đến mức vang vọng cả tòa nhà.
Người của chi thứ ở thành phố Hải đang nghỉ ở tòa nhà bên cạnh cũng đều bị kinh động, chứ đừng nói gì đến Tam gia và Tần Nguyễn ở trên lầu.
Ám vệ nghe tiếng lập tức chỉnh lại tư thế, cung kính hạ thấp người với Tần Nguyễn đang đi tới.
Ám vệ cầm đầu chính là đội trưởng trực đêm nay, anh ta chủ động đứng ra bẩm báo: “Phu nhân, Hoắc thất thiếu ở bên trong có thể đã xảy ra chuyện, căn phòng rất kỳ quái, không mở ra được.”
Đúng lúc này, Tần Nguyễn mặc đồ ngủ chậm rãi đi tới.
Giọng nói trong trẻo dễ chịu của cô vang lên: “Có chuyện gì vậy?”
Cậu ta nằm trên mặt đất bò về phía cửa, toàn thân run rẩy, không ngừng mắng chửi: “Cút đi, đừng, đừng đụng tôi!”
Nữ quỷ nặng nề nhìn Hoắc Kỳ đang bò trên mặt đất, cô ta nói bằng giọng hung ác: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!”
Giọng điệu chắc chắn, còn có một chút lo lắng.
Cảm nhận được trong không khí có một chút sát khí âm u, Tần Nguyễn không khỏi nhíu mày.
Cánh cửa này là giả, chỉ là một cái bóng hư vô mờ mịt.
Tần Nguyễn giơ tay phất ống tay áo, cánh cửa ảo ảnh trước mặt lập tức biến mất.
Khoảnh khoắc ảo ảnh biến mất, một cánh cửa mới xuất hiện.
Mặt của tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
“Rầm!”
Cửa phòng bị đá văng, tất cả mọi người đều nhìn thấy được cảnh tượng ở bên trong.
Hoắc Vân Tiêu vòng tay qua eo cô, dùng những ngón tay trắng trẻo đẹp đẽ của mình nắm lấy dây đai thắt lưng của áo ngủ, rồi nhanh tay buộc dây lại.
Làm xong tất cả những thứ này, Tam gia ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt không biết là đang mong chờ hay thất vọng của Tần Nguyễn.
Đầu của người phụ nữ như một 2con búp bê lắp ráp, quay với tốc độ chậm, đôi mắt trống rỗng của cô ta dán chặt vào Hoắc Kỳ.
Nhưng điều đáng sợ là 0khi cô ta quay đầu lại, cơ thể cô ta đứng yên không nhúc nhích.
Hoắc Kỳ đã nhìn thấy cảnh này vài lần, lần nào cậu ta cũng sợ đến mức tim ngừng đập.
Quá đáng sợ!
Động tác này giống như là muốn tới hôn cô.
Bắt gặp ánh mắt thâm thúy đen láy của Tam gia, hô hấp của Tần Nguyễn trở nên trì trệ, đôi môi anh đào khẽ mím.
Vẻ mặt của Hoắc Kỳ vặn vẹo, cậu ta dùng hai tay bịt lỗ tai, vì quá sợ hãi 7mà nước mắt rơi đầy trên mặt, cậu ta cực lực lắc đầu phủ nhận: “Không, không phải!”
Thái độ kiên quyết phủ nhận của7 cậu ta kích thích người phụ nữ, luồng âm khí trong phòng mạnh mẽ lao về phía cậu ta.
Cô ta khàn giọng không cam lòng mà gầm gừ: “Anh là chồng của em, chúng ta là vợ chồng, nên sống chết có nhau chứ!”
“Cút!” Hoắc Kỳ cố hết sức giãy tay của nữ quỷ ra, lại không để ý cảm giác đang hất tay vào khoảng không, cậu ta chỉ muốn sống sót mà điên cuồng bò lăn, cơ thể ngã xuống đất.
Trong giọng nói dịu dàng của anh ẩn chứa một chút đùa cợt, anh siết chặt vòng eo thon gọn trong lòng bàn tay: “Đi đi, động tĩnh lớn như thế, để anh đi thông báo cho người ở bên thành phố Hải, lát nữa anh sẽ xuống dưới tìm em.”
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn tú đường hoàng trước mặt, mà trong lòng hoài nghi mình bị ảo giác rồi.
Dưới lầu.
Hoắc Thừa Anh gõ cửa hồi lâu không được, trong phòng truyền ra tiếng kêu thảm thiết, làm các ám vệ đang chạy tới do nghe thấy tiếng động cũng phải giật mình.
Ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất tò mò không biết Hoắc Kỳ đụng phải thứ gì.
Hoắc Vân Tiêu xoay người trong ngực mình lại, rồi dùng đầu ngón tay ấm áp sờ lên gò má cô, anh thấp giọng hỏi: “Em đã biết trước đêm nay sẽ xảy ra chuyện sao?”
Phòng ngủ trên lầu.
Khoảnh khắc tiếng hét từ tầng một vang lên, Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đồng thời mở mắt ra.
Lúc này, cửa phòng bị người bên ngoài đập rầm rầm.
“Hoắc Kỳ? Hoắc Kỳ, em làm sao vậy?”
Mấy người đứng ở trước cửa phòng dành cho khách, chìa khóa không mở được cửa, bọn họ đành dùng cách khác, nhưng cánh cửa trước mắt giống như bị hàn chết vậy, mãi vẫn không mở ra được.
Cẩn thận nghe ngóng có thể nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng rên nhẹ yếu ớt thống khổ.
Vừa mặc áo ngủ vào, cổ tay Tần Nguyễn đã bị giữ chặt.
Cô khó hiểu quay đầu lại, nhìn thấy Tam gia đang ngồi ở mép giường, trên môi nở nụ cười nhẹ, anh nghiêng người tới gần cô.
Lẽ ra họ phải cách cửa phòng nửa mét, nhưng trong nháy mắt, họ đã cách xa một mét.
Tần Nguyễn nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra từ căn phòng, cô nheo mắt lại, nhanh chóng nhấc đôi chân dài trắng muốt của mình lên đạp một cước về phía cánh cửa trước mặt.
Hoắc Thừa Anh lo lắng đến mức người đổ đầy mồ hôi, nhân lúc ám vệ định dùng vũ khí xông vào, anh ta liền bước lên trước đạp mạnh về phía cửa.
Cú đạp này chẳng những không đá được cửa mà anh ta còn bị khí lạnh trên cửa dội ra xa, khiến cơ thể bất ổn liên tục lui về phía sau.
Hoắc Thừa Anh thấy em họ mình như thế thì chẳng kịp nghĩ ngợi gì cả đã xông vào phòng trước tiên.
Anh ta quỳ gối trước người Hoắc Kỳ, lật người lại rồi khẽ run giọng gọi: “Hoắc Kỳ, Hoắc Kỳ?”
Hoắc Kỳ quần áo xốc xếch trông vô cùng chật vật nằm quằn quại trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ đau đớn.
Cẩn thận nghe sẽ thấy, lúc thì cậu ta cầu xin tha thứ, lúc lại cao giọng chửi ầm lên.
Một cơn gió lạnh lẽo nổi lên, làm rèm cửa bị thổi bay.
“Thùng thùng.”
Cô liếc nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, rồi lắc đầu với Tam gia trầm tĩnh trước mặt: “Em cũng không biết lúc nào chuyện sẽ xảy ra. Hôm qua em giữ Hoắc Kỳ và Hoắc Thừa Anh ở lại là bởi vì trên người Hoắc Kỳ có vấn đề, cơ thể cậu ta gầy yếu giống như một ông lão, bị sát khí xâm nhập, sức sống bị đoạt đi, nếu như không nhanh chóng giải quyết thì chỉ sợ không kịp. Nhà họ Hoắc ở khu vực có phong thủy tốt nhất thủ đô, còn có một kết giới cố định vô hình, ngay cả lão quỷ trên trăm năm cũng chưa chắc đã vào được đây, để cậu ta ở lại đây sẽ an toàn hơn một chút. Em cứ nghĩ là phải đợi mấy ngày nữa mới có dấu hiệu, không ngờ lại tới sớm như vậy.”
Hoắc Kỳ xảy ra chuyện ngay đêm nay làm Tần Nguyễn thật sự rất kinh ngạc.
“Hoắc Kỳ, mau mở cửa ra! Mở cửa!!”
Tiếng la hét đầy lo lắng của Hoắc Thừa Anh vang lên ở bên ngoài.
Không thì làm sao cô lại nghe ra được từ trong giọng nói của đối phương một chút ý cười.
“Vâng.”
Cô thoát ra khỏi vòng tay ấm áp của Tam gia, cầm lấy chiếc áo ngủ bên cạnh khoác tạm lên người, rồi đứng dậy đi giày.
“Em xuống nhà xem thế nào.”
Tần Nguyễn mím môi gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
...
Cậu ta ước mình có thể tắt thở ngay tại chỗ để được giải thoát.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Hoắc Kỳ đang co rúm trên giường, thân thể cô ta dịch chuyển đến bên giường, vươn tay kéo cánh tay cậu ta.
Hoắc Kỳ được gọi toàn thân run rẩy, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, dáng vẻ đầy phản kháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.