Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 904: Đại sư huyền học mới nổi




Tần Nguyễn ngồi trong phòng khách, ánh mắt đánh giá cô gái đang đi đến gần, gương mặt mang những đường nét đặc thù của thành phố Hải trở nên rõ ràn1g.
Hai má hóp sâu, đầu và cằm tương đối nhọn, vóc dáng tương đối cao. Cô ấy nghiêng đầu hỏi Tần Nguyễn: “Cô nói lúc chưa nhìn thấy tôi thì đã nghi ngờ thân phận của tôi rồi, sao cô phát hiện ra được?”
Tần Nguyễn dùng một tay chống đầu, vẻ mặt bình thản, cô nói: “Hoắc Thừa Anh.”
“Phu nhân, tôi đã dẫn cô ấy đến rồi.”
Tần Nguyễn khẽ gật đầu, cô đứng dậy, một tay đút túi, tay còn lại chìa về ph0ía cô gái đứng bên cạnh Hoắc Chi: “Xin chào, tôi là Tần Nguyễn.”
Vu Phạm bật cười lắc đầu: “Cô đúng là không để ai chiếm được một chút lợi lộc nào của mình.”
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên ánh nhìn chế nhạo: “Làm sao có thể so được với cô, cô hẹn hò với Hoắc Kỳ nhà chúng tôi bảy năm mà che giấu thân phận quá kỹ, không để cho cậu ấy phát hiện ra thân phận thật của cô. Hoắc Kỳ à, cậu nói xem có phải cậu quá hờ hững với bạn gái của mình không, hay là quá yên tâm về cô ấy? Tôi thật sự rất tò mò, hai người đang hẹn hò thật đấy à?”
Hoắc Chi bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn quét qua mà cảm thấy rùng cả mình.
Phát giác trên người Tần Nguyễn tràn ngập lửa giận, cô ta bèn bê cát canh thảo dược đi.
Cô vừa ngồi xuống, Hoắc Chi đã bê tới một bát canh thảo dược.
“Phu nhân, đây là canh bổ khí huyết mà trước khi Tam gia đi đã dặn phòng bếp hầm cho cô ạ.”
Cô phải đợi Tam gia trở về rồi tìm anh nói chuyện mới được.
Trong trường hợp đặc biệt, cô cũng không ngại sử dụng vũ lực.
Nhớ lại báo cáo điều tra của Hoắc Chi, trong mắt Tần Nguyễn hiện lên một tia vui vẻ, cô thích cách làm việc của đối phương, và có ấn tượng tốt với cô gái này.
Nghe lời tự giới thiệu của Tần Nguyễn, gương mặt thanh tú của Vu Phạm thoáng khựng lại.
Hơn nữa, nhà họ Hoắc ở thủ đô có địa vị như thế nào chứ, dù trong xương cô ấy có kiêu ngạo cách mấy, thực lực có xuất chúng bao nhiêu thì cũng phải cúi đầu trước danh gia vọng tộc trăm năm này.
Còn có bí mật cô ấy luôn chôn chặt trong lòng, không giải quyết được phiền phức tiềm ẩn, cô ấy không yên tâm cùng người thanh niên này lập gia đình, chung quy lại là cô ấy không thể yên lòng với cậu ta.
Hai mắt Vu Phạm sáng lên, cô ấy cong môi hỏi lại: “Là đại sư Huyền học mới nổi của thủ đô?”
Đuôi lông mày của Tần Nguyễn khẽ nhướng lên, cô nín cười và đáp: “Chỉ là kiếm miếng cơm thôi, đâu thần kỳ như người ta đồn thổi vậy chứ.”
Cô ấy vươn tay nắm lấy tay Tần Nguyễn, dùng giọng điệu không quá chắc chắn mà nói: “Cô tên là Tần Nguyễn?”
Tần Nguyễn cười gật đầu: “Đúng vậy.”
Ý vị trêu chọc trong lời nói của Vu Phạm khá nồng, không câu nệ gì cả.
Tần Nguyễn thoải mái dựa vào ghế sô pha, cô nói, giọng lười nhác: “Yên tâm đi, sớm muộn gì cô cũng sẽ được trải qua thôi.”
Đôi mắt sắc sảo của Vu Phạm liếc nhìn Tần Nguyễn, ánh mắt cô ấy khóa chặt vào phần xương quai xanh của Tần Nguyễn, phía trên có mấy dấu vết mập mờ, giống như những đóa hoa mai.
Vu Phạm lập tức trêu: “Cuộc sống về đêm gần đây của đạo hữu Tần cũng không tệ nhỉ.”
Bổ khí huyết?
Chuyện phòng the quá độ sẽ tạo thành khí huyết không đủ, có phải cô nên cảm ơn Tam gia đã ân cần như thế không.
Vu Phạm trừng mắt lườm Hoắc Kỳ, dùng khuỷu tay huých nhẹ cậu ta một cái: “Nói cái gì đấy!”
Đúng là bọn họ đã hẹn hò nhiều năm, nhưng còn chưa tới bước kết hôn, sao có thể thất lễ như vậy được.
Câu nói đầy ẩn ý.
Tần Nguyễn khẽ đảo mắt, trong mắt toát ra nét quyến rũ vô hạn, cô nhìn Vu Phạm bằng ánh mắt mập mờ.
Thái độ của cô không giống như tiếp những người khách mấy ngày trước đến thăm nhà họ Hoắc, mà là chủ động tiến lên tự giới thiệu ngắn gọn và thẳng thắn.
Vì cô biết thân phận của đối phương, đệ tử môn phái Trường Sinh – Vu Phạm.
Vẻ mặt của Hoắc Kỳ rất bình tĩnh, cũng không tỏ ra khó chịu vì Vu Phạm che giấu thân phận.
Cậu ta rất khéo léo hiểu lòng người mà nói: “Phàm Phàm là người có chính kiến riêng, em không bao giờ can thiệp vào cuộc sống riêng tư của cô ấy, chỉ cần cô ấy sống tốt là được rồi, em thích sự mạnh mẽ hoạt bát của cô ấy, thích nhìn thấy cô ấy vui vẻ.”
Tần Nguyễn khẽ chớp mắt, cô không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Hoắc Kỳ.
Đây là một cậu nhóc siêu si tình rồi!
Cô ấy véo nhẹ tay của Hoắc Kỳ, thấp giọng nói: “Chuyện này để nói sau, chúng ta nói đến vấn đề của anh trước đi.”
Bây giờ thân phận đã bị vạch trần, lại còn ở ngay trước mặt bạn trai, Vu Phạm cảm thấy không cần thiết phải giấu giếm nữa. Chuyện của chi thứ nhà họ Hoắc bên phía thành phố Hải nhất định phải giải quyết càng sớm càng tốt, mới có thể tránh những rắc rối trong tương lai.
Lúc này, không có ai biết rằng đôi chân của cô đang run rẩy.
“Chị dâu ba nói đúng lắm.” Hoắc Kỳ kéo tay bạn gái ngồi xuống đối diện Tần Nguyễn.
Nụ cười của Tần Nguyễn cũng chân thật hơn nhiều, đôi mắt đẹp cong cong hình trăng lưỡi liềm: “Lúc chưa gặp cô, tôi cảm thấy thân phận của cô rất khả nghi, vừa nhìn thấy cô, tôi đã xác định chúng ta là đồng nghiệp, nhưng lại không ngờ tới chúng ta là người quen cũ.”
Đúng là họ có quen biết nhau, họ đã tham gia chung nhóm chat được gần một năm.
“Đổ đi, cảm ơn.” Tần Nguyễn nói bằng giọng xa cách lạnh nhạt.
Hôm nay nếu cô uống bát canh này, thì chẳng phải sau này chỉ biết quỳ thôi, khỏi đứng dậy được luôn.
Trong lòng cô bỗng thấy nghi ngờ, đây thật sự là phản ứng khi thích một người à? Sao cô cứ có cảm giác không hài hòa nhỉ.
Vu Phạm cũng nhíu mày, cô ấy híp mắt lại nhìn về phía Hoắc Kỳ và hỏi: “Chắc anh đã phát hiện ra từ lâu rồi phải không?”
Cô gái này trông khá thanh tú, ánh sáng trong mắt khiến ngườ2i ta có cảm giác hung hãn.
Chỉ liếc mắt một cái là Tần Nguyễn có thể nhìn ra được, đây là một cô gái tính cách mạnh mẽ lanh lợi, có sự kiê7u ngạo bộc phát từ trong xương.
Hoắc Kỳ không biết sự lo lắng của Vu Phạm, cậu ta nhíu mày, giả vờ đau khổ nói: “Phàm Phàm à, em đã đồng ý với anh là sang năm chúng ta sẽ kết hôn mà.”
Vu Phạm thu lại hết sự khôn khéo trong mắt khi đối mặt với bạn trai, chỉ còn lại nét dịu dàng của một cô gái nhỏ.
Nhưng, thứ càng làm cho Tần Nguyễn cảm thấy hứng thú là ở trên người đối phương toát ra khí đen, đây không7 phải là khí âm sát, mà là một loại khí tồn tại giống như linh lực.
Hoắc Chi dẫn người đi đến trước mặt Tần Nguyễn, cô ta cúi người tỏ thá2i độ cung kính.
Tần Nguyễn cười nhẹ với Hoắc Chi, cô nói: “Tôi không thấy ngon miệng, không muốn uống, cô đổ đi.”
Sắc mặt Hoắc Chi thay đổi: “Phu nhân?”
Hoắc Kỳ mỉm cười, cũng không đáp lại.
Xem ra là đúng rồi.
Thế này là thừa nhận thân phận rồi.
Vu Phạm định buông tay ra, nhưng nghe vậy thì lại nắm chặt, khuôn mặt thanh tú trở nên sinh động, cô ấy tự giới thiệu: “Vu Phạm, môn phái Trường Sinh.”
Hoắc Kỳ đứng ở sau lưng Vu Phạm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt cậu ta nhìn qua lại giữa Tần Nguyễn và bạn gái.
“Hai người biết nhau à?”
Cô sẽ không cho Hoắc Vân Tiêu có thêm cơ hội nào bắt nạt mình đâu.
Đương nhiên, lửa giận bị kìm nén từ sáng sớm cũng làm cho cô nuốt không trôi.
Vu Phạm buông tay Tần Nguyễn, rồi dùng giọng điệu thân mật nói với Hoắc Kỳ: “Chưa từng gặp, nhưng em biết tên của Hoắc phu nhân.”
Hoắc Kỳ mỉm cười, nói đùa: “Làm sao lại gọi Hoắc phu nhân, phải gọi là chị dâu ba.”
Tuy chưa từng gặp mặt, nhưng cũng có chút qua lại.
Tần Nguyễn không hề đề cập đến chuyện trước đó mình đã điều tra qua thân phận của Vu Phạm.
Tần Nguyễn ho một tiếng, cắt ngang ánh mắt trìu mến giữa hai người: “Hai vị, hay là chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi?”
Nếu cứ tiếp tục đứng như thế này, eo của cô sẽ không thể chịu được nữa.
Cô biết Vu Phạm qua lời nói chuyện của Hoắc Thừa Anh và Hoắc Kỳ, cô thấy Vu Phạm chú ý quá nhiều đến Hoắc Thừa Anh, và có những hành động rất kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.