Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 923: Không giết chết cậu ta đã là nhân từ rồi đấy




Tần Nguyễn lơ đãng cụp mắt xuống, nhìn thấy vết máu tươi trên chân Phó thiếu thì vẻ mặt mê mang khẽ thay đổi.
Cô khẽ mở miệkng, kêu lên: “Ôi trời, thật xin lỗi! Tôi không cẩn thận bóp cò mất rồi, cậu không sao chứ?” Tần Nguyễn khẽ tặc lưỡi một tiếng, vẻ mặt buồn rầu lắc đầu.
Cô xách theo chai rượu, ung dung đi đến phía trước Phó Côn.
Không đến mấy phút sau, đám người kia đã bị nhóm Hoắc Chi vật ngã xuống đất, không thể đứng dậy được.
Đám bạn đêm nay đi cùng Phó thiếu thấy tình cảnh này cũng định chuồn vội.
Hai mắt Phó Côn hơi nheo lại, vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: “Cậu có ý gì?”
Hoắc Kỳ đi đến phía trước Tần Nguyễn, nhưng bước chân của cậu ta không dừng lại mà đi thẳng đến chỗ Vu Phạm đang say lờ đờ, tay còn ôm chai rượu, nằm nghiêng nghiêng ngả ngả trên ghế sô pha.
Ôm cái chân đau đớn, Phó thiếu dùng ánh mắt hung hăng trợn trừng lên với đám tay chân trong quán rượu, hắn hét lên bằng giọng không quá tự tin: “Các người còn đứng ngây ra đó làm gì, mau bắt bọn chúng cho tôi, bất kể sống chết, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Còn hắn, sau khi la hét xong thì lết cái chân bị thương chật vật bò vào góc sô pha.
Từ bên ngoài có một nhóm người khá đông xông vào quán rượu, trông cũng phải khoảng hai, ba mươi người.
Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy Phó thiếu co ro trong góc sô pha, ôm lấy cái chân bị thương giống như một cậu bé đáng thương bị bắt nạt thảm hại vậy.
Hoắc Chi đứng ở bên cạnh cũng không biết lúc này Tần Nguyễn có thật sự say hay không.
Ánh mắt của Phó Côn sắc lẹm dữ tợn, nhìn từ trên xuống dưới Tần Nguyễn: “Nếu con trai tôi mà có mệnh hệ gì, tôi sẽ làm cho cả nhà cô không được yên!”
Tiếng khóc lóc thảm thiết kia làm người không biết nội tình nghe thấy cũng phải rơi lệ.
Tần Nguyễn dựa vào cây cột bên cạnh, nấc lên một tiếng, cụp mắt nhìn hình ảnh hai cha con nhà họ Phó ôm chặt lấy nhau.
Cô nhẹ nhàng nói, giọng nhàn nhạt: “Còn sống không tốt sao?”
Giống như thở dài buồn rầu, lại giống như suy nghĩ thay cho đối phương.
Bị áp chế như thế này, Phó Côn nổi giận, quay đầu quát vệ sĩ mình mang tới: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt chúng nó lại cho tôi!”
“Ngài Phó, tôi khuyên ngài không nên hành động hấp tấp!”
Tần Nguyễn nâng chân lên, giẫm lên phần đùi bị thương của Phó Tử Thu.
Phó Tử Thu lập tức hét thảm: “A a a!!! Đau quá! Đau quá!!!
Người đàn ông vừa tới qua đám tay chân của quán rượu đang nằm gục trên mặt đất trong tư thế rất buồn cười, và lao đến chỗ Phó thiếu.
Phó Tử Thu ôm người đàn ông trung niên kia và khóc ầm lên: “Ba! Sao bây giờ ba mới đến! Con sắp bị người ta đánh chết rồi!”
Thật là đáng sợ, làm sao lại có người phụ nữ đáng sợ như thế chứ, bị đối phương nhìn mà giống như bị rắn độc để mắt tới vậy.
Hắn đã lớn chừng này rồi mà chưa bao giờ gặp được một người phụ nữ như vậy, làm hắn giống như ngửi thấy hơi thở của tử thần.
Hoắc Chi khinh miệt liếc nhìn đám người: “Hôm nay ai dám làm tổn thương đến phu nhân nhà tôi thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này!”
Đừng nhìn bọn họ chỉ có mấy người, nhưng luồng khí thế mạnh mẽ và sát khí tỏa ra từ cơ thể họ cũng đủ khiến người ta kinh ngạc.
“Hừ, thằng con bất hiếu này của ông ngại mình sống quá lâu nên đụng vào họng súng của tôi, tôi không giết chết cậu ta đã là nhân từ rồi đấy.”
Cô nói năng đâu ra đấy, trông không hề giống người đang say.
Tần Nguyễn trầm ngâm rồi lắc đầu như trống bỏi, cô chân thành nói: “Không được đâu, cậu giết tôi rồi, Tam gia nhà tôi sẽ đau lòng đấy.”
Đôi mắt lạnh lùng của cô nhìn Phó thiếu như đang nhìn một vật chết vậy.
Bọn họ đều là những người bước ra từ trong núi đao biển lửa, tay nhuốm không biết bao nhiêu máu, đám tay chân này sao có thể so sánh được với họ.
Trận chiến sắp nổ ra, bầu không khí giằng co hết sức căng thẳng khiến vài người xung quanh thậm chí không dám thở mạnh.
Những tên tay chân trong quán rượu không ngừng co cụm lại, nhưng có Phó thiếu ở bên cạnh, bọn chúng dù không muốn cũng không thể lùi bước, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Hai bên nhanh chóng lao vào chiến đấu.
Phó Côn đau lòng quá, vươn tay muốn đẩy Tần Nguyễn, nhưng tay còn chưa kịp chạm vào người cô thì đã bị Hoắc Chi nhanh chóng khống chế.
“Bỏ tay xuống!”
Đám tay chân của quán rượu đến gần Tần Nguyễn, tất cả đều lộ ra vẻ cảnh giác, trong mắt toát ra ánh sáng hung ác.
Ám vệ của nhà họ Hoắc lập tức chạy tới trước mặt Tần Nguyễn, ánh mắt của bọn họ sắc bén, toàn thân đầy sát khí, mùi máu tươi cũng theo đó mà lan tràn ra.
Phó Côn ôm chặt Phó Tử Thu, nhìn thấy vết thương trên đùi con trai mình thì gầm lên giận dữ như một con sư tử già.
Tần Nguyễn nuốt rượu trong miệng xuống, lắc lắc chai rượu trong tay.
Cậu ta đắp áo khoác trong tay lên người cô ấy rồi vẫy vẫy tay với A Văn đứng trong đám người.
A Văn đi lên trước: “Thất thiếu?”
Đối phương ngồi dưới đất ôm Phó Tử Thu, ánh mắt lạnh lùng khó tả nhìn Tần Nguyễn, có lẽ người này ngồi ở vị trí cao đã lâu nên trên người có một thứ khí thế uy nghiêm.
Tần Nguyễn đưa chai rượu lên đầu Phó Côn hai lần, như thể đang tự hỏi nên ra tay như thế nào.
Ngoài miệng cô nói ra những lờci giả mù sa mưa, nhưng trong mắt lại đầy ý cười, cô thay đổi thái độ, không còn nghiêm khắc và lạnh lùng như trước khi say rượu, maà giống một đứa trẻ đang làm chuyện xấu hơn.
Cũng không biết vị Phó thiếu này là quá tức giận hay quá đau đớn mà toàn thân phát run, hắn giận dữ hét lên: “Tao muốn giết mày! Giết chết mày!”
“Tử Thu!”
Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên.
Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân chạy thẳng lên não Phó thiếu, hắn mặc kệ Tam gia mà Tần Nguyễn nói là ai, sợ hãi bao trùm lên đỉnh đầu khiến cơ thể hắn run lên bần bật, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Một mối nguy hiểm không thể giải thích được quét qua cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy ngột ngạt và áp bách.
Nói chính xác hơn thì phải là ba tên ám vệ và Hoắc Chi đơn phương đánh đám người kia.
Có một người đàn ông mặc đồ đen lặng lẽ tham gia trận chiến, đấm đá những tên tay chân trong quán rượu.
Một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên sau lưng đám vệ sĩ nhà họ Phó.
Người mà Hoắc Kỳ mang tới mở ra một con đường để cậu ta chậm rãi đi vào tầm mắt của mọi người.
Đám tay chân nằm dưới đất sợ bị liên lụy nên đã bò sang một bên để nghỉ ngơi, những vết rượu và máu trên mặt đất là bằng chứng của vụ hỗn loạn vừa rồi.
Hoắc Kỳ liếc xuống mặt đất bừa bộn, sau đó ngước mắt nhìn Phó Côn đang bị Hoắc Chi khống chế.
Thấy vẻ mặt mê mang của cô, Hoắc Chi đi lên trước nhỏ giọng nói: “Phu nhân, cô đưa súng cho tôi đi ạ.”
Cô ta nhìn phu nhân cầm vũ khí mà trái tim cứ thấp thỏm lo âu, sợ cô sơ ý một cái lại cướp cò thật.
Trước kia nhìn thấy người này cậu ta sẽ cung kính ân cần chào hỏi, hôm nay nhìn cảnh này thì biết tương lai sau này của hai nhà ở thành phố Hải sẽ có rất nhiều rắc rối.
Nhìn thấy Hoắc Kỳ, Phó Côn cười lạnh, nói: “Là cậu à, làm sao? Cậu muốn che chở cho mấy đứa đã làm con tôi bị thương?” Trong lời nói lộ ra ý uy hiếp.
Tần Nguyễn không nói gì, chỉ tiện tay ném vũ khí vào trong ngực Hoắc Chi.
Cô liếc nhìn đống chai rượu rỗng trên bàn, nhanh chóng cầm lấy một chai còn lại một nửa, rồi đưa lên miệng tu một hơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.