Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 934: Công tôn nghị




Khi Tần Nguyễn biết được hành trình của từng người thì khẽ nhếch miệng, thầm nghĩ trong nhà này đúng là không có người nào nhàn rỗi cả.
Vẻ 1mặt của cô thật sự thú vị, Hoắc Vân Tiêu đưa tay véo nhẹ mũi cô, cúi đầu cười ở bên tai cô: “Một, hai năm nữa em cũng sẽ bận rộn thôi, nhà họ Hoắc2 cần một nữ chủ nhân lo liệu việc nhà.” “Biết ạ.”
Giọng của Tống Tình trầm thấp nghèn nghẹt, khó có thể nghe ra bất kỳ cảm xúc gì.
Anh ta nở một nụ cười ngả ngớn, hỏi: “Sao thế em dâu?”
Tần Nguyễn nheo đôi mắt hồ ly lại, cười nói: “Không có việc gì, chỉ là em thấy sức khỏe của anh Dung tốt lên nhiều, chúc mừng anh!”
Ông cụ Hoắc lại cười vui vẻ: “Toàn là người trẻ tuổi tụ tập cùng nhau, có chung chủ đề, cháu dẫn Nguyễn Nguyễn đi xem cũng không hại gì. Tuy ở thủ đô này không nhiều chỗ vui chơi như ở bên ngoài, nhưng tóm lại là địa bàn nhà mình, sẽ không sợ bị bắt nạt đúng không.”
Rõ ràng là nói với Hoắc Vân Tiêu, nhưng ánh mắt ông cụ Hoắc lại nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Hoắc Dịch Dung giơ tay bóp cằm Tống Tình, anh ta nói bằng giọng gắt gỏng vô tình: “Nếu biết rồi, cô còn như cá chết ở đây làm gì?!”
Anh ta không vui, rất tức giận, thậm chí còn có chút giận cá chém thớt.
Hầu kết của anh ta khẽ chuyển động, anh ta trầm giọng nói: “Vào đi.”
Cánh cửa bị đẩy ra từ bên ngoài, một người đàn ông cao lớn đẹp trai, nam tính chậm rãi bước vào.
Lúc này, ông cụ Hoắc ngồi ở vị trí giữa lên tiếng.
Ông cụ hiền từ nhìn Tần Nguyễn và bảo: “Cháu gái Nguyễn, lát nữa ăn cơm xong Vân Tiêu sẽ đưa cháu đi gặp một vài người, cháu cũng nên ra ngoài vui vẻ một chút với đám thanh niên trẻ tuổi.”
Trong lòng tất cả bọn họ đều biết lý do tại sao Công Tôn Nghị lại đến đây tối nay.
Đêm nay, Hoắc Dịch Dung sẽ sử dụng Tống Tình để dụ Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ trong người mình ra ngoài.
Ánh đèn trong phòng mờ tối, xuyên qua màn cửa chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người thon dài tách ra lại ôm lấy nhau, rồi lại lập tức dịch ra.
Trong mắt Tống Tình hiện lên sự sợ hãi, cô ta dùng hết sức túm lấy chiếc chăn mỏng màu xanh đậm.
Ánh mắt quạnh quẽ của Tống Tình đón lấy lửa giận trong mắt Hoắc Dịch Dung, cô ta bình tĩnh nói: “Nhị gia, thuộc hạ không biết cách làm.”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì lông mày càng nhíu chặt hơn, trong lòng hơi kinh ngạc, hỏa khí bất giác bị đè xuống.
Tần Nguyễn nghe nói anh cả và anh hai của cô cũng sẽ đi, thì trên mặt nở nụ cười mong đợi.
...
Trên bàn ăn, sau khi ông cụ Hoắc ngồi xuống, những người khác cũng ngồi xuống dưới sự phục vụ của người hầu.
Tần 7Nguyễn nhìn thấy Hoắc Dịch Dung sắc mặt tái nhợt tiều tụy ngồi ở phía đối diện, thì trong đầu thầm nghĩ cũng có một người đang rảnh rỗi này.
<2br>Hiện tại Hoắc Dịch Dung đã có thể đi lại, nhưng không thể vận động quá sức, ảnh hưởng mà Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ trong cơ thể tạo ra cho anh t0a cũng không thể giải quyết được ngay trong thời gian ngắn.
Công Tôn Nghị bình tĩnh nói: “Cổ trùng rất giảo hoạt, một khi nó cảm nhận được nguy hiểm thì lần sau sẽ càng khó dụ nó ra hơn. Nói cách khác là có thể chỉ có một cơ hội duy nhất.”
“Âm Dương kết hợp, chỉ cần tôi và Tống Tình quan hệ với nhau, chẳng phải cổ trùng sẽ bị dẫn ra ngoài sao, cái này còn có thể thất bại à?”
Hoắc Dịch Dung nói: “Thì trên bàn ăn của nhà họ Hoắc có thêm một người thôi.”
Anh ta không hề do dự, hiển nhiên là đã có quyết định từ sớm.
Hoắc Dịch Dung đã dùng rất nhiều cách vẫn không thể nào khiến Tống Tình mở lòng.
Rõ ràng cánh cửa tự do ở ngay trước mặt, anh ta nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào.
“Cộc cộc.”
Có tiếng gõ cửa vang lên, cơ thể Hoắc Dịch Dung vô thức căng thẳng.
Hoắc Dịch Dung tỏ vẻ không thể tiếp nhận được kiểu đột nhiên đổi giọng này của Công Tôn Nghị, rõ ràng trước đó anh ta không hề nói như vậy.
Công Tôn Nghị khẽ thở dài và nghiêm túc nói: “Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ sẽ thông qua cơ thể của cậu để chạy sang cơ thể của Tống Tình, nhỡ mà có điều gì đó bất ngờ xảy ra trong quá trình hai người kết hợp thì sao. Ví dụ như trong tình huống Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ muốn ra nhưng không ra được, thì khó đảm bảo nó sẽ không phát giác ra nguy hiểm. Vậy khi làm lại một lần nữa, nó sẽ không bị lừa đâu. Nếu là cổ trùng bình thường thì đã không cần lo lắng như vậy rồi. Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ quá hung tàn, cũng có quá nhiều biến cố phát sinh. Đương nhiên, xác suất xảy ra khả năng mà tôi đã đề cập trước đó là rất nhỏ, cho dù lần này thất bại thì cậu vẫn sẽ có cơ hội lần sau, chỉ có điều là độ khó tăng gấp đôi so với lần đầu thôi.”
Nhìn thấy Hoắc Dịch Dung tựa người vào bên giường. Công Tôn Nghị nhướng mày huýt sáo: “Dáng người của Nhị gia đẹp ghê!”
Lời khen đầy ẩn ý của anh ta đổi lấy ánh mắt sắc bén của Hoắc Dịch Dung, anh hỏi: “Người đâu?”
Mới bao lâu không gặp mà người phụ nữ này giống như biến thành người khác vậy, gầy đến mức như da bọc xương.
Đối mặt với Tống Tình như vậy, Hoắc Dịch Dung không có bất kỳ cảm xúc nào.
Phần hầu kết của Hoắc Dịch Dung chuyển động, anh ta cảm thấy chắc có lẽ người hầu đã điều chỉnh nhiệt độ trong phòng lên quá cao, nên hơi nóng.
Tống Tình ngoan ngoãn nằm bất động ở bên cạnh anh ta.
Hai tay buông thõng bên chân, đôi mắt đen láy nhìn trần nhà, ngoại trừ đôi mắt chớp chớp, cô ta chẳng khác nào một tác phẩm điêu khắc sống.
Nhìn dáng vẻ giống như đi chịu chết của Tống Tình, Hoắc Dịch Dung tức giận cười: “Cô có biết mình ở chỗ này làm cái gì không?”
Anh hất cằm Tống Tình ra, lạnh lùng nói: “Không biết thì học!”
Chiếc áo ngủ vốn không cài cúc bị anh ta nóng nảy giật ra, anh ta ra lệnh cho Tống Tình cũng làm như vậy.
Tần Nguyễn giả vờ như không nghe thấy, tăng tốc bước chân.
Cô lười lắm, không muốn bị lao 7lực như thế đâu.
Ngoài cửa vang lên tiếng báo cáo bình tĩnh của Hoắc Khương.
Hoắc Dịch Dung ngước mắt nhìn lại, Tống Tình thân hình gầy gò, sắc mặt tiều tụy đứng ở bên cạnh Hoắc Khương đập vào mắt của anh ta.
Nói thẳng ra là hai người sẽ ở chung một phòng, cử hành nghi thức vợ chồng.
Ngón tay gõ trên tay vịn của ghế sô pha dừng lại, Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh nói: “Anh hai, anh đã quyết định muốn cho Tống Tình danh phận gì chưa?”
Tần Nguyễn không hiểu nên ngơ ngác nhìn Hoắc Vân Tiêu ngồi ở bên cạnh.
Hoắc Vân Tiêu dùng đũa gắp thức ăn cho cô, chậm rãi nói: “Đêm nay đám con cháu của những nhà khác tổ chức một bữa tiệc ở khách sạn Hoàng Đình, nếu em có hứng thú thì chúng ra đến đó góp mặt, còn không thì thôi.”
Đúng, chính là giận cá chém thớt!
Anh ta bây giờ ngày nào cũng giống như kẻ tàn phế, không có ai biết trong lòng anh ta kiềm chế đến mức nào, và bất cứ lúc nào cũng có thể bộc phát.
Tần Nguyễn đang cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ăn hoa quả.
Nghe Hoắc Dịch Dung bảo dẫn cả hai đứa bé đi, trong lòng cô cảm thấy hơi kỳ quái.
Hoắc Dịch Dung liếc anh ta một cái, nhưng im lặng không nói gì.
Công Tôn Nghị mỉm cười, vô cùng biết ý mà rời đi.
Trong căn phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, Hoắc Dịch Dung đã thay bộ đồ kiểu cổ màu đen, và mặc một chiếc áo ngủ để mở vạt áo, người dựa vào đầu giường, tư thế lười biếng thoải mái.
Đôi mắt đen của anh ta nhìn chằm chằm vào cửa phòng ngủ.
Hoắc Dịch Dung gắp đồ ăn trong đĩa, vừa ăn vừa nói: “Nhờ gia chủ Công Tôn đấy, vấn đề cũng không lớn lắm.”
Giọng điệu của anh ta thoải mái tự nhiên, khiến mọi người có ảo giác rằng anh ta cũng không thèm quan tâm đến sức khỏe của mình vậy.
Người nằm ở bên cạnh im lặng mất mấy giây, sau đó chậm rãi đứng dậy.
Tống Tình giống như một sinh vật vô cảm, thực hiện mệnh lệnh mà không hề cảm thấy xấu hổ.
“Sao phải vội thế, người một lát nữa sẽ tới.” Công Tôn Nghị đi đến bên giường và ngồi xuống, anh ta tủm tỉm cười: “Nhị gia, nếu chuyện tối nay không thành công thì không còn biện pháp nào khác đâu, cậu phải nắm chắc thật tốt đấy.”
Hoắc Dịch Dung cau mày, trên người tỏa ra hơi thở không vui: “Anh có ý gì?”
Anh ta gác chân lên nhường ra một chỗ trống, rồi ra lệnh: “Đi lên.”
Tống Tình cúi người trèo lên giường, rõ ràng động tác của cô ta cứng ngắc khô khan, nhưng khung cảnh ở cổ áo lại vô tình lộ ra một chút quyến rũ mơ hồ.
Hoắc Dịch Dung hơi rũ mắt xuống, anh ta nghịch phần đai lưng của áo ngủ rồi thấp giọng nói: “Tôi biết rồi.”
“Nhị gia, Tống tiểu thư tới ạ.”
Anh bình tĩnh hỏi: “Anh hai, tối nay gia chủ Công Tôn có tới không?”
Trên mặt Hoắc Dịch Dung hiện lên một chút mất tự nhiên, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, anh ta gật đầu: “Lát nữa anh ta sẽ đến, em và em dâu ra ngoài thì dẫn theo cả A Diêu và An Kỳ đi cho vui.”
Nhưng ngay khi vừa bắt đầu vào cuộc thì cả thể xác lẫn tinh thần của Tống Tình đều tỏ ra bài xích, không thể tiếp nhận anh ta.
Đúng theo nghĩa đen luôn!
Trong căn biệt thự rộng lớn chỉ còn lại Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung và hai đứa nhỏ.
Ba người lớn và hai trẻ nhỏ ngồi trong phòng khách của nhà ông cụ Hoắc, Hoắc Vân Tiêu uống một ngụm nước trà rồi đặt chén lên bàn, sau đó ngẩng đầu nhìn Hoắc Dịch Dung đang có vẻ mệt mỏi ở phía đối diện.
Ông cụ cũng là nhọc lòng, nhân sự việc Hoắc Vân Tiêu đến thành phố Hải đón cháu dâu lần này, ông cụ đã hiểu rõ.
Ông cụ không sợ Tần Nguyễn chạy lung tung, cũng không sợ cô gây chuyện, chỉ là ông cụ lo lắng cho sức khỏe của cháu trai thôi.
Anh đứng dậy, đưa tay về phía Tần Nguyễn: “Chúng ta trở về thay quần áo đi, đưa cả A Diêu và An Kỳ đến khách sạn Hoàng Đình luôn, hai bác bên ngoại của chúng nó cũng ở đó.”
“Dạ!”
Đương nhiên, nếu như anh ta dùng Tống Tình để dụ cổ trùng ra ngoài, thì chắc chắn chưa đến 10 ngày, nửa tháng là sẽ sinh long hoạt hổ như trước.
Cảm giác được ánh mắt của Tần Nguyễn, Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu nhìn cô.
Nghĩ đến chuyện mấy ngày trước Công Tôn Nghị đến thăm anh có để lại mấy thứ đồ vật khó nói thành lời, Hoắc Dịch Dung hít một hơi thật sâu, mở ngăn kéo bên cạnh giường lấy ra một thứ.
Cảm giác được hơi thở không vui trên người Nhị gia càng ngày càng âm trầm kinh khủng, Tống Tình mím chặt môi im lặng, sợ chọc giận đối phương.
Tần Nguyễn có cảm tưởng, mặc dù ông cụ không hề nhắc một câu nào tới chuyện cô đi thành phố Hải, nhưng lại có ẩn ý là cô thích làm gì ở thủ đô cũng được, cho dù gây chuyện cũng không quan trọng, nhưng đừng chạy ra bên ngoài.
Không thể nói không, cô đành gật đầu với ông cụ: “Cháu biết rồi, thưa ông nội.”
Cho đến khi nghe những lời nói tiếp theo của hai anh em, cô mới hiểu được ý nghĩa của nó.
Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên thành ghế sô pha, anh nhìn gương mặt tái nhợt của Hoắc Dịch Dung rồi thấp giọng nói: “Chuẩn bị xong rồi à?”
Bầu không khí trong phòng trở nên căng thẳng và ngột ngạt, Hoắc Dịch Dung ngước đôi mắt hung tợn lên, thấy trong mắt Tống Tình không có một tia sáng.
Anh ta siết chặt nắm đấm, nén giận hỏi: “Cô làm sao vậy?”
Không phải ai cũng có thể ngồi vào bàn ăn của nhà họ Hoắc, trừ phi là chủ nhân trong gia đình.
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười nhẹ: “Anh suy nghĩ kỹ là được.”
Anh lạnh lùng ra lệnh: “Để cô ta vào.”
Công Tôn nghị đứng lên, đưa tay vuốt mái tóc lòa xòa trên trán, anh ta chân thành chúc phúc: “Một phút đêm xuân đáng giá ngàn vàng, chúc Nhị gia cầu được ước thấy nhé.”
Sau khi mọi người rời đi, Tống Tình giữ dáng vẻ phục tùng, rũ mắt xuống đứng ở bên giường, tiếng đóng cửa lại ở sau lưng truyền vào trong tai cô ta.
Thấy cô ta bất động như tượng gỗ, đúng là không biết chuyện nam nữ gì cả, Hoắc Dịch Dung nhíu mày.
Người mà anh ta đang nhìn bất lực lắc đầu, không biết trả lời thế nào.
Ban đầu, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.
Cô ta ngơ ngác nhìn trần nhà, dưới ánh đèn ngủ lờ mờ trong phòng, vẻ mặt cô ta không vui cũng không buồn, giống như một con cừu non chấp nhận số phận để mặc cho người ta chém giết vậy.
Một lúc sau, cuối cùng Hoắc Dịch Dung cũng ngừng mò mẫm, anh ta cảm thấy có lẽ mình đã nghĩ sai một chuyện rồi.
Tống Tình thật sự thích anh ta sao? Là tình yêu nam nữ ấy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.