Hoắc Dịch Dung nhắm mắt lại, hoàn toàn không nhìn Tống Tình, mồ hôi từ trên trán chảy xuống mặt, rồi nhỏ xuống chiếc chăn màu xanh lam, tcạo thành một vệt nước màu đậm hơn. Tống Tình ở ngoài cửa nghe thấy tiếng đập từ bên trong phát ra.
Cô ta vịn vào tường, quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt có sự lo lắng nhưng lại không có tình cảm. Bên trong sảnh tiệc trên tầng cao nhất.
Đám con cháu của bốn gia tộc lớn, sáu thế gia và những gia tộc nhỏ khác đã đến đầy đủ. Đêm giao thừa hàng năm, tất cả mọi người sẽ cùng tụ tập, phát triển mối quan hệ là một chuyện, thứ quan trọng hơn chính là mọi người ngồi xuống giao lưu với nhau. Đám người quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông có gương mặt nho nhã đứng ở cửa sảnh tiệc, bên cạnh anh là Tần Nguyễn ăn mặc xinh đẹp động lòng người.
“Tam gia, mấy năm nay đều không thấy anh xuất hiện, năm nay đúng là ly kỳ thật đấy, thế này là ôm được vợ đẹp rồi nên rơi xuống khỏi thần đàn hả?” Phải biết Tống Tình là người trung thành tuyệt đối, Hoắc Dịch Dung lại bức thiết muốn giải cổ, bọn họ vốn nên tiến hành thuận lợi mới đúng.
Lời giải thích đến bên miệng Hoắc Dịch Dung, đảo một vòng rồi cuối cùng anh ta vẫn ngậm miệng không nói. Anh ta không có hứng thú nói chuyện này cho người ngoài nghe, không liên quan gì đến sĩ diện hay xấu hổ, mà là anh ta không muốn người ta lôi chuyện trên giường của mình ra thảo luận.
Công Tôn Nghị không có câu trả lời, bèn lên tiếng hỏi: “Nhị gia à? Cậu đang nghe đấy chứ?” Tô Tĩnh Thư đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn và hai đứa bé trong vòng tay họ.
Cô ta vừa dứt lời, những người khác ở xung quanh cũng nhao nhao bước tới nói những điều tốt đẹp. Cô ta biết, kế hoạch dẫn dụ Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ đêm nay đã thất bại.
Nỗi sợ hãi bất an dần biến mất, cảm giác áy náy bất lực lại dâng lên. Các gia tộc lớn có nhiều dây mơ rễ má với nhau, là mạng lưới quan hệ chặt chẽ không thể tách rời của giới thượng lưu ở thủ đô.
Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn đều mặc đồ dạ hội, mỗi người bế một đứa con ăn mặc đẹp đẽ bước vào sảnh tiệc đang ăn uống linh đình. Công Tôn Nghị đã quen với tính tình kỳ quái của anh, nên kiên nhẫn thuyết phục: “Cậu như thế này khiến tôi rất khó xử lý đấy, nói một chút đi, tôi sẽ giữ kín mà.”
Hoắc Dịch Dung không để ý tới anh ta, hai mắt thần thần nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu anh ta hiện lên đôi mắt không có bất kỳ ánh sáng gì của Tống Tình, cùng phản ứng kỳ lạ sau đó khi cô ta có cảm xúc. Công Tôn Nghị vẫn còn đang truy hỏi: “Nhị gia à, cậu vẫn còn ở đây đấy chứ? Có phải trên người cậu có vấn đề gì khó nói không?”
Hoắc Dịch Dung bị hỏi phát phiền, anh ta vô cùng cáu kỉnh cúp điện thoại, rồi ném mạnh điện thoại vào tường. Giọng nói tươi cười quen thuộc của người phụ nữ truyền vào trong tai mọi người.
Chỉ có gia chủ nhà họ Tô là Tô Tĩnh Thư mới có thể nói ra được những lời trêu ghẹo như vậy, các cô tiểu thư danh giá ở đây có mấy người có được thân phận và lòng can đảm như cô ta. Cô ta cụp mắt xuống, nhìn ánh sáng khúc xạ ở lòng bàn tay trong bóng tối của mình mà môi khẽ nhếch lên, bàn tay ướt đẫm nắm chặt lại.
Tống Tình bước từng bước chậm rãi đi ra khỏi phòng. Ánh đèn trong sảnh chiếu xuống những người đàn ông và phụ nữ mặc trang phục truyền thống cẩn thận đẹp đẽ, đi đi lại lại.
“Tam gia đến rồi!” Hoắc Dịch Dung đáp lại bằng giọng mũi, trong vô thức có chút thỏa mãn cùng bực bội.
Công Tôn Nghị thực sự tò mò, càng không ngừng truy hỏi: “Nhị gia, tôi nghĩ cậu cần nói cho tôi biết kỹ càng cả quá trình, lần này thất bại thì lần sau muốn dụ cổ trùng ra sẽ khó gấp đôi, tôi muốn biết toàn bộ chi tiết thì mới có thể nghĩ ra biện pháp đối phó được.” Cô ta đã cố gắng hết sức rồi, nhưng trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy tự trách.
Sau khi cửa phòng được nhẹ nhàng đóng lại, Hoắc Dịch Dung hoàn toàn thả lỏng cơ thể ngả xuống giường, anh ta với tay lấy điện thoại di động bên gối gọi cho Công Tôn Nghị. Điện thoại được kết nối, anh nói cho đối phương biết kế hoạch đã thất bại.
Công Tôn Nghị rất hiếu kỳ lý do vì sao lại thất bại: “Nhị gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Là vấn đề của Tống Tình à, hay là vấn đề của cậu?” Một giây sau, khuôn mặt đẹp trai của anh ta phủ đầy mồ hôi, vẻ mặt đột nhiên lạnh xuống, sự bạo ngược trong đáy mắt dần dâng lên, ánh mắt anh ta như muốn thiêu đốt hoàn toàn Tống Tình.
Khi Tống Tình đang thất thần thì bị anh ta túm mạnh tóc, cơ thể không kịp đề phòng bị ném xuống mặt thảm đắt tiền. Tư thế của anh ta hơi có vẻ buông lỏng, nhưng toàn thân lại bộc phát ra sức lực vô cùng mạnh mẽ, giống nhưa sinh mệnh đạt được loại thăng hoa biến hóa nào đó vậy.
Nụ cười ngả ngớn ngày xưa được ép xuống, phần đuôi mắt hẹp dài sắc bén hơi đỏ lên, càng tăng thêm cảm giác quyến rũ. Hoắc Dịch Dung ngồi ở mép giường, tư thế bá đạo, tràn đầy khí chất quý tộc.
Anh ta hất cằm lên: “Dậy đi!” Có người nhìn thấy Hoắc Tam gia mang theo vợ con đến, bèn hô lớn một tiếng.
Cả phòng tiệc rộng lớn nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Anh ta mở mắt ra và thấy gương mặt xinh đẹp rất có tính công kích của Tống Tình đỏ hồng, không hiểu sao anh ta lại cảm thấy khát nước.
Đôi mắt đen láy băng giá của Hoắc Dịch Dung lóe lên tia sáng thần bí khó lường. Cơn tức giận trong lòng cũng không vì đã được phát tiết mà có bất kỳ dấu hiệu thuyên giảm nào.
Thực ra, anh ta có rất nhiều phương pháp để khiến Tống Tình nghe lời mình, nhưng tất cả những thứ này đều phải có một điều kiện là đối phương có tình cảm với anh ta. Một Hoắc Dịch Dung toát ra vẻ gợi cảm cực hạn từ tận xương như thế này, bày ra rõ ràng trong mắt Tống Tình, khiến tim cô ta đập nhanh hơn, đôi mắt không có ánh sáng hiện lên tình cảm sống động, cơ thể không có tri giác cũng bắt đầu có cảm xúc dị dạng.
Hoắc Dịch Dung nhắm chặt hai mắt, tâm trạng bực bội, từ một chỗ nào đó anh ta cảm nhận được sự biến hóa rất nhỏ. ...
Khách sạn Hoàng Đình. Khi quyết định dùng Tống Tình để dẫn Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ ra, trong lòng Hoắc Dịch Dung đã có dự định.
Chỉ cần là một người phụ nữ không làm việc gì xằng bậy, không ra gì, gia cảnh trong sạch thì anh ta đều có thể lấy về làm vợ. Nhưng nhìn đủ loại biểu hiện trước mắt của Tống Tình, thì có vẻ như đối phương không thích anh ta.
Tống Tình từ dưới đất đứng dậy, cô ta quệt mặt một cái, thứ mùi gay mũi vốn đã nồng nặc lại xộc vào trong mũi của cô ta một lần nữa. “Đây là hai hoàng tử nhỏ của nhà họ Hoắc à? Đẹp thật đấy.”
“Trông rất hoạt bát đáng yêu, vừa nhìn là biết thông minh rồi.” “Tôi không muốn nói.”
Giọng của Hoắc Dịch Dung trầm thấp, lạnh lùng. Từ đôi môi bạc tình bạc nghĩa phát ra âm thanh mệnh lệnh trầm thấp, đó là sự lạnh lùng và tàn nhẫn đã bị che giấu bởi sự mất bình tĩnh.
Theo phong cách hành động giải quyết dứt khoát, Hoắc Dịch Dung không có một chút thương hoa tiếc ngọc nào mà kéo tóc đối phương lại gần. Như tiếng nghẹn ngào, đầy khổ sở.
Thật lâu sau, không khí trong phòng càng ngày càng đông đặc, mùi hoa đỗ quyên chậm rãi tràn ngập khắp căn phòng. Hoắc Dịch Dung dùng sức đẩy Tống Tình ra, tiếng nói lạnh lẽo giận dữ xen lẫn tiếng thở dốc vang lên: “Cút ra ngoài!”
Mắt anh ta nhắm nghiền, hơi thở không ổn định. “Trông hai đứa bé này rất giống...”
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ, anh khiêm tốn mà xa cách cảm ơn từng người, sau đó nhanh chóng nói chuyện với mọi người.
Tần Nguyễn nhìn nụ cười trên mặt người đàn ông bên cạnh, nụ cười ôn hòa điềm đạm, đáng tiếc không phải là thật.