Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 936: Tần nhị thiếu bảo vệ cháu, nhà họ phó đến trước mặt tam gia để nhận lỗi




Tần Nguyễn ôm hai đứa bé rời đi, những người vây xung quanh Hoắc Vân Tiêu vô cùng ăn ý với nhau mà ngầm im lặng.
Hoắc Vân Tiêu nh1ìn vợ con rời đi, anh nghiêng đầu nói với Hoắc Chi đứng bên cạnh: “Đi theo bên cạnh phu nhân, chăm sóc cô ấy và lũ trẻ.”
“Vâng, 2thưa chủ nhân!” Tay cô ta nhấc váy dạ hội lên, quay qua quay lại hai vòng cũng không phát hiện có cái gì không ổn.
Mắt Tần Nguyễn lạnh đi, ngay cả lớp vải vóc trên người cũng không thể ngăn cản được cơn ớn lạnh.
Tô Tĩnh Thư chỉ cảm thấy ánh mắt của đối phương như xuyên thấu vào da thịt, khiến cô ta thấy rùng mình, trên mặt khó có thể giữ được nụ cười.
Câu nói tâng bốc của cô ta khiến Tần Muội nghe mà không vui.
Anh ta ôm hai đứa bé và nói bằng giọng khó chịu: “Nghe cô nói kìa, sao lại thành công lao của nhà họ Hoắc hết rồi, cô không nhìn thấy hai đứa cháu trai này của tôi trông giống mẹ nó à, rõ ràng là được di truyền từ gen của nhà họ Tần tôi.”
Tô tiểu thư phong thái cao quý, khí chất điềm đạm chuyển ánh mắt sang khuôn mặt đẹp trai sáng láng của Tần Muội, gương mặt này trông rất giống Tần Nguyễn.
Vẻ mặt cô lạnh lùng, không lạnh cũng không nhạt, nói: “Tô tiểu thư.”
Tô Tĩnh Thư đi đến gần Tần Muội, cô ta đưa bàn tay sơn móng tay đỏ chót của mình lên véo nhẹ má của Hoắc Diêu cách cô ta gần nhất.
Có lẽ là vì thích trẻ con nên cô ta chân thành khen: “Hai đứa bé này thật đáng yêu, đúng là con cháu của nhà họ Hoắc, nhìn chúng rất thông minh lanh lợi.”
Ánh mắt u ám của Tần Nguyễn biến mất, cô cười nói: “Nhìn khí sắc của Tô tiểu thư không tệ, mặt mày tỏa sáng, chắc tâm tình gần đây cũng khá tốt hả.”
Cô đang rất tò mò, rốt cuộc là đối phương đã trêu chọc phải thứ gì.
Nhưng nhìn tướng và khí tràng trên người cô ta thì thấy tính mạng cũng không gặp nguy hiểm, điều này khiến cô càng cảm thấy quỷ dị.
Giữa hai người họ cũng không có gì cả.
Nhưng Tô Tĩnh Thư có một sở thích đặc biệt, đó là cô ta thích đưa cho anh ta những người phụ nữ khác nhau, và mỗi lần anh ta làm chuyện đó, đối phương sẽ ở bên cạnh nhìn chằm chằm.
Rõ ràng là một người phụ nữ nhìn rất dịu dàng, nhưng khi ngồi ở bên quan sát thì trên mặt lại lộ ra vẻ chán ghét và một cảm giác u ám kinh khủng không thể diễn tả được.
Ánh mắt như kim đâm của Tần Nguyễn biến mất, Tô Tĩnh Thư nhẹ nhàng thở ra.
Cô ta ưu nhã đưa tay lên vuốt mái tóc của mình, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, và hỏi đầy ẩn ý: “Con người mà, phải sống thật vui vẻ thì mới càng có ý nghĩa hơn không phải sao?”
Tần Nguyễn gật đầu, tỏ vẻ tán đồng: “Đúng vậy, chúng tôi còn có việc không quấy rầy nhã hứng của Tô tiểu thư nữa.”
Tô Tĩnh Thư lắc lư dáng người trong bộ váy dạ hội đi đến, cô ta tỏ ra vô cùng quen thuộc mà chào hỏi.
Đôi mắt rũ xuống của Tần Nguyễn nhẹ ngước lên, nhìn thấy người phụ nữ đang đi tới.
Trên người đối phương vẫn tỏa ra khí chất con nhà thư hương như trước đây, gương mặt nở nụ cười sạch sẽ, khắp người có một loại cảm giác điềm tĩnh.
Tần Muội kích động cười toe toét như một kẻ ngốc.
Anh ta hôn thật mạnh lên má Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, càng ôm càng không muốn buông tay.
“Tam thiếu phu nhân, đã lâu không gặp.”
Tần nhị thiếu dường như trời sinh đã chẳng biết nể nang ai bao giờ, thấy Tô Tĩnh Thư im lặng, anh ta ôm hai đứa cháu trốn ra sau lưng Tần Nguyễn, đứng chơi đùa với Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
Thấy hai đứa cháu không để ý đến mình, anh ta lại gọi Bóng Tuyết qua dùng mèo để thu hút sự chú ý của bọn trẻ.
Trong lúc này, đôi mắt Tần Nguyễn hiện lên ánh sáng vàng, cô nhìn từ trên xuống dưới Tô Tĩnh Thư.
Anh ta vừa đến đã nhăn mặt chất vấn: “Cuối cùng cũng nhìn thấy em rồi, sao mấy ngày nay không liên lạc được với em vậy!”
Nhớ lại những gì đã xảy ra mấy ngày trước, Tần Nguyễn không muốn để người khác biết cô bị Tam gia nhốt trong phòng, nên đành nói: “Em tới thành phố Hải có chút việc.”
Phòng ngừa Tần Muội tiếp tục hỏi, cô liếc nhìn bên cạnh anh ta rồi lơ đãng hỏi: “Sao không thấy anh cả đâu ạ?”
Hoắc Chi khẽ hơi cúi đầu, tỏ ra nghiêm túc lễ độ.
Cô ta đứng thẳng người, vội vàng đuổi theo Tần Nguyễn.7
Các đó không xa, Tô Tĩnh Thư nheo đôi mắt sáng ngời, nhìn chằm chằm bóng lưng của Tần Nguyễn.
Trên mặt cô ta nở nụ cười lạnh, giọng khinh thường, nói: “Anh cho rằng chỗ tôi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi à, anh là cái thá gì cũng dám cò kè mặc cả với tôi? Hôm nay cho dù có là Ngọc Hoàng tới đây thì anh cũng phải ở lại cho tôi!”
Người đàn ông tóc dài này chính là tay võ sĩ quyền Anh đã thắng trận đấu lần trước trên võ đài.
Từ sau đêm đó bị Tô Tĩnh Thư gọi đi, anh ta vẫn đi theo bên cạnh cô ta.
Rõ ràng là một người đàn ông tuấn tú thân hình vạm vỡ, nhưng giờ phút này lại để lộ ra vẻ mặt đau khổ, hai mắt đẫm lệ, trên người tràn đầy hơi thở tuyệt vọng.
Tô Tĩnh Thư không kiên nhẫn phất tay: “Được rồi được rồi, cứ như tôi là kẻ ác không bằng, anh cút đi.”
“Cảm ơn Tô tiểu thư!” Triệu Đông xoay người rời đi.
Nhưng có ai quy định rằng là phụ nữ thì nhất định phải lấy chồng không, cô ta cứ thích sống một mình, giẫm đám đàn ông dưới chân đấy.
Người đàn ông tóc dài ở bên cạnh Tô Tĩnh Thư bước nhanh về phía cô ta, lo lắng nói: “Tô tiểu thư, bạn gái của tôi gọi điện thoại tới nói cô ấy không được thoải mái, tôi muốn trở về xem thế nào.”
Khuôn mặt luôn treo nụ cười của Tô Tĩnh Thư thoáng chốc trầm xuống, ánh mắt mỉa mai sắc bén đâm về phía người đàn ông kia.
“Chờ một chút!”
Tô Tĩnh Thư đột nhiên gọi giật người lại.
Triệu Đông quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên sự bối rối.
“Bác.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đồng thanh gọi.
Giọng của chúng rất nhỏ, ngoại trừ Tần Nguyễn cùng Tần Muội thì những người xung quanh đều không nghe thấy được.
Tô Tĩnh Thư thản nhiên nói: “Bối Cận Châu đang ở bên ngoài, bảo anh ta đưa anh đi.”
“Dạ, cảm ơn Tô tiểu thư.”
Triệu Đông cảm ơn một lần nữa, lần này là chạy chậm rời đi.
Cô kéo Tần Muội rời đi, không muốn để lũ trẻ đứng quá gần Tô Tĩnh Thư.
Tô Tĩnh Thư đứng im tại chỗ, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, vì sao cô ta có cảm giác Tần Nguyễn đang trốn tránh mình nhỉ.
Ngẫm lại thân phận hiện giờ của Tần Nguyễn, cô được người nhà họ Hoắc che chở, được Hoắc Tam gia yêu chiều, xung quanh còn có rất nhiều những người có năng lực kỳ lạ, nói thế nào thì đối phương cũng không thể sợ cô ta được.
Tô Tĩnh Thư nhìn xuống phần móng tay chỉ dài khoảng 2 centimet của mình mà bỗng thấy hơi nghi ngờ nhân sinh.
Tần Muội còn chê chưa đủ ghét bỏ mà tiếp tục nói: “Vừa nhìn cô là biết chưa nuôi trẻ con bao giờ rồi, để móng tay dài như vậy rõ ràng là hung khí mà, cô nghĩ mình là Bạch Cốt Tinh đấy à!”
Ánh mắt Tô Tĩnh Thư hơi trầm xuống, bên trong chứa đầy cảm xúc không vui cùng nguy hiểm.
Nhìn rất có tiềm chất trở thành một người vợ, người mẹ dịu dàng, là một người phụ nữ thích hợp nuôi trong nhà.
Nhưng nào ai biết được rằng, ở dưới lớp da này lại cất giấu một trái tim tàn nhẫn không thua gì đàn ông, thậm chí có nhiều người đàn ông còn không có được thủ đoạn quyết đoán, ác độc và tàn nhẫn như cô ta.
Không biết phát hiện ra điều gì, sắc mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn dần biến mất, trong mắt cô dâng lên cảm xúc quỷ dị u ám, đôi môi đỏ mọng không vui mím lại.
Tô Tĩnh Thư nắm chặt cái cằm của anh ta, dùng giọng điệu lạnh lùng nói ra những lời đầy sỉ nhục: “Này Triệu Đông, anh là do tôi dùng tiền mua tới đấy, hôm nay là trường hợp nào, anh nhất định phải chọc tôi không vui sao?”
“Cô ấy sắp chết rồi, Tô tiểu thư, tôi cầu xin cô cho tôi trở về đi, xong rồi nếu cô không vui thì cứ giết tôi cho hả giận cũng được!”
Nếu không phải trong sảnh tiệc có quá nhiều người, lại biết Tô Tĩnh Thư thích sĩ diện thì Triệu Đông đã muốn quỳ xuống trước mặt cô ta rồi.
“Anh cả gặp người quen, nhưng anh bảo với anh ấy là em đã đến rồi, một lát nữa anh ấy sẽ qua đây.”
Tần Muội thả Bóng Tuyết xuống đất rồi đưa tay ra ôm lấy Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ: “Cho anh bế cháu một cái nào, đã lâu rồi không gặp bọn nhỏ, anh nhớ chúng nó chết mất!”
Bóng Tuyết bị ném xuống đất kiêu hãnh ngồi xổm dưới chân con sen của nó, lười biếng liếm móng vuốt.
Đôi mắt xanh biếc cảnh giác nhìn Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, đề phòng hai anh em nhà này lại nhớ thương nó.
Tần Nguyễn mỉm cười đưa con cho Tần Muội, cô thì thầm vào tai hai đứa nhỏ: “A Diêu, An Kỳ, gọi bác đi con.”
“Bác.”
Khuôn mặt dịu dàng đầy tức giận của Tô Tĩnh Thư nhất thời ngây ra, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút cảm xúc đau lòng.
Vẻ mặt cô ta khôi phục bình tĩnh, giọng điệu hờ hững hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Triệu Đông vuốt mắt một cái, thấp giọng nói: “Bạn gái của tôi bị bệnh nặng, không còn sống được bao lâu nữa, tôi đi đánh quyền Anh là để kiếm tiền giúp cô ấy bớt đau đớn trước khi đi, bác sĩ nói chỉ trong tháng này là cô ấy đi thôi. Vừa rồi bệnh viện gọi điện thoại tới báo cô ấy hiện đang được cấp cứu trong phòng phẫu thuật.”
Nghe thấy hai đứa cháu bảo bối gọi mình như vậy, Tần Muội ngây dại.
Anh ta trừng mắt, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ.
“Chúng nó, chúng nó biết gọi bác?”
Vẻ mặt của Tô Tĩnh Thư dịu dàng ấm áp, trong mắt là ý cười, cô ta ưu nhã che miệng cười nói: “Vâng, không có Tam thiếu phu nhân thì làm sao có thể có được hai cậu bé hoạt bát đáng yêu như thế này được.”
Nói rồi, cô ta lại muốn chạm vào Hoắc An Kỳ.
Tần Muội không có ấn tượng tốt đẹp gì với người phụ nữ này nên ôm hai đứa trẻ lùi lại mấy bước, cau mày nhìn chằm chằm tay của Tô Tĩnh Thư: “Móng tay cô dài thế, cẩn thận làm bọn trẻ bị thương.”
Chẳng lẽ người này có ý thù địch với cô ta, sợ cô ta dây dưa với Tam gia chăng.
Nghĩ tới đây, Tô Tĩnh Thư lắc đầu.
Có trời mới biết được, đời này cô ta không thể bước chân vào cửa nhà họ Hoắc.
Tần Muội tỏ ra kinh ngạc, như thể anh ta chưa bao giờ thấy qua việc đời vậy.
Tần Nguyễn đưa tay sờ đầu Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, vẻ mặt rất tự hào, cô nói: “Chúng nó phát triển sớm, ngoại trừ người nhà họ Hoắc ra thì người bên ngoài còn chưa biết chúng nó có thể nói chuyện đâu ạ.”
“Ôi chao! Đúng là hai bảo bối mà!”
Một lát sau, cô ta thì th7ầm gì đó với người đàn ông tóc dài bên cạnh, rồi đuổi theo Tần Nguyễn.
“Nguyễn Nguyễn!”
Hoắc Diêu nằm trên vai Tần Nguyễ2n, nhìn người đàn ông phía sau ôm một cục bông trắng đang đến gần bọn họ, thằng bé nhắc nhở vào tai Tần Nguyễn: “Mẹ, là bác hai.”
Tần Nguyễn dừng bước, quay đầu lại nhìn Tần Muội cười tươi rói đang bước nhanh về phía mình.
Tô Tĩnh Thư nhìn bóng lưng của anh ta, trên mặt lộ vẻ trầm tư như đang rơi vào một loại hồi ức nào đó.
Vẻ kiêu ngạo, mỉa mai và trào phúng trước đó đều biến mất không còn thấy gì nữa.
...
Cuối cùng Hoắc Vân Tiêu cũng thoát thân, anh đang định đi tìm Tần Nguyễn và mấy đứa nhỏ thì lại bị hai người chặn đường.
Là cặp vợ chồng Phó Dận Như và Tiêu Văn Nhu.
Hai người nắm tay nhau đi đến, vẻ mặt nghiêm túc, bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.