Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 937: Hoắc tam gia ghen




Phó Dận Như nhìn ra vẻ không kiên nhẫn trên mặt Hoắc Vân Tiêu, và cảm nhận được thái độ xa cách của anh.
Vẻ mặt anh ta vô kcùng nghiêm túc, anh ta nói xin lỗi: “Tam gia, chúng tôi đã biết những chuyện ngu xuẩn mà Phó Tử Thu làm, sang năm chúng tôi sẽ bcắt cậu ta đến nhà để chuộc lỗi với Tam thiếu phu nhân.”
Gương mặt của Hoắc Vân Tiêu rất tao nhã, anh cúi đầu chỉnh lại ốnag tay áo, dùng giọng thản nhiên mà nghiêm túc nói: “Tính tình Nguyễn Nguyễn không được tốt lắm, tôi sợ cô ấy sẽ ra tay đánh cho cậu ta thành người tàn phế đấy, vẫn nên miễn đi.” Tất nhiên là Tần Cảnh Sầm không tin, lửa giận trong mắt anh ta biến mất, anh ta thản nhiên nói: “Thì ra là thế, vậy thì xin chúc anh Phó và Phó phu nhân trăm năm hạnh phúc, đầu bạc răng long nhé.”
Phó Dận Như cười tiếp nhận lời chúc phúc: “Cảm ơn anh.”
“Vậy tôi không quấy rầy nữa.”
Phó Dận Như nghĩ, nếu được ném xuống biển cho cá ăn còn đỡ.
Thời gian này cuộc sống của Phó Côn và Phó Tử Thu không hề dễ chịu, có thể nói hiện tại bọn họ đang rơi vào tình trạng nước sôi lửa bỏng, bị tất cả các gia tộc ở thành phố Hải xa lánh, những người kia rõ ràng là biết Phó Tử Thu đã đắc tội với người của nhà họ Hoắc.
Thấy bầu không khí rơi vào trạng thái xẩu hổ, Tiêu Văn Nhu đang khoác tay Phó Dận Như bỗng cất tiếng nói ỏn ẻn, quyến rũ của mình.
Giá trị của Tiêu Văn Nhu là đảm nhận vai trò làm cầu nối giữa nhà họ Phó và các gia tộc khác, đồng thời giám thị nhà họ Phó, cũng để cho bọn họ biết an phận thủ thường, nhìn nhận rõ ràng các thế lực ở thủ đô.
Lúc trước Tiêu Văn Nhu nghĩ rất tốt rằng, sau khi kết hôn với Phó Dận Như thì cả hai ai chơi của người nấy, giống hệt như lần trước kết hôn với Nam Cung Sưởng thôi.
Nhưng sau khi ở chung với Phó Dận Như trong khoảng thời gian này, cô ta mới thực sự nhìn rõ người đàn ông đó.
Hoắc Vân Tiêu thần sắc như thường, nói: “Đừng nghe lời cậu ta nói mò.”
Anh ngả người trên ghế sô pha, tư thế cao quý tao nhã, giọng nói trong trẻo êm tai, nhìn qua cũng không giống như đang ghen.
Thật à?” Tần Nguyễn tỏ vẻ hoài nghi, không biết có nên tin hay không.
Không hề vòng vo mà thẳng thừng cự tuyệt luôn.
Phó Dận Như nghe vậy thì biết người nhà mình ở thành phố Hải đã thật sự chọc giận vị gia này rồi.
Anh ta rất nghiêm túc mà kiên trì nói: “Cậu ta đã làm sai thì phải chuộc lỗi thôi. Tam gia à, tuy Tử Thu bị dạy hư nhưng bản tính của cậu ta không xấu, xin ngài hãy cho cậu ấy một con đường sống.”
Anh ta vỗ nhẹ bàn tay trắng muốt mềm mại trên cánh tay mình, khẽ thở dài nói: “Văn Nhu.”
Tiêu Văn Nhu vẫn còn đang đắm chìm trong cảm xúc ưu thương, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ u sầu vì chuyện tình cảm, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt quỷ dị của Phó Dận Như.
Cô ta thẹn thùng nghiêng đầu, ánh mắt tràn đầy tình cảm nhìn về hướng Hoắc Vân Tiêu rời đi.
Biết được thân phận của Tần Cảnh Sầm, Tiêu Văn Nhu tê cả da đầu, vội vàng xua tay: “Không không không, anh hiểu lầm rồi!”
Nhớ lại năng lực kỳ dị của Tần Nguyễn, cùng chuyện Hoắc Tam gia cũng không nương tay với phụ nữ bao giờ mà cô ta cảm thấy cuộc đời mình đã kết thúc.
Phó Dận Như đứng ra, chắn trước người Tiêu Văn Nhu và nói bằng giọng dung túng: “Tần đại thiếu, Văn Nhu là người thích nói đùa, vừa rồi cô ấy thật sự đang nói đùa đấy. Giữa vợ chồng bao giờ chẳng có chút xích mích, là do tôi chọc giận cô ấy nên cô ấy mới cố ý nói những lời đó để làm tôi tức giận ấy mà.”
Ánh mắt tối đen của Tần Cảnh Sầm nhìn về phía Tiêu Văn Nhu, khóe môi anh ta cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo, anh ta nhấc chân đi về phía Tần Nguyễn và em trai mình.
Chờ Tần Cảnh Sầm đi rồi, Tiêu Văn Nhu mới giơ tay lên đánh vào ngực Phó Dận Như, trách móc: “Anh làm cái gì vậy, anh cả của Hoắc Tam phu nhân tới mà anh cũng không biết đường nhắc nhở tôi!”
Lúc này, trên mặt cô ta đâu còn biểu cảm tràn đầy tình cảm và mềm mại như vừa rồi, mà đầy tức giận, ánh nhìn lạnh lùng trong mắt cô ta giống như muốn chặt Phó Dận Như ra thành từng khối cho hả giận.
“Diễn?” Tiêu Văn Nhu bật cười: “Ai bảo anh là tôi diễn, anh thử hỏi mấy người ở chỗ này xem, có người nào mà không biết tôi đau khổ theo đuổi Hoắc Tam Gia nhiều năm, không có người phụ nữ nào tình thâm nghĩa trọng với anh ấy hơn tôi đâu.”
Sắc mặt Phó Dận Như biến đổi, ánh mắt anh ta vượt qua Tiêu Văn Nhu, nhìn về phía sau cô ta, Phó Dận Như đè thấp giọng xuống, nói: “Tần đại thiếu lại tới kìa.”
Tiêu Văn Nhu vô thức đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh lùng nở nụ cười lấy lòng, cô ta chậm rãi xoay người lại.
Cô ta để lộ ra vẻ mặt đau khổ làm người ta nhìn thấy mà thương, dùng đầu ngón tay vuốt vuốt khóe mắt không có nước mắt, vô cùng thương tâm mà nói: “Không ngờ lại bị anh phát hiện, anh yêu à, anh sẽ không vì việc này mà ly hôn với tôi đâu nhỉ?”
Tốc độ trở mặt của Tiêu Văn Nhu còn nhanh hơn cả lật sách, điển hình của kiểu người hai mặt.
Huyệt Thái Dương của Phó Dận Như nảy lên dữ dội, khóe môi anh ta giật giật, anh ta nhìn vợ mình bằng vẻ mặt vô cùng vi diệu.
Hoắc Vân Tiêu uy nghiêm đứng ở trước mặt hai người, toàn thân anh toát ra khí chất cao quý nho nhã của một vị công tử xuất thân từ gia đình quyền quý.
Ánh mắt ôn hòa của anh nhìn Lận Ninh, anh nhẹ nhàng hỏi: “Vị này là?”
Tần Nguyễn cười trả lời: “Đây là Lận Ninh, thiếu gia của nhà họ Lận.”
Sau đó, cô ta nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ khó tả của chồng mình và người đàn ông đứng bên cạnh.
Phó Dận Như thấy cuối cùng Tiêu Văn Nhu cũng thoát ra khỏi cảnh diễn sâu, thì bèn xin lỗi người đàn ông ôn hòa nhã nhặn đứng bên cạnh mình đã lâu: “Thật xin lỗi Tần đại thiếu, phu nhân nhà tôi uống nhiều rượu quá, cô ấy đang nói linh tinh ấy mà.”
Đôi mắt thâm thúy của Tần Cảnh Sầm thoáng ẩn chứa một chút thù địch, ánh mắt anh ta nhìn về phía Tiêu Văn Nhu giống như kim châm, hơi thở không vui từ trên người tản ra.
Phó Dận Như cười xòe hai tay ra, vô tội nói: “Phu nhân à, oan uổng cho tôi quá, rõ ràng là cô mải diễn sâu, tôi có đập tay của cô nhắc nhở rồi mà.”
Tiêu Văn Nhu nheo mắt lại, nghi ngờ hỏi: “Thật à? Sao tôi không cảm thấy gì?”
Phó Dận Như vuốt mi tâm, nhắc nhở: “Là do phu nhân diễn sâu quá đấy.”
Đôi con ngươi đen láy của Tần Cảnh Sầm bắn ra ánh sáng lạnh như băng, anh ta cười lạnh rồi nói: “Kẻ bất tài này là anh trai của vợ Hoắc Tam gia. Phó phu nhân thân là phụ nữ đã có gia đình mà còn nhớ thương người có vợ, đây là gia giáo đặc biệt của nhà họ Tiêu à? Nếu đúng là như thế thì họ Tần tôi đây được mở rộng tầm mắt rồi.”
Nếu có Tần Nguyễn đứng ở đây cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc về độ ác miệng của Tần Cảnh Sầm.
Một người luôn ôn tồn lễ độ như Tần Cảnh Sầm vậy mà sẽ hỏi thăm từ trong ra ngoài nhà họ Tiêu.
Phó Dận Như cầu xin cho Phó Tử Thu đến mức này đã vượt quá dự kiến của Hoắc Vân Tiêu.
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào Phó Dận Như, hai con mắt sâu không thấy đáy lẳng lặng nhìn anh ta.
Cho đến khi gương mặt lạnh lùng cứng rắn của đối phương hơi nứt ra, Hoắc Vân Tiêu mới khẽ cười và nói: “Xem cậu nói kìa, chẳng lẽ tôi còn có thể ném cậu ta vào trong biển cho cá ăn à?”
Anh ta quàng tay qua vai Tiêu Văn Nhu nhưng bị hất tay ra.
“Tránh xa tôi ra, đồ xấu bụng!”
Tiêu Văn Nhu có trực giác mình gặp phải khắc tinh.
Trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu lộ ra vẻ dịu dàng, anh bình tĩnh nói: “Chỉ là anh nhìn người kia có chút lạ mắt thôi.”
Tần Nguyễn hơi nhướng mày, tạm thời tin tưởng anh nên cũng không hỏi nữa.
Đúng lúc này, một thanh niên mặc vest, đi giày da vội vàng chạy tới.
Tần Nguyễn mỉm cười nhìn Tần Muội: “Em có ngửi thấy mùi chua nào đâu?”
“Em ngửi thử mùi trên người em rể đi, chua lòm lòm như thế, anh đem ra chấm với sủi cảo còn được kìa.”
Tần Muội tỏ ra vô lại, vô cùng không nể mặt mũi nhấc nắp lọ giấm già của Hoắc Tam gia lên.
“Người ta đồn rằng cô si mê Hoắc Tam gia, dù không có được nhưng vẫn không thay đổi.”
Giọng điệu của Phó Dận Như lạnh nhạt, như thể đang nói về chuyện của người khác vậy.
Tiêu Văn Nhu vốn đang mỉm cười, đột nhiên thay đổi sắc mặt.
Có một chút trêu ghẹo trong giọng nói của cô.
Lận Ninh ngồi ở bên cạnh Tần Nguyễn, nhìn thấy người đàn ông đi tới thì lập tức đứng dậy.
Anh ta nhạy cảm phát giác trong thái độ lạnh nhạt của Tam gia lộ ra một chút thù địch, cũng không biết là bởi nguyên do gì.
Sau đó, anh cũng không thèm nhìn Lận Ninh mà tự nhiên đi đến ngồi xuống bên người Tần Nguyễn, quen thuộc mà bế Hoắc An Kỳ đang rất yên tĩnh và ngoan ngoãn vào trong ngực mình.
Lận Ninh có chút xấu hổ đứng tại chỗ, đột nhiên anh ta hiểu ra và có vẻ như đã đoán ra được lý do vì sao Hoắc Tam gia lại thoáng toát ra ác ý với mình.
Anh ta khẩn trương nuốt nước bọt, rất biết điều mà nói: “Tôi còn có bạn đang chờ, nên sẽ không quấy rầy Tam gia và Tam thiếu phu nhân nữa.”
Người phụ nữ này diễn quá sâu, chẳng trong sáng và đơn giản như Nguyễn Nguyễn nhà anh.
Phó Dận Như và Tiêu Văn Nhu đưa mắt nhìn Hoắc Vân Tiêu rời đi, cả hai liếc nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên vẻ nhẹ nhõm.
Tiêu Văn Nhu vén tóc bên tai, mỉm cười nhìn người đàn ông bên cạnh, rồi nói bằng giọng đắc ý: “Thế nào? Lần này có phải anh nên cảm ơn tôi không?”
Nghĩ đến chuyện Tiêu Văn Nhu là kẻ khó chơi, trước đây kiểu gì cô ta cũng sẽ diễn một màn cô ta theo đuổi, còn anh thì chạy trốn, đúng là anh có chắp cánh cũng khó thoát. Lại còn bị đội một cái danh xấu là người được Tiêu Văn Nhu thầm mến nữa chứ, Hoắc Vân Tiêu cảm thấy nhức hết cả đầu.
Anh nhìn Phó Dận Như và Tiêu Văn Nhu, thản nhiên nói: “Tùy các người.”
Tiêu Văn Nhu nói một tràng nhưng Hoắc Vân Tiêu chỉ nghe vào được đúng một câu, Tần Nguyễn mới là người trong cuộc, cô mới là người có quyền định đoạt.
Phó Dận Như giống như là lần đầu tiên biết người vợ này của mình, anh ta nhướng mày, cười hỏi: “Xem ra quan hệ giữa cô và Hoắc Tam gia cũng không tốt như bên ngoài đồn đại.”
Anh ta hoàn toàn không tức giận vì hành động muốn trèo lên Hoắc Tam gia mà làm ra dáng vẻ kệch cỡm của Tiêu Văn Nhu.
Tiêu Văn Nhu liếc mắt đưa tình một cái: “Lời đồn nào cơ?”
Nghe ra Hoắc Tam gia có ý nương tay, trên mặt Tiêu Văn Nhu nở nụ cười rạng rỡ.
Cô ta giống như gặp được người yêu, nét mặt dịu dàng quyến rũ, ánh mắt dán chặt vào Hoắc Vân Tiêu: “Cảm ơn Tam gia, ngày khác tôi và Dận Như sẽ tự mình đến thăm nhà.”
Hoắc Vân Tiêu thấy cô ta bắt đầu giở trò thì gật đầu, sau đó nhanh chân vượt qua người bọn họ rời đi.
Đối phương rõ ràng là một con sói đội lốt người, sở thích của anh ta chính là trêu chọc cô ta.
Cô ta đã ăn thiệt thòi nhiều lần từ Phó Dận Như rồi nhưng vẫn không nhớ lâu, cũng không biết là kẻ thù quá xảo quyệt hay bản thân cô ta quá ngu ngốc không đủ thủ đoạn.
Tiêu Văn Nhu kìm nén lửa giận đi đến trước mặt người nhà họ Long, gần như ngay lập tức, một nụ cười vô hại và quyến rũ xuất hiện trên khuôn mặt cô ta.
Hoắc Vân Tiêu thong thả bước tới, ánh mắt trầm tĩnh, sắc mặt như thường.
Ở khu nghỉ ngơi cách xa đám đông ồn ào, ánh mắt của Tần Nguyễn lơ đãng rơi vào Hoắc Vân Tiêu tao nhã.
Nhìn người đàn ông đang đi tới, cô cười hai mắt cong cong, thân mật nói: “Cuối cùng Tam gia cũng thoát thân được rồi à?”
Tiêu Văn Nhu giống như không nhìn thấy được, cô ta bỗng đổi giọng: “Nhưng, dù sao trong việc này Tam thiếu phu nhân là người trong cuộc, sang năm chúng tôi đưa Phó Tử Thu đến chuộc lỗi với cô ấy cũng là hợp tình hợp lý, Phó Tử Thu đã làm sai thì cần phải trả giá cho những hành vi của mình. Hơn nữa, cũng làm cho cậu ta thấy một gia tộc nhỏ ở thành phố Hải không thể so sánh được với danh môn vọng tộc ở thủ đô. Trẻ con nên tầm mắt nhỏ, kiến thức cũng hạn hẹp, dù sao cũng nên để cậu ta biết được đạo lý ngọn núi này cao thì còn có núi khác cao hơn, không phải sao.”
Giọng nói của cô ta lúc ban đầu thì mềm mại, sau đó lại biến thành nũng nịu.
Làm cho người ta có cảm giác rằng Hoắc Tam gia với cô ta có cái gì đó không minh bạch.
“Tam gia à, Phó Tử Thu không mắt mù đắc tội với Tam thiếu phu nhân, chuyện này mà tra cứu kỹ càng thì cậu ta có mười cái mạng cũng không đủ chết.”
Phó Dận Như nheo mắt kinh ngạc liếc nhìn cô ta.
Vẻ mặt Hoắc Vân Tiêu thờ ơ, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn, cũng là cảnh cáo Tiêu Văn Nhu.
Tần Nguyễn ôm Hoắc An Kỳ ngồi ở trên ghế sô pha, tay cô nắm bàn tay nhỏ của con trai, gương mặt tươi cười nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh.
Không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng nụ cười rạng rỡ trên gương mặt họ trông hơi chói mắt.
Cặp mắt hoa đào của Hoắc Vân Tiêu nheo lại, anh im lặng đánh giá người đàn ông ngồi cạnh Tần Nguyễn, người này nhìn rất trẻ trung, ngồi cùng một chỗ với Tần Nguyễn rất dễ khiến người khác hiểu lầm rằng bọn họ mới là một gia đình.
Đôi môi mỏng của anh ta khẽ nhếch lên, anh ta nói, giọng lạnh lùng: “Phó phu nhân không uống được rượu thì uống ít một chút, uống nhiều rượu không chỉ hại thân mà còn kích thích đại não bị rối loạn, dẫn đến hoang tưởng, thậm chí còn bị hội chứng Alzheimer sớm.”
Tiêu Văn Nhu bị ám chỉ là thiểu năng trí tuệ, còn bị nguyền rủa là mắc chứng mất trí nhớ, khuôn mặt yếu đuối ngay lập tức biểu diễn tuyệt chiêu lật mặt.
Cô ta trừng mắt, lạnh lùng chế giễu Tần Cảnh Sầm: “Anh là ai? Ở đâu ra đây vậy?!”
Phó Dận Như bước chân từ tốn đi theo bên cạnh, anh ta nhìn thấy tất cả những thay đổi trên khuôn mặt Tiêu Văn Nhu, một nụ cười nhẹ thoáng qua trong đôi mắt đen láy.
...
Khi Hoắc Vân Tiêu tìm thấy Tần Nguyễn ở khu vực nghỉ ngơi, cô đang nói cười vui vẻ với một chàng trai trẻ có khí chất và ngoại hình ưu tú.
Lúc trước cô ta vào làm dâu nhà họ Phó, một là vì nhà họ Tiêu cần đảm bảo có thể tiếp tục đứng vững ở thủ đô, sẽ không bị nhà họ Hoắc một ngày nào đó thấy ngứa mắt mà giận chó đánh mèo.
Thứ hai, là vì nhà họ Phó là một gia tộc mới nổi ở thủ đô, vì muốn quy hàng nhà họ Hoắc, cũng là vì để nhà họ Tiêu chứng tỏ giá trị bản thân, nhà họ Phó lại nhất định phải có dính dáng đến giới thế gia ở thủ đô, cô ta không thể không lựa chọn vào làm dâu nhà họ.
Hai nhà Phó, Tiêu kết làm thông gia cũng không phải chỉ đại biểu cho hai nhà, mà còn liên lụy đến nhiều phe thế lực.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng chào đón cơn thịnh nộ của Tần Cảnh Sầm vì có thể anh ta đã nghe thấy những lời từ cái miệng lưỡi dẻo quẹo của mình.
Nhưng lúc quay đầu lại nhìn thì thấy chẳng có ai cả.
Làm gì có Tần Cảnh Sầm xuất hiện, rõ ràng là Phó Dận Như đang đùa cô ta.
Sau khi Lận Ninh rời đi, trên môi Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười rất nhẹ, anh hờ hững hỏi: “Cậu ta tìm em có chuyện gì vậy?”
Tần Nguyễn hoàn toàn không phát hiện Tam gia đang ghen, nhắc tới cũng thấy kỳ quái, sau khi Lận Ninh đi, Hoắc An Kỳ lập tức thả ngón tay của cô ra.
Cô véo nhẹ khuôn mặt non mịn của Hoắc An Kỳ và trả lời Hoắc Tam gia: “Không có việc gì cả, anh ta chỉ tới chào hỏi em thôi.”
Tiêu Văn Nhu lộ ra vẻ hung dữ, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông đang buồn cười ở bên cạnh, cô ta tức giận đến mức cả người chỉ muốn phun ra lửa.
“Phó, Dận, Như! Anh dám đùa bà đây!”
Phó Dận Như đưa tay sờ lên mũi, cười nhẹ rồi ho một tiếng, nói: “Được rồi được rồi, hôm nay cảm ơn phu nhân đã nói đỡ ở trước mặt Tam gia, người nhà họ Long cũng tới rồi, chúng ta đi qua đó chào hỏi thôi.”
Tần Nguyễn đang giải cứu ngón tay của mình khỏi con trai nhỏ.
Hoắc An Kỳ được Tam gia ôm đi, nhưng thằng bé vẫn nắm chặt lấy ngón trỏ của cô.
Nghe thấy Lận Ninh nói muốn đi, Tần Nguyễn không ngẩng đầu lên mà giơ một cái tay khác lên vẫy vẫy với anh ta.
Lận Ninh đón nhận ánh mắt dò xét của Hoắc Vân Tiêu cũng không hoảng hốt, không kiêu ngạo, không hèn mọn mà gật đầu: “Tam gia.”
Biết được thân phận của đối phương, cảm xúc không vui ẩn sâu trong đáy mắt u ám biến mất đi nhiều.
Anh ừ một tiếng với Lận Ninh, rồi thấp giọng chào hỏi: “Chào cậu.”
“Hoắc tam phu nhân, cứu mạng với!”
Đối phương cũng không thèm nhìn Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh Tần Nguyễn, mà trực tiếp đi tới trước mặt cô, nghiễm nhiên coi Tần Nguyễn như cọng cỏ cứu mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.