Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 938: Bi kịch và nỗi xấu hổ lớn nhất trong đời của thiếu gia nhà họ hạ




Khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của Hạ Minh Cẩn được ánh đèn của bữa tiệc chiếu xuống càng tôn lên các đường nét đẹp trai góc cạch của 1anh ta.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm toát lên vẻ vội vàng, đáy mắt tràn ngập nét đa tình mê người, thoạt nhìn giống như tay ăn2 chơi đàng điếm thích gái gú, nhưng mọi hành vi, cử chỉ đều lộ ra vẻ tao nhã, kiêu kỳ của quý tộc. Nói đến đây, nét mặt Hạ Minh Cẩn rất khó tả, khuôn mặt tuấn tú phủ kín biểu cảm bị sỉ nhục.
Tần Muội tò mò hỏi: “Bảo anh làm gì cơ?”
Vẻ mặt bình tĩnh của Hoắc Vân Tiêu rạn nứt, anh nín cười nhìn đi chỗ khác.
Tần Muội cười mập mờ: “Hạ thiếu có thể gặp được chuyện tốt như vậy đúng là quá có diễm phúc đấy, đây là chuyện mà người khác hâm mộ cũng không có được đâu.”
Tần Nguyễn trầm tư một lát, sau đó hỏi Hạ Minh Cẩn: “Làm sao anh biết kẻ đó là nữ quỷ?”
Hạ Minh Cẩn đau khổ phẫn nộ lau mặt một cái, tiếp tục nói: “Xảy ra chuyện như thế nên sau này tôi không bao giờ chạm vào cặp song sinh kia nữa, lúc ấy tôi đã sai người đưa họ đi, ngay cả căn biệt thự kia tôi cũng không quay lại. Cho đến một tuần trước, tôi uống say và được người ta đưa đến căn biệt thự kia vì đang ở gần đấy, và chuyện kỳ lạ lại xảy ra, vẫn giống y hệt như lần đầu tiên, đợi đến khi tôi có thể kiểm soát được cơ thể của mình thì ngoài trời đã sáng rồi. Lần này tôi tỉnh táo hơn lần đầu, tôi cảm giác được ở sau lưng mình có hai bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại và lạnh buốt, rõ ràng là tay của phụ nữ. Tôi còn có thể nghe thấy tiếng cô ta liên tục thúc giục bên tai, bảo tôi đừng...”
Nhìn thần thái của anh ta không giống giả tạo, Tần Nguyễn bỏ qua chủ đề này.
Cô mở Thiên Nhãn, đôi mắt tràn ngập ánh sáng vàng nhạt quét qua Hạ Minh Cẩn.
Hạ Minh Cẩn khẩn trương nuốt nước bọt, anh ta hoảng hốt giọng khàn khàn, nói: “Tam thiếu phu nhân, gần đây tôi gặp phải quỷ. Nghe nói cô rất có năng lực và có thành tựu cao trong giới Huyền học, không biết cô có thể giúp tôi xử lý con quỷ kia không?”
Trong mắt Tần Nguyễn xẹt qua một tia sát khí, sau đó lập tức khôi phục lại bình thường, cô lên tiếng trên ghẹo: “Chẳng lẽ Hạ thiếu gặp phải sắc quỷ à? Tôi thấy rõ ràng là cơ thể anh bị sắc quỷ móc rỗng.”
Hạ Minh Cẩn thật sự rất sốt ruột nên gật đầu lia lịa, sau đó đặt mông ngồi xuống bên người Tần Nguyễn.
Vừa mới định giơ tay ra kéo cánh tay của cô thì nghĩ đến chuyện mình vừa mới bị Tam gia cản lại, bèn chột dạ thu tay về.
Tần Muội khiếp sợ đến mức nói tục.
Hoắc Vân Tiêu dùng nắm tay chống đỡ môi, không được tự nhiên ho một tiếng.
“Cái cứt ấy!” Hạ Minh Cẩn nói tục, mặt đỏ bừng vì tức giận: “Ông đây xin kiếu, cứ như tôi yếu sinh lý vậy, cậu muốn thì để tôi bảo con nữ quỷ kia buổi đêm đến tìm cậu nhé!”
Tần Muội nghe thế thì ôm Hoắc Diêu vào lòng, dáng vẻ như một tên lưu manh, nói: “Ấy đừng, tôi vẫn còn là con nít mà.”
Ánh mắt sắc bén như mũi tên của Hoắc Vân Tiêu đâm về phía Hạ Minh Cẩn, đôi môi mỏng đẹp đẽ khẽ mím lại.
Anh bình tĩnh thu lại đôi chân dài, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói không chút cảm xúc: “Nói chuyện thì cứ nói, đừng động tay động chân.”
Bọn họ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Hạ Minh Cẩn, rồi dời tầm mắt xuống phía dưới, nhìn chằm chằm vào nơi riêng tư thầm kín của anh ta, trên mặt mang theo sự giễu cợt và nghi ngờ khó diễn tả được thành lời.
Hạ Minh Cẩn tái mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Mấy người đừng nhìn tôi như vậy, lời tôi nói đều là sự thật đấy!”
Hạ Minh Cẩn đau khổ và phẫn nộ rít lên: “Cô ta bảo tôi đừng lười biếng!”
Tần Nguyễn nghe vậy thì khẽ ho một tiếng, quay đầu nở nụ cười.
Đừng nói là cô, đến ngay cả Hoắc Vân Tiêu và Tần Muội cũng không nhịn được cười.
Rõ ràng là nữ quỷ ám chỉ Hạ Minh Cẩn không được, đây là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một người đàn ông, cũng coi như là một loại bi kịch khác.
Hiện giờ cô đang rất tò mò, rốt cuộc là loại quỷ gì vậy mà có thể thoát khỏi Thiên Nhãn của cô, để cô không phát hiện ra một chút quỷ khí nào trên người Hạ Minh Cẩn.
Hạ Minh Cẩn cào vào ghế sô pha, giọng run run chậm rãi kể lại toàn bộ câu chuyện mình gặp quỷ: “Chuyện bắt đầu từ một tháng trước, hôm đó tôi được một người hiếu kính cho một cặp song sinh. Tôi thấy bọn họ xinh đẹp lại sạch sẽ nên đưa họ tới ở trong một căn biệt thự mà tôi không thường ở. Ai mà ngờ được rằng chuyến đi này lại xảy ra chuyện. Lúc đầu tôi định đưa họ đến đấy rồi rời đi, nhưng rồi cơ thể tôi mất kiểm soát và tôi lao vào hai chị em sinh đôi kia. Khi tôi có thể khống chế được cơ thể mình thì trời bên ngoài đã sáng. Tam thiếu phu nhân không biết lúc đấy tôi cảm thấy uất ức như thế nào đâu, tôi giống như một người tàn tật, có con quỷ đẩy ở sau lưng tôi để hành sự ấy!”
Tần Nguyễn cười nhẹ nhìn người thanh niên trước mặt, trong mắt cô lóe lên ánh sáng vàng không ai nhìn thấy được.
Bỗng dưng nhớ tới một câu chuyện cũ, cô cười híp mắt và hỏi: “Đại thiếu gia nhà họ Hạ à? Có phải anh chính là người lúc trước muốn có một nữ ám vệ bên cạnh anh Dung nhà chúng tôi không?”
Gương mặt Tần Nguyễn nở nụ cười nhẹ, nhìn thấy dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc của Hạ Minh Cẩn, trong lòng cô cảm thấy đồng tình, cô lên tiếng hỏi: “Trong hai lần trải qua chuyện kỳ quái kia, đến lúc bình minh, tổng cộng thì... ừm, nó đã xảy ra bao nhiêu lần?”
Bị hỏi một câu hỏi riêng tư như thế, trên mặt của Hạ Minh Cẩn cũng lộ ra một chút mất tự nhiên, anh ta xấu hổ trả lời.
Nghe vậy, Hạ Minh Cẩn vội xua tay, vẻ mặt trở nên kích động: “Tam thiếu phu nhân đừng trêu tôi, tôi làm gì có gan động đến người nhà họ Hoắc chứ, chết luôn trên giường chứ chẳng chơi, đến lúc đó tôi biết tìm ai để nói lý lẽ đây!”
Hiện giờ anh ta sợ phụ nữ lắm rồi, chỉ muốn tránh xa họ ra thôi.
Anh ta chậm rãi đưa bàn tay ra, quấn các ngón tay vào với nhau tạo thành số 9.
“Ôi đệch!”
Tuy nhiên, cô không phát hiện ra điều gì bất thường với chàng trai trẻ trước mặt, cô hỏi: “Nói cho tôi biết, anh tìm tôi có chuyện gì?”
Chẳng lẽ đối phương không phải tới tìm cô để giải quyết chuyện phi tự nhiên sao, trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy nghi ngờ.
Vốn chỉ là một câu nói đùa, ai ngờ Hạ Minh Cẩn lại kích động, hai mắt sáng rực nhìn thẳng vào Tần Nguyễn.
Nếu như không phải Hoắc Tam gia đang ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, thì anh ta nhất định phải ôm chặt lấy Tần Nguyễn, sợ cọng cỏ cứu mạng này trong nháy mắt biến mất.
Anh ta nhanh chóng nói bằng giọng kích động: “Tam thiếu phu nhân quả nhiên lợi hại giống như lời đồn, chỉ cần liếc mắt là nhìn ra được tôi bị sắc quỷ quấn thân. Tuy tôi là người tuấn tú lịch sự, đẹp trai nhiều tiền đấy, nhưng tôi thật sự không có hứng thú nói chuyện yêu đương với quỷ. Tôi cũng không muốn có quan hệ với nữ quỷ, nhưng mấy ngày gần đây tôi sắp bị cô ta ép khô rồi, Tam thiếu phu nhân à, cô nhất định phải cứu tôi!”
“Thật sự là quỷ à?” Tần Nguyễn ngồi thẳng người lên, khuôn mặt xinh đẹp trở nên nghiêm túc: “Anh nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì.”
Tần Nguyễn tỏ ra thờ ơ, đôi mày xinh đẹp nhíu chặt lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.