Bị Tần Nguyễn nghi ngờ, hai mắt Hạ Minh Cẩn trợn to, mặt mũi tràn đầy vẻ lên án nhìn cô, gương mặt góc cạch sắc nékt của anh ta trầm xuống, trông như sắp nổi giận.
Nhưng vì bên cạnh có người anh ta kiêng kị nên vẫn đang đè nén lửa giận trong lòng.
“Hạ thiếu đừng từ chối, tôi nghe nói hai năm nay có rất nhiều người muốn mua khối Đế Vương Lục trong tay anh, thậm chí ra giá cao gần hai tỷ. Nhà họ Tần không giàu có như vậy, nhưng cũng sẽ không để Hạ thiếu phải chịu thiệt quá.”
Tần Cảnh Sầm đã nói như thế rồi thì Hạ Minh Cẩn cũng không lằng nhằng nữa. Không biết là anh ta cố tình nói vậy, hay là thể hiện tình cảm thật của mình.
Hạ Minh Cẩn là một người rất thông minh tinh ý, Tần Cảnh Sầm vừa mới nói thế là anh ta đã nghe ra ngay ẩn ý bên trong.
Người anh cả của Tam thiếu phu nhân rõ ràng đang thử thăm dò anh ta. Anh ta gật nhẹ đầu với Hoắc Vân Tiêu ngồi bên cạnh Tần Nguyễn.
Vì không biết Hạ Minh Cẩn nên Tần Cảnh Sầm lạnh nhạt gật đầu với anh ta, xem như chào hỏi.
Đuôi lông mày của Hạ Minh Cẩn khẽ nhếch lên, thần thái khôi phục lại sự bình tĩnh, anh ta ngồi thẳng dậy cười ôn hòa với Tần Cảnh Sầm, anh ta nói: “Thì ta là Tần thiếu, ngưỡng mộ đã lâu, tôi là Hạ Minh Cẩn.” Cũng không biết ba anh em đạt được sự nhất trí như thế nào, mà ánh mắt của họ đều nhìn về phía Hạ Minh Cẩn.
Bị ba đôi mắt hồ ly trông giống hệt nhau nhìn chằm chằm, trái tim Hạ Minh Cẩn khẽ run lên, anh ta có cảm giác giống như bị hồ ly để mắt tới, muốn lột sạch sẽ cả người anh ta ra vậy.
Anh ta cũng bị lây bệnh của anh em nhà họ Tần mà chớp chớp mắt, bất an hỏi: “Sao thế?” “Vậy là được rồi, vậy là được rồi!” Anh ta lau đi mồ hôi không tồn tại trên trán rồi nói với Tần Cảnh Sầm: “Lúc ấy tôi chỉ dùng 150 triệu để mua khối đá kia, nếu nhà họ Tần thấy ngại muốn trả tiền thì chỉ cần đưa cho tôi tiền vốn là được, một tỷ thì nhiều quá.”
Hạ Minh Cẩn cười cười nhìn Tần Nguyễn, anh ta nói đùa: “Nào có chuyện tôi đã mời Tam thiếu phu phân giúp đỡ rồi mà còn để mình kiếm được một khoản tiền lớn nữa chứ, việc này mà lộ ra ngoài thì tôi mất mặt lắm.”
Nhưng Tần Cảnh Sầm lại tỏ thái độ kiên định: “Một tỷ không nhiều đâu, là giá hợp lý thôi, Hạ thiếu không chê ít đã là may lắm rồi.” Tần Cảnh Sầm đẹp trai trưởng thành sải bước về phía họ, anh ta cất giọng nói ấm áp nhẹ nhàng, chỉ gọi tên của Tần Nguyễn thôi cũng làm cho người ta nghe ra tình yêu của anh ta dành cho em gái mình.
“Anh cả!” Nhìn thấy người tới, hai mắt Tần Nguyễn sáng lên: “Vừa nãy anh hai nói là anh đang bận mà.”
Tần Cảnh Sầm bước tới, cưng chiều nhìn Tần Nguyễn, anh ta cười nói: “Có bận đến đâu cũng không quan trọng bằng em.” Ánh mắt Hạ Minh Cẩn phức tạp, anh ta bực bội nói: “Tôi không biết, đêm nay khi tôi tới đây, tôi có cảm giác cơ thể mình như mất kiểm soát. Lúc ấy chỉ cần ý chí của tôi yếu đi một chút, thì có thể đêm nay mấy người sẽ không gặp được tôi rồi, chờ đến khi trời sáng cũng không biết tôi sẽ tỉnh lại ở trên giường của người phụ nữ nào.”
Giọng Tần Nguyễn trở nên nghiêm túc: “Hạ thiếu, tôi không phát hiện ra một chút quỷ khí nào ở trên người anh, cơ thể anh bây giờ ngoại trừ có hơi mất sức thì không có vấn đề gì khác.”
“Cô không tin tôi?” Hoắc Vân Tiêu phát giác bầu không khí không thích hợp, bèn đưa tay ôm vợ yêu vào trong ngực, đôi mắt ẩn chứa nguy hiểm nhàn nhạt nhìn về phía Hạ Minh Cẩn.
Hạ thiếu ý thức được có gì đó không ổn, lập tức dời ánh mắt khỏi Tần Nguyễn, trở lại vẻ hoảng hốt lúc trước.
Anh ta thở dài một tiếng: “Tam thiếu phu nhân, những lời tôi nói đều là thật, mấy ngày nay tôi không ở trong căn biệt thự kia nhưng nữ quỷ cũng có thể tìm tới tôi. Dù cho không có phụ nữ ở bên cạnh tôi thì nó cũng có tìm được người để cho tôi làm! Tối nay khi tới đây, tôi ngồi ở trong xe và chỉ nhìn phụ nữ ở ngoài đường nhiều thêm một chút mà suýt nữa đã bị nữ quỷ khống chế cơ thể, nếu lần này tôi còn bị như thế thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người!” Khả năng thể chất của con người là có hạn, nếu không có sự trợ giúp của thuốc hay sự trợ giúp nào khác thì thực sự rất khó để đạt được số lần vận động lặp đi lặp lại nhiều như thế.
Hạ Minh Cẩn lập tức bị bao phủ bởi một tầng mây mù, sắc mặt lúc tái xanh lúc lại trắng bệch, cả người giống như bị kích thích rất lớn.
Anh ta mở to hai mắt nhìn Tần Nguyễn, chỉ muốn thể hiện luôn tại chỗ cho cô xem xem anh ta có năng lực kia hay không. Đột nhiên, anh ta chuyển đề tài hỏi Tần Cảnh Sầm: “Nghe nói nhà họ Tần kinh doanh trang sức.”
Tần Cảnh Sầm khiêm tốn mỉm cười: “Công ty kinh doanh vàng bạc Thụy Kim của nhà chúng tôi cũng có chút danh tiếng, mấy năm gần đây coi như đủ cơm no áo ấm.”
Hạ Minh Cẩn vắt tréo chân, tư thế ngồi thoải mái tao nhã, anh ta nhẹ nhàng ném ra một quả bom: “Vậy không biết Tần thiếu có còn nhớ buổi đấu giá công khai Tiêu Vương ở nước Nandai hai năm trước không?” Lần này Tần Nguyễn hiểu rồi, vẻ mặt cô thoáng nghệt ra.
Tưởng là làm cô khó xử, Tần Cảnh Sầm lại chớp mắt: Khó khăn lắm à?
Tần Nguyễn chớp mắt: Khối ngọc Đế Vương Lục kia có giá trị lắm à? Tần Cảnh Sầm cười như một con hồ ly, anh ta cất giọng nói ôn hòa: “Hạ thiếu à, nhà họ Tần nguyện ý ra giá một tỷ để mua khối ngọc Đế Vương Lục trong tay anh. Vốn lưu động của Tập đoàn Tần thị không nhiều lắm, bỏ ra một tỷ đã là dốc hết toàn lực rồi, nếu như anh cân nhắc muốn bán thì hy vọng anh có thể ưu tiên nghĩ tới chúng tôi trước, công ty vàng bạc châu báu Thụy Kim chắc chắn sẽ không phụ sự kỳ vọng của anh, nhất định sẽ làm cho nó nổi tiếng trên toàn thế giới.”
“Đợi một chút...” Hạ Minh Cẩn nghệt mặt ra: “Tôi không cần tiền, lúc trước tôi mua nó thuần túy chỉ là muốn dùng để lấy lòng phụ nữ thôi. Lúc đó tôi đang theo đuổi con gái của một công ty châu báu nào đó ở Hồng Kông, ai ngờ cô ta lại coi tôi như kẻ ngốc mà bỏ rơi tôi, vì thế khối ngọc này cũng bị tôi ném vào xó nhà. Nếu nhà họ Tần muốn thì tôi sẽ đưa luôn cho các vị, đừng đề cập tới chuyện tiền nong làm gì, dễ tổn thương tình cảm lắm. Tôi còn đang phải xin Tam thiếu phu nhân cứu mạng đấy, khối ngọc Đế Vương Lục kia coi như là tôi đưa cho Tam thiếu phu nhân làm thù lao đi.”
Tần Nguyễn nói: “Hạ thiếu khách sáo quá, tôi không dám nhận thù lao giá trị như vậy, nếu như anh muốn bán thì nhà họ Tần sẽ mua khối đá thô ở trong tay anh với giá một tỷ.” Vẻ mặt Tần Cảnh Sầm hơi khựng lại, trên mặt anh ta lập tức nở một nụ cười, trong thái độ xa cách lộ ra một chút khách sáo với quý nhân: “Thì ra là Hạ thiếu, nghe danh anh đã lâu.”
Kề từ khi Tần Nguyễn vào làm dâu nhà họ Hoắc, nhà họ Tần cũng biết được không ít thế lực trong giới thượng lưu, họ biết nhà họ Hạ bây giờ là gia tộc duy nhất có thể sánh ngang với nhà họ Hoắc.
Hạ Minh Cẩn khoát tay: “Đừng khách sáo như vậy, đã ngồi cùng nhau thì tất cả mọi người đều là bạn bè.” Đôi mắt ấm áp của Tần Cảnh Sầm rõ ràng vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng Tần Nguyễn lại đọc được từ “Muốn” trong mắt anh ta.
Cô còn tưởng là ảo giác, bèn chớp mắt.
Tần Cảnh Sầm cũng chớp mắt theo, hai mắt giống như biết nói chuyện vậy: Em gái, anh muốn có nó. Đâu chỉ có danh tiếng tốt, một khi nhà họ Tần cầm được khối ngọc Đế Vương Lục này thì sẽ nổi danh khắp toàn cầu, nhà bọn họ cũng vì thế mà được nâng lên một tầm cao mới.
Ánh mắt Tần Cảnh Sầm sáng lấp lánh, anh ta không trả lời Hạ Minh Cẩn mà là nhìn về phía Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh Tam gia, nhận ra ánh mắt trông mong của anh cả. Tần nhị thiếu nhìn chằm chằm vào Hạ Minh Cẩn bằng ánh mắt phức tạp, anh ta thắc mắc: “Nếu theo như anh nói nữ quỷ để mắt tới anh, thế thì cô ta phải muốn vui vẻ với anh chứ, tại sao lại giúp anh ngủ với những người phụ nữ khác?”
“Có quỷ mới biết được!” Chúc Minh Cẩn ngồi phịch ở trên ghế sô pha, vẻ mặt đau khổ không muốn sống nữa.
Tần Nguyễn thoát khỏi vòng ôm của Hoắc Vân Tiêu, ngồi thẳng người lên, cau mày hỏi: “Nói như vậy, nữ quỷ kia vẫn luôn đi theo anh?” Nhưng anh ta không ngờ rằng đối phương lại chính là người mua, còn muốn tặng khối ngọc Đế Vương Lục kia cho mình.
Tần Cảnh Sầm thu lại nụ cười trên mặt, bình tĩnh lắc đầu: “Hạ thiếu, vô công bất thụ lộc.”
Hạ Minh Cẩn nghe thế thì cười: “Ai nói không có công, hôm nay tôi còn đang muốn mời em gái của Tần thiếu cứu mạng của tôi đấy. Nếu so sánh với tảng đá kia, thì mạng của tôi quan trọng hơn nhiều. Tôi là người ngoài nghề nên không thể làm cho khối ngọc Đế Vương Lục kia trở nên nổi tiếng. Anh cũng biết hiện tại Đế Vương Lục rất hiếm thấy, tin chắc rằng sau khi có nó, nhà họ Tần nhất định sẽ bày ra được sức hấp dẫn và giá trị thực sự của nó, cũng làm cho Thụy Kim của Tần thị có được danh tiếng tốt.” Anh ta cười, đứng dậy đi đến trước mặt Tần Cảnh Sầm và ôm lấy cổ anh ta: “Tần đại thiếu quả nhiên rất biết cách làm ăn, tôi thích giao dịch với những người như anh.”
Hạ thiếu mới là người hào phóng hiếm có, hôm nay có thể quen biết với anh là vinh hạnh của tôi.”
Hai người thổi phồng nhau tới tấp. Hạ Minh Cẩn nghe cô nói thế thì cho là cô vẫn không tin anh ta.
Tần Nguyễn cười nhẹ: “Không phải không tin, mà là tôi hơi tò mò, rốt cuộc là loại tà ma gì có thể tránh thoát đôi mắt này của tôi.”
“Nguyễn Nguyễn!” Thấy đối phương đưa tay ra, Tần Cảnh Sầm cũng giơ tay bắt lấy: “Ngài Hạ.”
Hạ Minh Cẩn thân thiết nói: “Gọi ngài làm gì, nghe già quá, anh cứ gọi tôi bằng tên là được rồi.”
Tần Nguyễn thấy anh ta và anh cả mình thân thiện như thế thì lên tiếng ngắt lời: “Anh cả, vị này là Hạ thiếu, con trai cả của trưởng lão nhà họ Hạ trong Nội Các.” Đương nhiên, tất cả những điều này đều do anh ta cố tình hướng dẫn.
Hạ Minh Cẩn một tay chống cằm, trên mặt nở nụ cười gian rồi nói với Tần Cảnh Sầm: “Thật sự không dám giấu giếm, năm đó, người mua Tiêu Vương chính là tôi. Hai năm trước tôi thấy màu sắc của nó khá đẹp nên mua về nhà chơi, đến nay vẫn còn chưa đụng đến, nếu Tần thiếu có hứng thú thì tôi để lại cho anh nhé?”
Tần Cảnh Sầm nghe Hạ Minh Cẩn nhắc đến Tiêu Vương thì trong lòng đã có suy đoán, có khả năng đối phương có tin tức về khối ngọc Đế Vương Lục kia. Ánh mắt của Tần Cảnh Sầm và Tần Nguyễn lập tức di chuyển đến chỗ anh ta.
Tần Muội chớp mắt với hai người: Hai người chú ý một chút đi, Hạ Minh Cẩn còn đang ở bên cạnh nhìn đấy.
Ba anh em trao đổi bằng ánh mắt, cũng không chú ý đến ánh mắt kỳ lạ của Hạ Minh Cẩn, và nụ cười vui vẻ trên môi Hoắc Vân Tiêu. Ánh mắt Tần Cảnh Sầm khẽ lóe lên, nụ cười không thay đổi, anh ta đĩnh đạc nói: “Tôi có biết một chút, hai năm trước, giá bán công khai của Tiêu Vương là 150 triệu, nó vẫn luôn là một huyền thoại trong ngành. Nghe nói sau này mở ra được phỉ thúy Đế Vương Lục, rất nhiều người muốn được chiêm ngưỡng, đáng tiếc nó bị một thế lực nào đó mua lại, từ đó Tiêu Vương biến mất trước mặt mọi người. Có tin đồn rằng, lấy viên phỉ thúy từ Tiêu Vương đi làm đồ trang sức thì giá trị của nó phải gấp hàng chục lần giá của Tiêu Vương.”
Nói đến công việc kinh doanh của nhà mình, Tần Cảnh Sầm trở nên rất hăng hái.
Trong lời nói của mình, anh ta để lộ sự tiếc nuối với buổi đấu giá chưa từng được nhìn thấy, cùng sự phàn nàn và hâm mộ đối với thế lực thần bí đã mua nó. Khen đi khen lại một lúc, Hạ Minh Cẩn móc trong túi ra một tấm danh thiếp đưa cho Tần Cảnh Sầm: “Đây là danh thiếp của tôi, chờ tôi xử lý xong chuyện bực mình này sẽ mời anh đi uống rượu nhé, anh đừng từ chối đấy.”
“Hạ thiếu nói gì vậy chứ, tôi cam đoan anh gọi là đi liền.”
Tần Cảnh Sầm ung dung nhận danh thiếp, anh ta mỉm cười giảo hoạt như hồ ly. Hai người bắt đầu nói chuyện rôm rả và không ngừng khen ngợi nhau.
Tần Nguyễn và Tần Muội liếc nhìn nhau, bên trong đôi mắt nhìn tương tự nhau cũng lộ ra nụ cười hài lòng.
Chỉ có Hoắc Vân Tiêu là im lặng quan sát ba anh em nhà họ Tần, cuối cùng ánh mắt anh rơi vào Hạ Minh Cẩn đang bị ba tên hồ ly này tính toán.
Dùng một tỷ để mua khối Đế Vương Lục, nếu chế tác ra thành phẩm thì giá trị chắc chắn sẽ lên tới vài tỷ.
Có tính thế nào thì trong cuộc mua bán này, Hạ Minh Cẩn cũng là người bị thiệt.