Tần Nguyễn bóp chặt ngón tay của mình, do dự nói: “Có thể là nửa đêm, hoặc là hừng đông.”
Hoắc Vân Tiêu nhếch mcôi cười, đặt Hoắc An Kỳ ở một bên để thằng bé chơi một mình.
Nhìn thấy cảnh này, Tần Nguyễn có chút hoảng hốt.
Đối với cô mà nói, việc xử lý quỷ quái chỉ như chuyện thường ngày thôi.
Cô chỉ e ngại hung thú thời thượng cổ như Trường Uyên, những lão già kia cũng không dễ tiếp xúc. Hạ Minh Cẩn cần thể diện, cũng sĩ diện, anh ta đứng dậy cầm điện thoại đi gọi điện.
Trong lúc này, Hoắc Vân Tiêu đã sai Hoắc Chi bế hai đứa bé đi, chuẩn bị rời bữa tiệc để về nhà.
Nhưng khi nghe Tần Nguyễn nói muốn nhìn hiện trường trực tiếp, bên trong đôi mắt mê người lóe lên một tia không vui cùng thâm trầm. Cũng không biết làm thế nào mà những người kia lại chơi được như thế ở trước mặt mọi người.
Trong mắt Hạ Minh Cẩn thoáng hiện lên vẻ khó xử, để người khác nhìn anh ta hành sự, đây tuyệt đối là chuyện có một không hai trên đời này.
Lần này vì để bắt quỷ mà anh ta phải hy sinh trinh tiết của mình, xem như vứt hết cả mặt mũi rồi. Tần Nguyễn hôn xong là chạy ngay, cô đứng dậy đi đến chỗ Hạ Minh Cẩn vẫn còn đang nói chuyện với anh cả của cô.
Thấy hai người nói chuyện càng lúc càng sôi nổi, cô lên tiếng trêu: “Hạ thiếu, nhìn dáng vẻ này của anh như là muốn kết nghĩa luôn với anh trai của tôi vậy, không đi giải quyết con quỷ có đam mê đặc biệt đang ám anh hả?”
Sau khi nhận được lời hứa hẹn của Tần Nguyễn, Hạ Minh Cẩn cảm thấy yên tâm, không còn thấp thỏm lo âu nữa. Bây giờ nghe cô trêu anh ta như vậy thì còn có tâm tình mà nói đùa: “Kết nghĩa cũng được thôi, chỉ xem Tam gia có muốn nhận thêm một ông anh vợ nữa hay không thôi.”
Anh ta lia ánh mắt chế nhạo về phía Hoắc Vân Tiêu, và nhận được nụ cười mỉa của đối phương.
Tần Nguyễn chỉ sắc trời ngoài cửa sổ rồi nói với Hạ Minh Cẩn: “Thời gian không còn sớm nữa, trời tối dễ làm việc hơn đấy.” Tần Nguyễn nhếch môi cười.
Cô nói bằng giọng không có ý tốt: “Gọi người đến căn biệt thự mà anh gặp quỷ, đêm nay tôi muốn được mở rộng tầm mắt xem Hạ thiếu trổ hết tài năng, thể hiện phong thái mạnh mẽ của anh.”
Hạ Minh Cẩn nghe vậy mà sắc mặt cũng thay đổi, anh ta còn tưởng cô đang nói đùa, bèn lắc đầu cười khổ: “Tam thiếu phu nhân đừng trêu ghẹo tôi.” Trong lòng anh ta vẫn còn có chút xấu hổ, chưa từ bỏ ý định mà hỏi: “Phải chơi lớn như thế thật à?”
Tần Nguyễn hơi híp mắt lại, ánh mắt nhìn Hạ Minh Cẩn lạnh lẽo khó tả: “Anh nói xem? Hay là anh muốn sống chung hòa thuận với con quỷ kia, sau này dựa vào cô ta để đi tán gái?”
“Tôi gọi tôi gọi!” Hạ Minh Cẩn giơ tay đầu hàng: “Tôi có mười cái mạng cũng chẳng đủ cho cô ta chơi đâu!” “Chỉ cần chỗ nào có em thì chắc chắn sẽ có sự kiện linh dị xảy ra, nó gần như là có thể khẳng định rồi.”
Tần Nguyễn nhớ lại những lần gặp quỷ trước đó, càng không có cách nào phản bác.
Cô cũng cười theo: “Hình như là đúng thế thật.” Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn Tần Nguyễn, để lộ ra phong thái của một người đàn ông lịch lãm trưởng thành, khiến Tần Nguyễn cảm thấy áy náy.
Cẩn thận suy nghĩ, cô thấy hình như mình cũng không làm gì sai, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mình đã làm chuyện có lỗi với Tam gia và hai đứa con.
Tần Nguyễn nhìn khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông trước mặt, cô nói: “Đây không phải là chuyện bất khả kháng sao, nhà họ Tần muốn có khối Đế Vương Lục ở trong tay Hạ thiếu mà. Thật ra là em cũng rất tò mò muốn biết là loại quỷ gì mà ngay đến cả em cũng không phát hiện ra được, khi nào giải quyết xong việc này, em nhất định sẽ về nhà trước tiên.” “Về nhà trước tiên?” Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu đóng mở, nhẹ giọng lẩm bẩm, trông dáng vẻ không quá tin tưởng Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn lập tức giơ tay lên, thành khẩn hứa hẹn: “Sau khi giải quyết xong xuôi mọi việc, em chắc chắn sẽ không ở lại bên ngoài!”
Nhìn thấy biểu cảm căng thẳng và nghiêm túc trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu bật cười, vươn tay véo nhẹ mặt cô, anh tỏ ra cưng chiều, nói: “Được thôi, nhưng sau khi xử lý xong chuyện của Hạ Minh Cẩn, từ mùng 1 đến 15, em không được ra ngoài.” Hoắc An Kỳ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh kêu lên một tiếng, như thể đang tán thành.
Sau khi nhận ra ánh mắt tủi thân và oán trách của con trai, Tần Nguyễn vội vàng gật đầu: “Được được!”
Hoắc Vân Tiêu hài lòng buông tay cô ra: “Vậy thì em đi đi, anh và các con ở nhà chờ em.” Sau khi Hạ Minh Cẩn đi, Tần Cảnh Sầm lo lắng nhìn Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, chuyện của Hạ Minh Cẩn có khiến em gặp nguy hiểm không?”
Nếu như quá nguy hiểm thì Tần thị cũng không nhất định phải có được khối Đế Vương Lục trong tay đối phương.
Ở trong mắt của anh ta, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không quan trọng bằng sự an toàn của Tần Nguyễn. Hàng mi cong cong của Tần Nguyễn khẽ chớp: “Vì sao?
Hoắc Vân Tiêu thở dài: “Em không phát hiện ra ư?”
“Phát hiện cái gì?” Hạ Minh Cẩn nghe thế thì hiểu ngay, vẻ mặt cũng nghiêm túc lên: “Tam thiếu phu nhân chuẩn bị đi bắt nữ quỷ kia?”
Tần Nguyễn gật đầu, hỏi: “Anh có cô nhân tình nào không?”
“Cô hỏi cái này làm gì?” Hạ Minh Cẩn không tự nhiên sờ mũi. Hoắc Vân Tiêu dựa lưng vào ghế sô pha, trên môi nở nụ cười, anh bóp nhẹ ngón tay của Tần Nguyễn: “Cho nên em có đồng ý không? Đã lâu lắm rồi em không ở bên cạnh chơi với A Diêu và An Kỳ đấy.”
Trong lòng anh lại bồi thêm một câu, ngoại trừ ba ngày kia, cũng đã lâu rồi không ở bên cạnh anh đấy.
“Ê a.” Tần Nguyễn liếc anh ta như đang nhìn một tên ngốc.
“Anh không làm trực tiếp tại chỗ thì làm sao biết nữ quỷ kia có hiện thân hay không, nhanh lên, giải quyết xong chuyện này tôi còn phải về nhà với con đấy!”
Thấy cô nói thật, Hạ Minh Cẩn giật giật khóe môi, mặt mày như sống không còn gì luyến tiếc. Tần Muội ôm Bóng Tuyết trên ghế sô pha rồi đứng lên, đi đến phía trước Tần Nguyễn: “Nếu không để anh đi cùng với em, em và tay họ Hạ kia cô nam quả nữ ở chung một chỗ, nếu bị anh ta bắt nạt thì không có ai bảo vệ em.”
Tần Cảnh Sầm theo bản năng nhìn Hoắc Vân Tiêu đang ngồi trên ghế sô pha, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường thì giơ chân lên đá em trai mình một cái.
Anh ta trầm giọng gắt: “Nói bậy cái gì đấy!”
Tần Muội cau mày cãi lại: “Em nói bậy chỗ nào, nhìn gã họ Hạ kia rõ ràng là một tên ăn chơi mà.”