Anh nói bằng giọng rất nhẹ, nhưng lời nói ra lại vô cùng bá đạo: “Không có chuyện nhỡ, người nhà họ Hạ sẽ không đụng đếcn một sợi tóc của Tần Nguyễn, trừ phi bọn họ muốn làm kẻ thù của nhà họ Hoắc. Ở cái đất thủ đô này, bất cứ kẻ nào muốn đụng đến Nguyễn Nguyễn đều phảai tự cân nhắc xem gia tộc của bọn họ có chịu đựng nổi sự truy cứu của nhà họ Hoắc hay không, gia tộc Nam Cung chính là vết xe đổ.” Khi Tần Nguyễn rời khỏi sảnh tiệc, có lẽ là vì trong lòng đang có chuyện cần suy nghĩ, nên cô không phát hiện có một bóng đen đang đi theo mình.
... “Em biết rồi!”
Tần Nguyễn quay người chạy trối chết đến chỗ Hạ Minh Cẩn. Mọi người đứng nhìn từ xa người đàn ông bị một lớp sương mù bao phủ này.
Rõ ràng là hình tượng một quý ông khiêm tốn, nhẹ nhàng và tao nhã, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được cái lạnh thấu xương như đi trên lớp băng mỏng từ anh. Nhưng Tần Nguyễn không muốn nhìn thấy vẻ mặt hoang mang như vừa rồi của người đàn ông này.
Sự ngoan ngoãn của cô lấy lòng Hoắc Vân Tiêu, nụ cười ấm áp hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của anh, thậm chí ánh mắt anh cũng dịu dàng: “Đùa em thôi, A Diêu và An Kỳ cũng buồn ngủ rồi, anh đưa bọn trẻ về nhà nghỉ ngơi.” Cô dở khóc dở cười, nói: “Tam gia nghĩ gì thế, em chỉ canh ở bên ngoài thôi, khi nào nữ quỷ hiện thân thì em bắt cô ta là được, làm sao em có thể thật sự xem trực tiếp hiện trường cơ chứ.”
Đôi môi mỏng tuyệt đẹp của Hoắc Vân Tiêu hài lòng cong lên, anh vuốt ngón tay của Tần Nguyễn, chính là ba ngón vừa nãy cô duỗi ra với Hạ Minh Cẩn. Tần Nguyễn khẽ cau mày, ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú vào Hoắc Vân Tiêu, cô nghi ngờ nói: “Tam gia, tối nay anh rất lạ.”
Trước kia mỗi lần cô ra ngoài đi xử lý ma quỷ, người đàn ông này chưa bao giờ kiềm chế cô. Hơi thở quen thuộc này khiến cơ thể cô run rẩy, trái tim cũng luống cuống theo.
Hoảng sợ, ngạt thở, run chân, các loại cảm giác ập tới khiến cô vô thức muốn chạy trốn. Thấy em trai còn muốn nói nữa, Tần Cảnh Sầm kéo cánh tay anh ta: “Được rồi, đây không phải việc của em, đi về với anh!”
Anh ta không thiếu suy nghĩ như Tần Muội, anh ta biết bây giờ Tần Nguyễn nổi tiếng như thế nào ở thủ đô, nếu không Hạ Minh Cẩn có xuất thân từ nhà họ Hạ sẽ không tìm tới con bé. Cây cối rậm rạp, hòn non bộ cùng những hòn đá đủ hình thù mang đến cho cô một cảm giác ớn lạnh kỳ lạ.
Cô như bước vào hang ổ của ma quỷ, dù cách một lớp cửa xe, cô cũng có thể cảm nhận được cái lạnh của nơi này thấm vào xương tủy. Hoắc Vân Tiêu đứng tại chỗ, một lúc lâu sau cũng không thu tầm mắt lại.
Anh có gương mặt xuất sắc, khí thế mạnh mẽ, khiến ai cũng sợ hãi. Bọn họ đều là người bình thường, có đi cũng chẳng giúp được gì cho em gái, mà có khi còn làm vướng bận thêm.
Sau khi hai anh em nhà họ Tần rời đi, khu vực nghỉ ngơi chỉ còn lại Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn. Tần Nguyễn gật đầu: “Em cũng sẽ cố gắng về sớm một chút.”
Lúc này, Hạ Minh Cẩn trở về gọi Tần Nguyễn. Cô không nhìn thấy được tia đỏ rực trong mắt Hoắc Vân Tiêu ở phía sau mình.
Đôi mắt lành lạnh của anh xuyên qua bữa tiệc ồn ào, chăm chú nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh cùng rời đi với Hạ Minh Cẩn. Cô chủ động nắm lại tay của anh, hạ thấp giọng dịu dàng dụ dỗ: “Nếu không Tam gia đi cùng em nhé? Chỉ cần anh không dây dưa với nữ quỷ thì không có vấn đề gì lớn.”
Với thể chất hiện tại của Hoắc Vân Tiêu thì không nên đi đối phó với ma quỷ, sẽ rất dễ khiến hai loại khí ở bên trong cơ thể anh khó được ổn định. Biệt thự của Hạ Minh Cẩn ở phía đông thành phố, bọn họ rất nhanh đã đến nơi.
Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, cô đè nén sự bất an trong lòng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn hoàn cảnh xung quanh. Mí mắt Hoắc Vân Tiêu hơi nhướng lên, đuôi mắt nhếch lên thành một đường cong nhu hòa, trông rất lành.
Nhưng Tần Nguyễn cũng không bị lừa bởi bề ngoài của anh, cô có trực giác rằng nếu mình mà không trả lời tốt vấn đề này, thì đêm nay cô đừng nghĩ sống yên ổn. Hoắc Vân Tiêu vẫn còn đang nghĩ đến chuyện Tần Nguyễn muốn nhìn hiện trường trực tiếp của Hạ Minh Cẩn, anh rũ mắt xuống và nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu thoáng sửng sốt, sau đó nụ cười chậm rãi xuất hiện trên môi anh, anh hiểu Tần Nguyễn đang vui vẻ vì câu nói vừa rồi của mình. Những gì mà gia tộc Nam Cung làm trong những năm gần đây vẫn luôn khiêu chiến giới hạn cuối cùng của các gia tộc lớn.
Nhưng, thứ cuối cùng khiến nhà Nam Cung bị nghiền nát không phải là những động tác nhỏ bọn họ ngấm ngầm làm ở phía sau lưng, mà là bọn họ không nên động đến Tần Nguyễn. Anh nghiêng người, dùng giọng khiêu khích của mình nói ra những lời mập mờ: “Nguyễn Nguyễn nói dựa vào sự tiêu hao thể lực của người bình thường thì tới con số này sẽ bị tổn thương thân thể, hửm?”
Chữ “Hửm” cuối cùng là dùng giọng mũi, nghe quyến rũ một cách khó tả, vừa mập mờ vừa gợi cảm. Dưới sự nhắc nhở của Tần Nguyễn, anh cũng phát giác ra chuyện đêm nay tính chiếm hữu của mình có hơi mất đi lý trí.
Kể từ lúc thấy cô ở bên cạnh Lận Ninh thì một cảm giác nguy cơ đột nhiên xuất hiện, anh luôn cảm thấy nếu không nắm lấy cô thì cô sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Anh nhìn thấy rõ dáng vẻ chạy trối chết của cô.
Ngay lúc vừa rồi, trong đầu anh bỗng thoáng xuất hiện một số hình ảnh, một cảm xúc đè nén đau đớn, khổ sở, phẫn nộ, căm hận quét qua toàn thân anh. Nếu gia tộc Nam Cung mà không đụng đến bảo bối ở trong lòng Hoắc Tam gia, thì có lẽ bọn họ còn có thể sống lâu thêm mấy năm, đây là chuyện mà tất cả các gia tộc khác đều biết rõ như ban ngày.
Hoắc Vân Tiêu nói thẳng ra như vậy rồi mà Tần Muội vẫn còn tỏ vẻ không yên lòng. Ánh mắt anh nhu hòa, giọng điệu khó hiểu: “Nguyễn Nguyễn, có một số thứ không thuộc về mình, em nhìn thấy sẽ bị đau mắt đấy, em phải hiểu được câu vô lễ không được nhìn chứ.”
Tần Nguyễn nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh và nhanh chóng hiểu rõ chuyện gì xảy ra. Hoắc Vân Tiêu buông Tần Nguyễn ra, cúi đầu hạ thấp giọng thì thầm bên tai cô: “Cô bé, nhớ ngoan đấy, đừng nhìn lung tung những thứ không sạch sẽ.”
Lần này không còn là đùa giỡn nữa, tiếng nói của anh trầm thấp mang theo sự khuyên nhủ. Gương mặt Hoắc Vân Tiêu trở nên mờ mịt, khuôn mặt tuấn tú càng ngày càng lạnh lùng đáng sợ.
Tần Nguyễn nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc mà trong lòng cũng đánh thót một tiếng. Đêm nay cũng không biết có chuyện gì xảy ra mà lại muốn quản thúc cô.
Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu hơi khựng lại, nụ cười trên môi chậm rãi biến mất. Cô kiên trì nói: “Tam gia, con người không ai giống ai cả, nhìn tình huống cơ thể của Hạ Minh Cẩn rõ ràng là do làm chuyện phòng the quá độ, dựa theo lẽ thường thì anh ta không nên như thế.”
Hoắc Vân Tiêu hơi cau mày, giọng nói cất lên êm như rượu: “Nguyễn Nguyễn, hình như em rất có hứng thú với chuyện của người khác thì phải.” Trái tim Tần Nguyễn khẽ run lên, nghĩ tới chuyện mấy hôm trước mình bị giam trong phòng ba ngày, trong lòng lại thầm mắng Tam gia không phải là người.
Nếu như lúc này cô còn không biết đối phương đang ghen thì đúng là sống quá vô dụng rồi. Anh không che giấu sự ghen tuông của mình nữa, mà để Tần Nguyễn hiểu rõ suy tính của anh.
Đúng lúc này, từ trên người Tam gia, Tần Nguyễn cảm nhận được một luồng uy áp mạnh mẽ, là hơi thở âm trầm khát máu làm cô muốn đi ngay.