Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 942: Không được nhìn, nguyễn nguyễn thất hứa với tam gia




Xung quanh khu biệt thự cây cối cao lớn rậm rạp, Tần Nguyễn đoán cho dù là ban ngày, mặt trời chói chang, thì ánh nắng ấm áp cũng kh1ông chiếu xuống được nơi đây.
Cô còn có một loại cảm giác kỳ quái rằng, lý do bầu không khí u ám trong khu biệt thự này quá2 mạnh, cũng không phải là tràn ra từ căn biệt thự cổ trước mặt.
Xung quanh dường như có thứ gì đó ẩn nấp trong bóng tối, và7 sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên người chúng khiến người ta phải run sợ, lạnh gáy. Tin tức đứng đầu tiên #Một cửa hàng miễn thuế trên đảo nào đó đã bán được hơn một tỷ tiền hàng trong hai ngày#.
Trong dịp Tết Nguyên Đán, một cửa hàng miễn thuế trên một hòn đảo nào đó đã tung ra một loạt các hoạt động giảm giá và tặng quà, hàng hóa ở đây có đủ và nhiều chủng loại. Nhiều thương hiệu cũng tung ra các sản phẩm miễn thuế đặc biệt, bộ đồ Tết, v.v... nhằm đáp ứng nhu cầu của người tiêu dùng.
Nam nữ thanh niên trung lưu đổ xô đi mua sắm trong dịp Tết rất sôi động.
Tiếng phụ nữ hoảng sợ, kèm theo âm thanh khổ sở vang lên trên lầu hai, truyền vào trong tai Tần Nguyễn.
Âm điệu của chất giọng kia lên bổng xuống trầm, có vẻ vừa muốn từ chối, vừa mời chào.
Ai không biết còn tưởng rằng Hạ Minh Cẩn ở trên lầu đang có hành vi bạo lực.
Đứng trong phòng khách rộng rãi, Tần Nguyễn bị bức tranh cao gần hai mét trên tường hấp dẫn.
Dưới ánh đèn sáng rực, cô nhìn thấy rõ tổng thể bức chân dung được vẽ cực kỳ chân thực.
Nhân vật chính được phác họa là một cô gái trẻ xinh đẹp trong bộ sườn xám cổ điển, vừa nhìn là biết cô gái này đã được nhận một nền giáo dục tốt từ gia đình.
Mái tóc của cô ấy là kiểu tóc lá sen hơi bồng bềnh, cô ấy có một đôi mắt trầm tĩnh và u sầu, trên gương mặt còn có một vài đốm tàn nhang mờ nhạt.
Cặp mắt to u sầu đó đang hướng về phía lối vào của phòng khách, đồng tử sống động như thật nhìn thẳng vào cô và Hạ Minh Cẩn.
Dù cách bức tranh rất xa, nhưng Tần Nguyễn giống như có thể nghe được tiếng hít thở rất nhỏ của đối phương, vừa quỷ dị vừa đáng sợ.
Bàn tay được bảo dưỡng cẩn thận chỉ vào căn biệt thự được trang trí sang trọng trước mặt, giọng nói của anh ta thấp đến mức khó mà nghe thấy.
Hạ Minh Cẩn ngoài miệng nói là đi vào, nhưng trong mắt lại hiện lên cảm xúc kháng cự, rõ ràng là anh ta không hề muốn phải bước chân vào biệt thự này một lần nữa.
“Vào xem.”
“Tam thiếu phu nhân, ý của tôi là nếu nhỡ có chuyện gì xảy ra, tôi cũng có thể có cái để giữ mạng...” Pháp bảo ấy.
Tần Nguyễn bỗng đổi sắc mặt, lên tiếng ngắt lời anh ta: “Hạ thiếu, nói năng cẩn thận!”
Ánh mắt sắc bén của cô lơ đãng quét về phía bức tranh chân dung kia.
Tiếp theo là mấy bài tuyên truyền cho một số chương trình Gala Lễ hội mùa xuân năm nay, và một số ngôi sao mua tin lên chủ đề nóng.
Tần Nguyễn bình tĩnh nhìn điện thoại, ngón tay thỉnh thoảng trượt trên màn hình.
“Choang.”
Những vật này có lẽ đang ở trong bóng tố7i âm u nhìn chằm chằm vào bọn họ.
Hạ Minh Cẩn vừa xuống xe liền cảm nhận được bầu không khí mát lạnh, xuyên qua lớp vải quầ2n áo, đâm vào da thịt.
Anh ta xoa xoa cánh tay, đi đến bên cạnh Tần Nguyễn rồi đè thấp giọng, hỏi: “Chúng ta có nên đi vào 0không?”
Hạ Minh Cẩn giật giật ống tay áo của cô, thấp giọng gọi: “Tam thiếu phu nhân?”
“Hử?” Tần Nguyễn quay đầu nhìn anh ta.
Sắc mặt Hạ Minh Cẩn tái nhợt như tờ giấy, anh ta run rẩy hỏi: “Cô đang nhìn cái gì vậy?”
Tần Nguyễn thủng thẳng bước từng bước đến gần biệt thự.
Hạ Minh Cẩn e dè theo sát phía sau cô, hai mắt thấp thỏm lo âu đánh giá cảnh vật chung quanh.
Hai người lần lượt đi vào biệt thự, đèn tự động trong nhà bật sáng, trên lầu hai có ánh sáng yếu ớt, hình như có người ở trên lầu.
Từ sau khi vào nhà, anh ta cảm thấy toàn thân mình không được tự nhiên, giống như bị thứ gì đó theo dõi.
Tần Nguyễn chỉ vào bức tranh chân dung cao gần hai mét trước mặt, và hỏi anh ta: “Cô gái trong bức tranh này là ai?”
“Tôi mua bức tranh này trong một buổi đấu giá nào đấy, cũng không tốn bao nhiêu tiền, chỉ là nhìn cô gái trong tranh thấy hợp mắt thôi.”
Tư thế ngồi của cô lười biếng, ánh mắt nhẹ nhàng, từ trên người cô toát ra sự bình tĩnh thong dong như tất cả mọi việc đều nằm trong bàn tay, cùng với sự tự tin khó diễn tả bằng lời, khiến Hạ Minh Cẩn cảm thấy an lòng.
Anh ta không nói gì nữa mà gật nhẹ, sau đó quay người đi lên lầu.
Bước chân anh ta khẽ run, nhưng tư thế thì như kiểu thấy chết không sờn, giống như chuyến đi này sẽ một đi không trở lại vậy.
Tần Nguyễn liếc qua đồng hồ ở góc trên bên trái màn hình điện thoại, từ lúc Hạ Minh Cẩn lên lầu đến bây giờ mới qua được mấy phút, không có khả năng nhanh như vậy đã đi thẳng vào vấn đề.
Cô nheo mắt nhìn về phía lầu hai.
Khóe mắt vô tình liếc nhìn bức tranh trong phòng khách.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, mà hình như cô nhìn thấy tròng mắt màu đen xám của người phụ nữ trong bức tranh đang giật giật.
Ánh đèn trong căn phòng khách rộng rãi sáng như ban ngày, nhưng hơi thở âm u quỷ dị trong không khí không giảm mà trái lại còn tăng lên.
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên một tia sáng tàn nhẫn, cô ngước mắt nhìn về phía Hạ Minh Cẩn, giọng điệu nói chuyện lại cực kỳ dịu dàng: “Hạ thiếu, anh nên tranh thủ thời gian làm việc đi, có tôi ở đây, đảm bảo anh sẽ không sao cả.”
Hạ Minh Cẩn cong ngón trỏ, xoa xoa chóp mũi, chột dạ nói: “Đã đến rồi, đang ở trên lầu.”
Tần Nguyễn vỗ vỗ lớp bụi không tồn tại trên váy, ngước mắt, lười biếng liếc nhìn vẻ mặt không được tự nhiên của Hạ Minh Cẩn, khóe môi cô hơi nhếch lên: “Vậy Hạ thiếu còn chờ gì nữa, ngày lành cảnh đẹp thế này, anh còn không mau lên lầu đi.”
Hạ Minh Cẩn đứng tại chỗ không hề động đậy, trên trán lấm tấm mồ hôi, anh ta châm chước hỏi: “Vậy tôi có cần phải chuẩn bị gì không?”
Chỉ một cái liếc mắt này, khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn bỗng biến sắc.
Người phụ nữ trên bức tranh chân dung đã biến mất, chỉ còn lại tấm giấy trắng cao hai mét.
Cô giật mình đứng dậy, phóng như bay lên tầng hai.
Một tiếng động giòn tan vang lên, đầu ngón tay của Tần Nguyễn hơi dừng lại một chút trên màn hình điện thoại.
Âm thanh phát ra từ tầng hai, nghe giống như tiếng một chiếc cốc rơi xuống đất.
“Hạ thiếu, anh chậm một chút!”
Tần Nguyễn liếc anh ta, lên tiếng: “Chú ý dùng biện pháp phòng tránh, sinh mạng đáng quý lắm, đừng gây ra mạng người.”
“Không phải cái này!”
Sắc mặt Hạ Minh Cẩn tái xanh, anh ta có muốn hỏi cái này đâu.
Hạ Minh Cẩn không yên lòng trả lời, cũng không chú ý đến bức chân dung.
Tần Nguyễn nghe vậy cũng không đáp lại, ánh mắt cô dời đi nơi khác, như thể không quá coi trọng bức tranh.
Cô đi tới khu vực nghỉ ngơi của phòng khách, tự nhiên ngồi xuống tựa lưng vào thành ghế sô pha, rồi dùng giọng hời hợt hỏi: “Người anh gọi khi nào đến?”
Trong khoảng thời gian này, giọng nói kỳ lạ của Hạ Minh Cẩn và tiếng hét kinh hãi của người phụ nữ thỉnh thoảng vang lên, rõ ràng là bọn họ đang bước vào giai đoạn chiến đấu.
Nhưng cũng may là nhờ có sự hướng dẫn bằng giọng nói của bọn họ, mà Tần Nguyễn chạy lên lầu nhanh chóng tìm thấy căn phòng bọn họ đang ở.
Sau đó, tất cả những gì Tần Nguyễn chứng kiến đã khiến cô thất hứa với Hoắc Tam gia.
Cô nhìn thấy Hạ Minh Cẩn, cũng thấy hai tay anh ta bị trói lại, và làm các động tác thể dục để máu có thể cung cấp đủ oxy cho cơ tim.
Ở trước mặt Hạ Minh Cẩn là người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, dáng người cực chuẩn, trông vô cùng quyến rũ.
Tần Nguyễn nhìn khuôn mặt của đối phương mà mơ hồ có cảm giác quen thuộc, hình như cô đã nhìn thấy ở trong một quảng cáo nào đó rồi.
Cô còn chưa kịp nghĩ sâu hơn thì Hạ Minh Cẩn ở bên kia đã phát điên và gần như mất đi lý trí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.