Tần Nguyễn sải bước đi tới phía sau lưng Hạ Minh Cẩn, 1hai tay nắm giữa không trung, một bóng người mờ ảo màu trắng bị cô giữ trong tay. Tần Nguyễn xoa đầu ngón tay nóng bỏng: “Đi rồi.”
Hạ Minh Cẩn hơi ngạc nhiên, lo lắng hỏi: “Cô ta có thể chạy trốn không?” Tần Nguyễn liếc mắt nhìn khuôn mặt xinh xắn, ánh mắt trong veo của Linh Mị trong tay mình, cô thở dài nói: “Cô ấy ở thế gian này gần trăm năm, tiềm thức được trời đất giao cho thuật tu luyện, lấy dương khí của đàn ông và những vật chí dương thì có thể tăng tốc độ hóa thành hình người.”
Hạ Minh Cẩn nghe vậy thì nhỏ giọng chửi: “Vì vậy cô ta mới cố hết sức nghiền ép tôi? Tôi cũng sắp mất nửa cái mạng rồi đấy! Linh Mị đang ở đâu? Bây giờ tôi sẽ đốt cô ta thành tro!” Hạ Minh Cẩn tận mắt chứng kiến ngọn lửa màu xanh không biết từ đâu xuất hiện trong tay Tần Nguyễn, bóng dáng màu trắng bên cạnh cô đã biến mất, hơi lạnh trong phòng cũng vơi đi rất nhiều.
Nhớ lại lời cảnh cáo vừa rồi của Tần Nguyễn, Hạ Minh Cẩn phỏng đoán: “Cô ta đi rồi à?” Hạ Minh Cẩn sợ hãi chỉ muốn tránh xa: “Tam thiếu phu nhân, làm người tốt hãy làm đến cùng, cô mau xử lý cô ta đi!”
Tần Nguyễn trêu chọc hỏi: “Cô ấy rất xinh, anh có muốn nhìn một chút không? Dù sao hai người cũng có duyên là chủ tớ, cô ấy không có ác ý đối với anh mà chỉ muốn giúp anh mà thôi.” “Ngày xưa có một ông già tóc trắng xóa ham thích sắc đẹp của một cô gái, muốn cưới cô ấy về làm vợ, nhưng ông ta không đạt được điều mình muốn nên vẽ lại bức tranh giống đến 70% rồi treo ở phòng khách.”
Ông già đau khổ nhớ nhung đối với bức tranh, thỉnh thoảng vô tình nói về tình yêu nam nữ với nó, có lẽ do chấp niệm quá sâu, ông ta đã dồn toàn bộ tình cảm của cả cuộc đời mình vào nó. Hết ngày dài lại đến đêm thâu, trước tình cảm của ông già, cô gái trong tranh đã hóa thành Linh Mị, cô ta biết ông già không thể cưới người thiếu nữ kia làm vợ, là bởi vì ông ta có lòng nhưng không đủ lực. Mà anh mua cô ta về nhà, đương nhiên sẽ trở thành chủ nhân của cô ta, vì thế…” Ánh mắt Tần Nguyễn hơi rũ xuống, đánh giá Linh Mị có ánh mắt vô hồn, khuôn mặt xinh đẹp đang nằm trong tay mình.
Hạ Minh Cẩn không chắc chắn hỏi: “Trâu già gặm cỏ non à?” Hạ Minh Cẩn không hề quan tâm, anh ta tàn nhẫn nói: “Cút!”
Người phụ nữ run lên, cô ta biết đã để vuột mất con dê béo mà mình vẫn ngậm trong miệng, sau này sợ là không còn có cơ hội đến gần người này được nữa. Linh Mị bị bắt, bất kể cô ta sống hay chết thì Hạ Minh Cẩn cuối cùng cũng trút bỏ được tảng đá lớn trong lòng.
Anh ta cảnh giác nhìn bóng dáng mờ ảo bên cạnh Tần Nguyễn, và hỏi với vẻ sợ hãi: “Chuyện này đã được giải quyết xong rồi à? Sau này cô ta sẽ không quấn lấy tôi nữa đúng không?” Cùng lúc đó, Hạ Minh Cẩn cũng ngừng hoạt động.
Anh 2ta thẫn thờ nhìn người phụ nữ trong lòng, vẻ mặt vặn vẹo đầy dữ tợn như ăn phải c*t. Hạ Minh Cẩn nghe vậy, trên mặt lộ vẻ chán ghét: “Nếu cô ta không thể nói, vậy ai là người nói vào tai tôi? Tại sao lại không thể phá hủy nó, giữ lại vật như vậy cũng là tai họa.”
Tần Nguyễn giải thích: “Linh Mị có thể dùng ý thức để giao lưu, cô ta xông vào ý thức của anh, chính vì vậy nên anh mới không thể khống chế cơ thể.” Thấy vẻ mặt khó hiểu của anh ta, Tần Nguyễn giải thích: “Người phụ nữ trong bức tranh là Linh Mị, còn thứ kia là bức tranh của một học giả nào đó trước khi chết.”
Hạ Minh Cẩn càng bối rối, cau mày nói với vẻ không vui: “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi?” Trong lòng Hạ Minh Cẩn hiểu rõ, mình đã bị quỷ điều khiể7n.
Hạ Minh Cần là đứa trẻ được ông trời ưu ái ngay từ khi sinh ra, từ nhỏ đến lớn đều được người khác nịnh nọt và tâng bốc. Nhưng bây7 giờ bị một con quỷ chơi đùa, lại còn bị Tần Nguyễn nhìn thấy cảnh tượng xấu hổ, khiến Đại thiếu gia nhà họ Hạ luôn đứng trên đỉnh cao, mặc dù bây gi2ờ rất sợ hãi nhưng cũng tức giận đến mức muốn giết người.
Hạ Minh Cẩn không thể đè nén được ngọn lửa giận trong lòng, anh ta khoác chiếc áo g0ió lên người, đẩy người phụ nữ trong ngực xuống đất. Thấy khẩu khí bề ngoài còn tức giận nhưng bên trong đã xuôi xuôi của Hạ Minh Cẩn, Tần Nguyễn biết chuyện này đã được giải quyết xong.
Tần Nguyễn hỏi: “Chuyện này đã được làm rõ, tôi giúp anh xử lý hay anh vẫn tiếp tục giữ cô ấy lại?” Tần Nguyễn cau mày, thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: “Cô ấy giống như trong tranh, rất xinh đẹp và ngây thơ, y hệt một con rối vậy.”
“Nghe cô miêu tả, tại sao tôi cứ thấy rùng cả mình.” Tần Nguyễn nhìn Linh Mị, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy không làm điều ác, lại là một sinh vật hiếm hoi mới có thể hóa thành người, chỉ cần đưa cô ấy đến nơi thích hợp là được.”
Nơi thích hợp nhất cho Linh Mị chính là Minh giới, còn về việc sau này sống hay chết thì phụ thuộc vào năng lực của bản thân cô ta. Trong tay Tần Nguyễn bùng lên một ngọn lửa xanh, cô cảnh cáo Linh Mị: “Những con quỷ dám có ý đồ với tôi đều bị đánh tan hồn phách, nếu cô không ngoan, tôi không ngại để cô nếm thử mùi vị đó đâu.”
Ngọn lửa Địa Ngục vừa xuất hiện đã khiến Linh Mị cảm thấy nghẹt thở, cảm giác áp bách đến từ mọi phía bao trùm lấy cô ta, linh hồn Linh Mị co lại, run rẩy như bị sốt rét. Tam quan của Hạ Minh Cẩn đã tan vỡ, anh ta không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng cũng cảm thấy buồn cho chính mình.
Chỉ vì một bức tranh hợp mắt, Hạ Minh Cẩn lại dính phải rắc rối này, anh ta đã mất hết thể diện, biết tìm ai mà nói rõ lý lẽ bây giờ! Người phụ nữ đứng dậy liếc nhìn Tần Nguyễn, cô ta còn tưởng có người muốn cướp ông chủ lớn của mình.
Người phụ nữ không mặc gì, uyển chuyển bước những bước như mèo đến gần Hạ Minh Cẩn, nũng nịu hô: “Hạ thiếu...” Hạ Minh Cẩn nhắm mắt, nhớ lại bàn tay của Linh Mị đặt lên eo mình, cùng với lời giục giã bên tai.
Có một chuyện anh ta không nói cho Tần Nguyễn biết, đó là mỗi lần xuất tinh thì sản phẩm của anh ta đều biến mất trong nháy mắt, điều này vô cùng kỳ quái. Từ cái bóng trắng mờ ảo trong tay Tần Nguyễn, Hạ Minh Cẩn có thể đoán được thân hình của Linh Mị không khác trong bức tranh, vì vậy anh ta cũng không quá tò mò.
Thấy Hạ Minh Cẩn không có vẻ giả vờ, Tần Nguyễn gật đầu: “Thật ra Linh Mị chỉ có một bộ da, cô ấy không có tình cảm và không nói được tiếng người, sở dĩ có thể biến thành người là vì kế thừa mong ước ấp ủ từ lâu của người tạo ra cô ấy. Cả cuộc đời của cô ấy không thể thay đổi được, tâm nguyện của chủ nhân đầu tiên khắc lên linh hồn, cho dù bức tranh rơi vào tay người khác, người đó cũng có khả năng rất cao sẽ gặp chuyện giống như anh.” Anh ta ngoài miệng hỏi Tần Nguyễn, còn mắt thì nhìn chằm chằm vào đôi tay đang nắm chặt của cô.
Có lẽ do đã quen biết với Linh Mị, đôi mắt của anh ta thấp thoáng nhìn thấy một bóng trắng. Linh Mị nhìn chằm chằm Tần Nguyễn một lát, sau đó lại nhìn Hạ Minh Cẩn, đôi mắt đen đánh giá hai người, như thể đang tính toán gì đó.
Tần Nguyễn không trực tiếp đáp lời Hạ Minh Cẩn, nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Linh Mị có gì đó không ổn, Tần Nguyễn hơi nheo mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng, cô trầm giọng nói với Linh Mị: “Bỏ cái vẻ mặt đó đi.” Đối phương ngơ ngác ngã xuống, không biết tại sao mình lại chọc giận vị đại gia này.
“Cút ra ngoài, sẽ có người đưa tiền cho cô!” Cảm nhận được Linh Mị ở trong tay đang giãy giụa, một tia lực Minh Thần từ đầu ngón tay của Tần Nguyễn bắn vào linh hồn đối phương.
Sau khi Linh Mị yên tĩnh, Tần Nguyễn lại nói với Hạ Minh Cẩn: “Linh Mị không có tình cảm của con người, cũng không có ý thức giống như ma quỷ. Cô ta đã mở linh trí, kế thừa tâm nguyện không cam lòng của ông già, vì vậy mới giúp anh thực hiện điều đó, cô ta không có ý định làm hại tính mạng của anh đâu, anh không cần phải lo lắng.” Linh Mị trông rất ngây thơ và xinh đẹp, khuôn mặt đơn thuần đó khiến người khác phải thương tiếc.
Tần Nguyễn không rơi vào bẫy của cô ta, cô nhếch mép cười lạnh, sát khí mạnh mẽ đến từ luyện ngục của Minh giới lao thẳng về phía đối phương. Người phụ nữ căm hận trừng mắt nhìn Tần Nguyễn đang cúi đầu nghiên cứu thứ gì đó, cô ta đổ hết mọi tội lỗi lên người cô.
Dưới ánh mắt đầy sự thù địch của Hạ Minh Cẩn, người phụ nữ nhặt chiếc váy trên mặt đất lên, ôm quần áo rời khỏi phòng. Sau khi đối phương rời đi, tâm trạng tức giận của Hạ Minh Cẩn vẫn không thể bình tĩnh lại, anh ta xoay người, vẻ mặt đầy tàn nhẫn.
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn đôi tay nắm chặt của mình, ánh mắt tràn đầy kỳ quái, kèm theo đó là vẻ ngạc nhiên khó diễn tả. Bởi vì khó nói, cho nên Hạ Minh Cẩn không nói cho Tần Nguyễn biết.
Hạ Minh Cẩn hỏi dò: “Chỉ đơn giản như vậy sao?” Phát hiện thấy cảm xúc vi diệu trong mắt Hạ Minh Cẩn, Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Hạ thiếu, thật ra nguyên nhân vẫn là do anh, vào ngày đầu tiên nhìn thấy Linh Mị, có phải anh đã nói gì đó trước bức tranh của cô ấy không?”
“Lúc đó tôi uống quá nhiều, làm sao mà nhớ được mình đã nói gì!” Hạ Minh Cẩn tâm tình bực bội, giọng điệu cũng đầy vẻ không kiên nhẫn. Trong lòng Tần Nguyễn có một chút lo lắng, cô lờ mờ linh cảm có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Hạ Minh Cẩn đi tới phía sau Tần Nguyễn, tò mò hỏi: “Trông Linh Mị có giống trong bức tranh không?” Vẻ mặt của Hạ Minh Cẩn trống rỗng, trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ, hình như có chuyện như thế thật.
Hạ Minh Cẩn tỏ ra xấu hổ, trong mắt vẫn còn lửa giận: “Nhưng cô ta không thể chà đạp người khác như vậy được, tôi là người còn cô ta là ma, dù tôi có mạng lớn đến đâu thì vẫn không đủ cho cô ta chơi!” Thấy Linh Mị đã thành thật, Tần Nguyễn thu hồi ngọn lửa Địa Ngục, trầm giọng ra lệnh: “Quay trở lại bức tranh và chờ đợi đi!”
Linh Mị ngay lập tức biến mất tại chỗ, cô ta vô cùng ngoan ngoãn. Vì không nhìn thấy dáng vẻ của đối phương nên trong lòng Hạ Minh Cẩn vẫn còn một chút nuối tiếc, anh ta cảm thấy oan ức cho mấy triệu mà mình đã bỏ ra.
Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn, giọng điệu trêu chọc: “Nếu Hạ thiếu có hứng thú, vậy tại sao không tự mình nhìn?” Tần Nguyễn nói một cách khẳng định: “Cô ấy không thể rời xa bức tranh đó được.”
Mặc dù Linh Mị đã rời khỏi phòng, vẻ mặt nghiêm túc của Tần Nguyễn vẫn không thả lỏng, cô đi tới trước ban công, hai mắt xuyên qua cửa sổ nhìn khu biệt thự yên tĩnh được chiếu sáng bởi ánh đèn đường. Thông qua trí nhớ của Linh Mị, Tần Nguyễn tìm thấy những lời Hạ Minh Cẩn đã nói ngày hôm đó.
“Anh đã nói với cô ấy rằng, cặp song sinh kia trông rất thuần khiết, nhưng cơ thể không như mong đợi, sẽ thật tuyệt vời nếu có thể đổi hai người lấy cô ấy.” Hạ Minh Cẩn đang định nhìn xem Linh Mị trông như thế nào, nhưng sau khi nghe Tần Nguyễn nói nửa câu sau, anh ta lui bước: “Thôi bỏ đi, tôi sợ cuộc đời sau này sẽ sống trong ác mộng.”
Cho dù nhìn thì cũng chỉ là ma quỷ, anh ta đã nhiều lần ngắm nhìn bức tranh ở tầng dưới. Hạ Minh Cẩn cướp lời: “Vì vậy cô ta coi tôi như lão già đó và giúp tôi trải nghiệm chuyện phòng the?!”
Tần Nguyễn khẽ gật đầu với anh ta. Hạ Minh Cẩn cau mày gọi: “Tam thiếu phu nhân?”
Tần Nguyễn chậm rãi ngước mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên, khí thế dữ tợn, bớt đi vài phần hiền lành dịu dàng. Hạ Minh Cẩn thản nhiên cười: “Tôi chỉ tò mò thôi, dù sao tôi đã bỏ ra vài triệu đấy.”
Nụ cười của anh ta trông rất lãng tử. Tần Nguyễn hỏi thẳng: “Hạ thiếu, lúc anh mua bức tranh kia, có người nào nói cho anh biết về lai lịch của nó không?”
Hạ Minh Cẩn lắc đầu, nhếch môi nói: “Tôi thấy nó hợp mắt nên mua thôi.” Hạ Minh Cẩn không thể phản bác, trong lòng cũng có một chút kính trọng với Tần Nguyễn.