Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 944: Thân phận của nguyễn nguyễn




Đôi mắt bình tĩnh của Tần Nguyễn nhìn ra ngoài cửa sổ, sát khí lạnh lẽo đang lượn lờ bên ngoài khiến cô phải tự hỏi, liệu luồnkg sát khí này là do tự thân khu biệt thự tỏa ra, hay là bởi vì cô đến mới có.
Tần Nguyễn luôn cảm thấy có thứ gì đó nchắm vào mình, cảm giác này rất mạnh mẽ.
Sắc mặt Tần Nguyễn lạnh lùng, đôi mắt rũ xuống lộ ra vẻ vô hại, cô nói với Hạa Minh Cẩn: “Tôi sẽ cầm bức tranh dưới nhà đi, sau này mua đồ cổ thì phải cho người kiểm tra rồi hẵng mang vào trong nhà, cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.” Tần Nguyễn cầm bức tranh ra khỏi cổng biệt thự, nhìn thấy Hoắc Chi đang dựa vào đầu xe.
Đối phương ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó, cơ thể đứng yên không cử động.
Trước đây Hoắc Chi luôn là người đầu tiên phát hiện Tần Nguyễn, nhưng hôm nay chẳng những không chào hỏi, thậm chí cả tiếng bước chân cũng không nghe thấy.
Cho dù Đại Đế Phong Đô dùng thần lực quay ngược thời gian, thì ngài ấy cũng phải bỏ ra một cái giá rất đắt, ranh giới giữa Nhân giới và Minh giới sẽ bị suy yếu từng ngày, lũ ác quỷ bị giam giữ ở Địa Ngục và Phong Đô sẽ gây loạn, cả hai giới chuẩn bị đón một kiếp nạn.
Đột nhiên, Tần Nguyễn khẽ cau mày, trên mặt lộ vẻ kỳ quái.
Bây giờ thường xuyên có ma quỷ làm loạn ở Nhân giới, chẳng lẽ cả hai thật sự có liên quan.
Chỉ dựa vào vài câu nói của Nam Cung Sưởng, Tần Nguyễn sẽ không tin tưởng đối phương.
Nhưng Tần Nguyễn không thể tha thứ việc đối phương ly gián quan hệ tình cảm giữa cô, Tam gia và lũ trẻ.
Khuôn mặt bị vảy rồng che mất một nửa của Nam Cung Sưởng hơi cau lại, gã không xác định nói: “Nghe nói là bị âm binh dưới quyền Đại Đế Phong Đô chém giết, anh trai của cô cũng vì chuyện này mà chết không có chỗ chôn!”
Có rất nhiều sơ hở trong lời nói của Nam Cung Sưởng.
Nếu Tam gia thật sự là Đại Đế Phong Đô, vậy tại sao lại giết cô và con, sau đó không tiếc sử dụng năng lực quay ngược thời gian để tiếp tục sinh con với cô.
Đây chẳng phải là cởi quần đánh rắm, vẽ rắn thêm chân hay sao!
Vẻ mặt của Tần Nguyễn đầy chế giễu, cô bật cười, hỏi: “Anh cho rằng tôi sẽ tin à?”
Nam Cung Sưởng không hề bị sự nghi ngờ của Tần Nguyễn làm khó chịu, gã kiên định nói: “Mỗi một đời Đế Quân đều được trời phù hộ, nếu tiểu Đế Quân không thể giáng trần, Minh giới sẽ hỗn loạn, Hoắc Tam gia là Đại Đế Phong Đô đã không tiếc sử dụng năng lực quay ngược thời gian, để cô mang thai rồi sinh ra Đế Quân đời tiếp theo. Vậy mà cô còn cảm động rơi nước mắt với lũ ma quỷ ở Minh giới, không tiếc dùng sát khí để kéo dài tính mạng và muốn sống lâu trăm tuổi với Hoắc Tam gia, sau khi trăm tuổi hắn sẽ trở về vị trí của mình, còn cô thì sao? Thần hồn của cô không hoàn thiện, cho dù có cơ thể bán thần thì sớm muộn gì linh hồn cũng tan biến, cô sẽ vĩnh viễn biến mất trong lục giới giống như anh trai của cô vậy.”
Tần Nguyễn không tin điều đó, cô vẫn giữ lòng tin với Tam gia.
“Không thể nào!”
Tần Nguyễn phản bác mà không cần suy nghĩ.
Điều này vượt ngoài sức tưởng tượng của cô.
Nam Cung Sưởng không hề bị ảnh hưởng, khoé môi nhếch lên một nụ cười tà ác, gã ác ý hỏi: “Tần Nguyễn, cô có biết Hoắc Vân Tiêu là ai không?”
Vẻ mặt Tần Nguyễn không kiên nhẫn, giọng điệu cũng rất không vui: “Anh muốn nói thì nói, đừng lề mề nữa, tôi không có thời gian lòng vòng với anh ở chỗ này!”
“Tam gia của cô là thiên tử của Bắc Âm Phong Đô, chính là vị thần tối cao của Minh giới!”
Tần Nguyễn lấy điện thoại ra xem giờ, cô nói: “Tôi phải đi rồi, tạm biệt Hạ thiếu.”
Hạ Minh Cẩn nói: “Tôi tiễn cô nhé?”
Tần Nguyễn thản nhiên nhìn anh ta từ đầu đến chân: “Anh cứ như vậy mà đi ra ngoài à? Không sợ người khác coi anh là ông chú biến thái sao?”
Tần Nguyễn định tránh né thì đã muộn, cô đành phải lao lên đón đỡ.
Tần Nguyễn nheo đôi mắt khát máu và tàn nhẫn, ánh sáng màu vàng nhàn nhạt lượn lờ trên đầu ngón tay, cô nhanh chóng xoay người, còn chưa kịp nhìn rõ phía sau là cái gì thì đã ra tay tấn công.
Khi Tần Nguyễn nhìn thấy khuôn mặt của đối phương, ánh mắt cô hiện lên vẻ ngạc nhiên, gương mặt đầy biểu cảm khó tin.
Là người đẹp thì dù cau mày cũng vô cùng quyến rũ, khiến người khác phải kinh ngạc vì vẻ đẹp của cô.
Khi còn sống, Nam Cung Sưởng có thể sẽ bị thu hút bởi ngoại hình, vóc dáng và khí chất hoang dã ẩn giấu trong con người Tần Nguyễn. Nhưng hôm nay Nam Cung Sưởng sẽ không bị đối phương quyến rũ nữa, gã không còn là một con người như đang bị mèo cào ở trong lòng, mà gã là Thần Long thời thượng cổ.
Nhớ lại tất cả ký ức nghìn năm qua, Nam Cung Sưởng chỉ muốn tránh xa Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn vén tóc bên tai, cười lạnh nói: “Thân phận của tôi? Tôi có thân phận gì chứ, chỉ là người may mắn được tái sinh, bởi vì Minh Vương coi trọng nên trở thành người dẫn độ ở Nhân giới thôi.”
Nam Cung Sưởng đã trở thành thần thú thượng cổ, vì vậy Tần Nguyễn cũng không che giấu lai lịch của mình.
“Ha ha ha ha…”
Tần Nguyễn cau mày, khi cô phát hiện có điều gì đó không ổn thì đã bị một bóng đen rất lớn bao phủ.
Có thứ gì đó ở sau lưng Tần Nguyễn, trên người đối phương nồng nặc mùi máu tươi do chém giết và bò từ đống người chết đi ra.
Mùi nồng nặc đến mức không thể nào che đậy, nó xộc vào chóp mũi khiến người khác phải buồn nôn.
Nam Cung Sưởng nhìn vẻ mặt của Tần Nguyễn, tiếp tục nói: “Đại Đế Phong Đô đang chơi một ván cờ lớn, chúng ta chỉ là quân cờ trên bàn cờ của hắn mà thôi. Cô vẫn luôn nghĩ rằng mình tái sinh đúng không? Thật buồn cười! Trên đời này làm gì có tái sinh, chẳng qua Đại Đế Phong Đô đưa linh hồn của cô vào tiểu thế giới để kéo dài, mục đích của hắn là đứa con trong bụng cô, cũng là hoàng đế Bắc Âm đời kế tiếp của Phong Đô.”
Vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh của Tần Nguyễn hơi thay đổi.
Ánh mắt cô lạnh như băng, trong mắt lộ ra sát ý không thể che giấu: “Anh nói tôi là thần tộc, vậy hãy nói xem tôi đã chết như thế nào?”
Tiếp nhận ánh mắt nghi hoặc thăm dò của Tần Nguyễn, tay của Nam Cung Sưởng nắm thành nắm đấm, khuôn mặt không có gì đặc sắc hơi vặn vẹo.
Nam Cung Sưởng nâng cằm, trầm giọng nói: “Tôi hôm nay tới đây không phải nói chuyện với cô về vấn đề thân phận, Tần Nguyễn, cô có muốn biết thân phận của mình không?”
Sự kiêu ngạo và cao quý của Long tộc trong cơ thể Nam Cung Sưởng là không thể coi thường, khí thế kiêu ngạo bẩm sinh đó khiến Tần Nguyễn bán tín bán nghi đối với lời nói của gã.
Nam Cung Sưởng lặng lẽ nhìn khuôn mặt hơi thả lỏng của Tần Nguyễn, gã tiếp tục nói: “Nếu cô không tin, hãy đi gặp Minh Vương để xác minh, hắn ta và ngũ phương Quỷ Đế đều là cánh tay phải của Đại Đế Phong Đô.”
Cùng một thời gian, có khách quý đến thăm khu vực cấm của học viện Thịnh Thế, là Minh Vương đến từ Minh giới.
Người đứng đầu ngũ phương Quỷ Đế - Quỷ Đế phương đông Chử Tử Phượng đang đứng trước căn nhà cổ, trên người mặc bộ quần áo trắng tiên khí vờn quanh, cứ như thể đã đoán trước được Minh Vương sẽ đến.
Nam Cung Sưởng dường như nghe được điều gì đó rất buồn cười, gã cười thật chói tai.
Khi tiếng cười của gã vang lên, gió cũng thổi dữ dội trong khu biệt thự, khiến mái tóc của Tần Nguyễn tung bay.
Tần Nguyễn khó chịu vuốt tóc, cô cảm thấy bực mình vì cơn gió do Nam Cung Sưởng mang đến.
Một phần ba khuôn mặt của đối phương được bao phủ bởi lớp vảy màu đen mịn.
Dù vậy, Tần Nguyễn vẫn nhận ra khuôn mặt và giọng nói quen thuộc của đối phương.
“Nam Cung Sưởng! Anh thế mà vẫn còn sống!”
Tần Nguyễn cảm thấy kỳ quái, cô đi tới mở cửa sau xe, đặt bức tranh vào bên trong.
Tần Nguyễn gọi: “Hoắc Chi đang nghĩ gì thế? Chúng ta phải đi rồi.”
Hoắc Chi vẫn đứng dựa phía trước xe không hề nhúc nhích, thậm chí không nói một lời.
Tần Nguyễn vô cùng kinh ngạc.
Người đàn ông này đã chết đến mức không thể chết thêm được nữa, có thể nói là hồn phách tan biến.
Nam Cung Sưởng cười lạnh: “Tôi làm sao có thể chết được, tộc Thần Long thời thượng cổ là bất tử, tôi chỉ trở về vị trí của mình sớm hơn dự kiến mà thôi.”
Tuy nhiên, điều khiến Tần Nguyễn khiếp sợ hơn là đối phương dễ dàng tránh được đòn tấn công của lực Minh Thần.
“Hoắc phu nhân, lâu rồi không gặp, sức mạnh của cô lại tăng lên rồi!”
Giọng nói kháy khỉa truyền vào tai Tần Nguyễn, cô cau mày, đánh giá người đàn ông mặc đồ đen, khí thế đầy kiêu ngạo trước mặt.
Khóe môi của Tần Nguyễn hơi co lại: “Anh… Là Long tộc?”
Tần Nguyễn không thể nhận ra Nam Cung Sưởng giống Long tộc ở chỗ nào.
Ngoại hình và giọng nói của Nam Cung Sưởng không thay đổi nhiều so với khi còn sống, hình dạng tổng thể vẫn là con người, ngoại trừ vảy rồng màu đen trên mặt, trông gã không khác gì một người bình thường.
Cô không phải thuận miệng nên mới nói như thế, ngày càng có nhiều ma quỷ xuất hiện ở Nhân giới, thế giới này không hề bình yên.
Hạ Minh Cẩn không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của Tần Nguyễn, anh ta lễ phép hỏi: “Vậy lần sau tôi sẽ nhờ Tam thiếu phu nhân kiểm tra nhé?”
Tần Nguyễn đáp: “Được thôi.”
Hạ Minh Cẩn quay người, nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh đang rời đi: “Tam thiếu phu nhân, để hôm khác tôi sẽ đích thân đưa khối ngọc Đế Vương Lục đến nhà họ Tần, cảm ơn cô đã cứu giúp lần này.”
“Hạ thiếu khách sáo rồi.”
Tần Nguyễn xoay lưng về phía Hạ Minh Cẩn, cô phóng khoáng vẫy tay.
Nếu Tam gia thật sự là Đại Đế Phong Đô, Tần Nguyễn dù nằm mơ cũng sẽ mỉm cười, như vậy thì cô cũng không cần phải lo Tam gia sẽ mất sớm.
Nam Cung Sưởng cũng không trông cậy rằng Tần Nguyễn sẽ tin mình ngay lập tức, gã hừ một tiếng: “Còn cô là thần thú Cửu Vĩ Hồ của mạch Đồ Sơn, là thuỵ thú cao quý, chứ không phải yêu tộc mà người ta hay đồn đại là tu luyện mị thuật, giỏi dụ dỗ.”
Nghe Nam Cung Sưởng càng lúc càng nói linh tinh, đôi mắt Tần Nguyễn hơi rủ xuống, khuôn mặt nghiêm nghị lộ vẻ thờ ơ.
Chử Tử Phượng có mái tóc màu xanh để xoã sau lưng, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp trông giống như một vị tiên.
Nhìn thấy Minh Vương đột nhiên xuất hiện trong sân, Chử Tử Phượng khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lười biếng: “Minh Thiên Hành, nghìn năm không gặp, anh vẫn đẹp trai như cũ.”
“Mẹ kiếp đừng nói nhảm nữa! Xảy ra chuyện rồi!”
Khuôn mặt đẹp trai của Minh Vương tối sầm, hắn ta bước tới nắm chặt tay Chử Tử Phượng, trầm giọng hỏi: “Tinh huyết của Đế Quân ở đâu?”
“Đã đến mức phải sử dụng tinh huyết của chủ nhân sao?”
Chử Tử Phượng linh cảm ngày hôm nay sẽ có chuyện xảy ra, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Giọng nói của Minh Vương hơi cáu kỉnh: “Ký ức bị phong ấn của Tần Nguyễn hơi dao động, chỉ tinh huyết của chủ nhân mới có thể tiếp tục phong ấn trí nhớ cô ấy, có được kiếp này không hề dễ dàng, không thể tuỳ tiện bị phá huỷ, nếu không sự cố gắng trong trăm ngàn năm qua sẽ thất bại!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.