Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 951: Hoắc tam gia




Có lẽ Tần Nguyễn không biết, giờ phút này gương mặt của cô căng thẳng đến mức nào, vẻ hoang mang trong mắt khiến Hoắc Vân Tiêku giật mình.
Anh cảm thấy có chuyện chẳng lành đã xảy ra.
Giờ phút này, anh chỉ muốn cố hết sức an ủi cô.
Tần Nguyễn nghe vậy thì gật nhẹ đầu, nhưng không nói lời nào, đôi mắt ẩn chứa vẻ hung tàn cụp xuống. Tần Nguyễn vuốt cằm nói: “Cô đó đúng là xinh đẹp thật.”
Tô Tĩnh Thư có dáng vẻ cao quý, khí chất chín chắn, phong thái tao nhã điềm đạm, là Đại tiểu thư của nhà họ Tô, cũng là danh viện hàng đầu ở thủ đô.
Nếu chỉ nhìn bề ngoài thì cô gái này có hình tượng người vợ dịu dàng tốt nhất trong suy nghĩ của nhiều người.
Sau đó, chúng không tiếp tục lên tiếng nữa mà ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi ở trên giường, trông coi Tần Nguyễn, hai cặp mắt trông giống hệt nhau nhìn chằm chằm vào cô.
Bị nhìn liên tục như vậy, Tần Nguyễn dù buồn ngủ đến mấy cũng không ngủ nổi nữa.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra thật mạnh.
Dù Tần Nguyễn có ngủ say thế nào cũng bị hai thằng nhóc này đánh thức.
Đôi lông mày thanh mảnh của cô nhíu chặt, vì bị đánh thức nên không kiên nhẫn, trên mặt hiện lên vẻ bực bội.
Cô rút tay ra khỏi tay hai đứa con trai, sau đó kéo chăn chùm lên đầu và tiếp tục ngủ.
“Không quan trọng là ai, quan trọng hiện tại anh vẫn ổn là được.”
Hoắc Vân Tiêu không có ra rằng, từ nhỏ đến giờ, trên người anh xuất hiện rất nhiều những chuyện kỳ lạ, nên anh đã sớm tập thành thói quen rồi.
Thái độ không để ý lắm của Tam gia làm cho Tần Nguyễn khá rầu rĩ, giống như buồn phiền của cô đều là tự mình chuốc lấy phiền não vậy.
Cô quan tâm hỏi: “Cô kia rất đẹp à?”
Hai đứa bé còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu biết thưởng thức người đẹp, có phải là hơi trưởng thành sớm quá rồi không.
Khát vọng sống sót khiến Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đồng thời ngậm miệng, tưởng rằng là mẹ mình ghen.
Tần Nguyễn không phải bị tỉnh dậy vì tiếng pháo ầm ĩ, mà là bị Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ lay tỉnh.
Hai đứa bé một trái một phải ngồi ở bên người cô, kéo cánh tay cô và gọi từng tiếng mẹ ơi mẹ à.
Hoắc Diêu: “Mẹ ơi, dậy thôi, chúng ta đi xem đốt pháo đi.”
Hoắc An Kỳ: “Mẹ ơi.”
Tần Nguyễn nhíu mày, nhưng vẫn không động đậy.
Hoắc Diêu: “Mẹ, mẹ ơi, dậy thôi, con đói bụng rồi.”
Đáng tiếc, trái tim của cô nàng này còn tàn nhẫn hơn cả đàn ông.
Tần Nguyễn bắt đầu lo lắng ánh mắt chọn con dâu cho cô của hai đứa con trai khi chúng lớn lên.
Nếu chúng chọn những cô gái giống với Tô Tĩnh Thư, thì cô sợ là mình không đỡ nổi mất.
Hoắc Vân Tiêu ôm eo cô, nhét cô vào trong chăn, anh nói, giọng khàn khàn: “Ngủ đi, tỉnh lại sẽ không có việc gì.”
“Vâng...”
Tần Nguyễn ngửi mùi hương quen thuộc, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hoắc An Kỳ: “Mẹ ơi.”
Con trai cả là đứa nói nhiều, lảm nhảm không ngừng.
Con trai út cũng không ngoan lắm, mỗi khi Hoắc Diêu nói xong, nó đều ghé vào tai Tần Nguyễn gọi mẹ.
Cuối cùng, cô vẫn mở ra đôi mắt ngái ngủ, dưới ánh nắng chiếu vào, trong con ngươi của cô hiện lên một tia quyến rũ.
Tần Nguyễn nhìn sang vị trí trống bên cạnh, giọng khàn khàn hỏi: “Ba của các con đâu rồi?”
Hoắc Diêu nắm tay lại, trả lời: “Ba sáng sớm đi làm kiểm tra sức khỏe, sau đó bác cả, bác hai, và cả ông nội, cụ nội tới, nên ba xuống dưới lầu đi gặp bọn họ rồi ạ.”
Trong đầua cô lúc này giống như chứa đầy những sợi dây lộn xộn, và cô đang cố gắng tìm ra nguồn gốc của những sợi dây đó.
Lúc này, một bàn tay chậm rãi vuốt dọc sống lưng của cô rồi dừng lại ở eo.
Tần Nguyễn khẽ nhếch miệng, tất cả suy nghĩ trong đầu đột nhiên kết thúc, cô vô thức hít vào một hơi.
Nghe thấy Tam gia ở dưới lầu, ông nội và những người khác cũng ở đây, Tần Nguyễn cảm thấy hơi sốt ruột.
Mà trong lòng cô cũng không phải là không tò mò về cô xinh đẹp kia.
Hoắc An Kỳ dường như nhìn ra được suy nghĩ của cô, thằng bé chớp chớp đôi mắt to và nói: “Là cô xinh đẹp mà chúng ta đã gặp tối hôm qua ấy ạ, cô ta còn chọc tay vào mặt anh trai.”
Hoắc An Kỳ: “Mẹ ơi.”
Hàng mi dài của Tần Nguyễn khẽ run rẩy, nhưng không mở ra.
Hoắc Diêu: “Mẹ ơi, dậy thôi, mặt trời đã lên quá ba sào rồi đấy.”
Hoắc Vân Tiêu không cho cô cơ hội từ chối mà ôm lấy cô.
Tần Nguyễn trực tiếp ngã vào trong ngực anh, tiếng nói trầm thấp ấm áp chậm rãi vang lên bên tai cô: “Nguyễn Nguyễn, anh không thích em như thế này.”
Cô không hiểu: “Hả?”
Đêm yên tĩnh, có người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, có người lại không thể ngủ được.
Không biết qua bao lâu, sau khi hô hấp của Tần Nguyễn dần ổn định lại, Hoắc Vân Tiêu mới chậm rãi mở ra đôi mắt u ám.
Con ngươi trầm tĩnh của anh nhìn Tần Nguyễn ở trong lòng mình, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn ngây thơ của cô, anh đưa tay gạt đi sợi tóc dính trên mặt cô, động tác dịu dàng chưa từng có.
Tần Nguyễn ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tô Tĩnh Thư?”
Hoắc Diêu gật đầu: “Chính là cô ta ạ!”
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn hai đứa con trai, ánh mắt cô hơi kỳ quái, vẻ mặt cũng kỳ lạ.
Hoắc Vân Tiêu vội vàng ôm lấy Tần Nguyễn, nhỏ giọng trấn an.
Anh nghiêng người hôn lên má Tần Nguyễn, rồi mỉm cười nói: “Có thể là do em quá mệt mỏi thôi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn anh, cô hỏi: “Vậy anh không muốn biết, ngoài em ra thì còn có ai đang giúp anh à?”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhìn thấy cảnh này, đôi mắt trông giống hệt nhau của chúng mở to, khuôn mặt nhỏ nghệt ra.
Hai anh em liếc nhìn nhau, cùng đồng thời tóm lấy cái chăn trên người Tần Nguyễn.
Lần này bọn chúng không làm ầm ĩ nữa, mà dùng toàn lực kéo được chăn che đầu của Tần Nguyễn xuống.
“Bé cưng đừng suy nghĩ lung tung nữa, đã qua 12 giờ rồi, chúc mừng năm mới.”
Tần Nguyễn chớp mắt, tất cả những phiền não đều tan biến trong câu nói chúc mừng này.
Cô mỉm cười, dịu dàng nói: “Chúc mừng năm mới.”
Tần Nguyễn hay suy nghĩ lung tung, thì trong nội tâm của anh cũng lo lắng bất an không kém, tim đập nhanh không ngừng.
Những ngón tay mảnh khảnh vuốt ve gò má Tần Nguyễn, chạm vào từng bộ phận trên khuôn mặt cô.
Trong lòng Hoắc Vân Tiêu khẽ thở dài, sau đó anh hôn nhẹ lên má Tần Nguyễn.
Đôi môi mỏng của anh hé mở, lẩm bẩm: “Chúng ta đều phải cẩn thận.”
...
Hôm sau.
Dù nhìn thấy hai đứa con trai đáng yêu, thì cơn bực mình vì bị đánh thức dậy của cô cũng không thể biến mất toàn bộ.
Hoắc Diêu nói: “Bên ngoài đang đốt pháo, con muốn xem.”
Hoắc An Kỳ nói: “Dưới nhà có một cô xinh đẹp lắm.”
“Trên mặt em tràn đầy suy tư, làm anh không cách nào đoán ra được em đang nghĩ cái gì, em có chuyện giấu anh phải không.”
Giọng Hoắc Vân Tiêu trầm thấp, đầy khẳng định.
Ngửi được mùi trầm hương quen thuộc, tâm trạng bối rối bất an của Tần Nguyễn bình tĩnh lại rất nhiều, cô đáp: “Em gặp phải một số chuyện mà nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
Giọng của Tam gia nhẹ nhàng trở lại: “Nói cho anh nghe được không?”
“Em cũng không biết là chuyện gì, rõ ràng là biết có chuyện đã xảy ra, nhưng em lại quên đi mất.”
Tần Nguyễn vừa dứt lời, bỗng có một bàn tay ấm áp đặt lên trên trán cô.
Hoắc Vân Tiêu sờ nhiệt độ trên người Tần Nguyễn, anh cười bảo: “Có sốt đâu, sao lại bắt đầu nói mê sảng nhỉ.”
Tần Nguyễn xù lông, cơ thể giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực của anh.
“Ngoan, không trêu em nữa.”
Thấy Tần Nguyễn cau mày, Hoắc An Kỳ lập tức nói: “Không đẹp bằng mẹ ạ!”
Hoắc Diêu cũng gật mạnh đầu: “Mẹ là xinh đẹp nhất!”
“Hai thằng oắt con này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.