Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 952: Hai đứa trẻ sinh ra đã cao quý và xứng đáng được hưởng vinh quang tột đỉnh trên đời




Vị trí của Hoắc Dịch Dung vừa hay nhìn thấy ba mẹ con Tần Nguyễn đi xuống lầu.
Trên khuôn mặt xanh xao ốm yếu của anh ta1 thoáng nở một nụ cười, anh ta nói với người đàn ông ngồi đối diện: “Em dâu và lũ trẻ xuống kìa.”
Hoắc Vân Tiêu nghe vậ2y thì quay đầu nhìn về phía cầu thang. Tần Nguyễn cười nói: “Anh Dung, có một số việc không thành công cũng chưa hẳn là chuyện xấu đâu.”
Hoắc Dịch Dung thả lỏng cơ thể dựa vào thành ghế, tư thế của anh ta thoải mái tự nhiên, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, cằm hơi nâng cao, khóe môi miễn cưỡng nhếch lên.
Anh ta vẫn không mất đi phong thái không nhiễm bụi trần như trước khi bị trúng cổ, cả người toát ra vẻ kiêu ngạo tự nhiên, đây là sự quật cường cuối cùng của anh ta.
Cô ôm Hoắc Diêu đi tới chỗ T0am gia và đặt thằng bé xuống chỗ ngồi bên cạnh anh, sau đó xoay người bế Hoắc An Kỳ đang được người hầu bế.
Hoắc Dịch Dung thắc mắc: “Cô xinh đẹp?”
Tần Nguyễn ngồi xuống ghế sô pha và đặt con trai út xuống ngồi bên cạnh con trai cả.
Cô gọi con trai út: “An Kỳ.”
Hoắc An Kỳ quay ra nhìn cô: “Dạ mẹ?”
Tần Nguyễn nhẹ giọng nói: “Nếu con và A Diêu đã có khả năng giúp đỡ ba điều trị cơ thể, thì hai đứa thử nhìn xem có cách nào bắt được cổ trùng trong người bác hai ra không?”
Hai anh em, một người mỉm cười hài lòng, trong khi người còn lại cảm thấy như có cái nồi từ trên trời rơi xuống đầu mình, oan uổng quá cơ.
Sau một lúc đùa giỡn, bầu không khí trở nên sôi nổi hơn rất nhiều.
Tần Nguyễn nhìn hai đứa con trai đang ngồi trong lòng Tam gia, trên mặt cô nở nụ cười đầy ẩn ý.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ngẩng đầu nhìn cha, chúng đồng thanh nói: “Chính là cô ấy ạ.”
Hoắc Dịch Dung cười, ở trước mặt lũ trẻ nhưng anh ta không hề có ý giữ mặt mũi cho Tô Tĩnh Thư: “Cái gì mà cô xinh đẹp, cô ta là một lão yêu bà ác độc thì có.”
Tô Tĩnh Thư đẹp thì đẹp đấy, nhưng đáng tiếc lại là một mỹ nhân lòng dạ độc ác, người đàn ông nào đụng phải cô ta đúng là gặp vận đen tám đời.
Tần Nguyễn cũng không giấu giếm: “Bọn trẻ nói như vậy.”
Cô vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi về chuyện này.
Hoắc Vân Tiêu nhìn con trai cả ngồi trên đùi mình, anh hỏi: “Thật à?”
Hoắc Dịch Dung thật lòng thích hai đứa cháu nhỏ này, chỉ muốn coi chúng như con của mình.
Tần Nguyễn thả lỏng cơ thể dựa vào lưng ghế sô pha, cô nở một nụ cười rạng rỡ với Hoắc Dịch Dung, rồi chân thành nói: “Anh Dung, nếu không để An Kỳ thử xem.”
Hoắc Vân Tiêu nheo đôi mắt hoa đào, nhìn chằm chằm con trai út một lúc, sau đó nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn, hỏi để chứng thực: “Chuyện tối hôm qua là do An Kỳ làm?”
Hoắc Vân Tiêu nghiêng đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh mỉm cười nhẹ: “Nguyễn Nguyễn đang trách anh à?”
Tần Nguyễn lập tức lộ ra vẻ mặt rụt rè bất an, cô giả vờ hoảng sợ nói: “Em nào dám, chẳng qua là thấy anh Dung tự trách mình nên em muốn làm cho anh ấy vui lên thôi mà.”
Đây là không dám đắc tội với Tam gia, còn giẫm lên Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ làm sao biết những chuyện này, vẻ mặt chúng mờ mịt.
Hoắc Vân Tiêu không bằng lòng nhìn anh họ mình: “Đừng nói như vậy ở trước mặt trẻ con.”
“Được rồi được rồi, anh không nói là được chứ gì.” Hoắc Dịch Dung giơ tay đầu hàng.
Tần Nguyễn liếc mắt nhìn về phía vị trí trái tim trên ngực Hoắc Dịch Dung, cô hỏi: “Anh Dung, hôm qua không thuận lợi à?”
Nụ cười trên mặt Hoắc Dịch Dung dừng lại, anh ta ảm đạm cụp mắt xuống, giọng lại thản nhiên nói: “Như thế này cũng rất tốt.”
Hoắc Dịch Dung nói bằng giọng không quá để ý, nhưng người ta vẫn nhìn ra được sự mất mát của anh ta.
Nhất là sự thương hại đến từ người nhà, sẽ khiến cho anh ta có cảm giác mình bị xúc phạm.
Cơ mặt Tần Nguyễn hơi giật giật, cô không hiểu mạch não của Hoắc Dịch Dung, bèn thẳng thắn vô tình, nói: “Đồng tình với anh thì chẳng thà đồng tình với chính em còn hơn.”
Cô có thể hiểu được tâm tình lúc này của Hoắc Dịch Dung, trong lòng có thể thấy tiếc nuối đấy, nhưng tuyệt đối không phải là đồng tình.
Tần Nguyễn kể ra chuyện tối hôm qua sau khi về nhà biết được tin Tam gia nôn ra máu, rồi Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đã giúp xoa dịu để khí tím trong cơ thể Tam gia không bị khí đen nuốt chửng, ổn định cơ thể cho anh.
Hoắc Dịch Dung nghe xong mà không thể tưởng tượng nổi.
Anh ta nhìn đi nhìn lại giữa Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, cảm thán: “Rốt cuộc thì hai đứa bé này có thể chất gì vậy?”
Hoắc Vân Tiêu bế cả hai đứa con trai ngồi lên đùi mình, anh nghiêng đầu nhìn Tần Nguyễn: “Em nói Tô Tĩnh Thư?”
Tần Nguyễn không nhìn anh, cô vuốt vuốt tóc: “Em làm sao biết được, anh hỏi con trai anh đi.”
Cô tỏ vẻ nhàn nhã thoải mái.
Cho dù hiện tại anh ta chẳng khác gì người tàn phế, nhưng cũng không thể bị mất đi khí thế ở trước mặt người khác được.
Ánh mắt Hoắc Dịch Dung nhìn về phía Tần Nguyễn, trên mặt anh ta nở nụ cười vô lại, giọng điệu tùy tiện: “Em dâu, em đang đồng tình với anh đấy à?”
Thực ra, sự kiêu ngạo từ trong xương không cho phép anh ta chấp nhận sự thương hại và cảm thông của bất cứ ai.
Thằng bé trèo xuống chân của Tam gia, đáp xuống mặt thảm và bước đi vững vàng tới trước mặt Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Dịch Dung dở khóc dở cười: “Em dâu, đừng trêu thằng bé nữa, An Kỳ có thể có biện pháp gì.”
Nhìn thấy Hoắc An Kỳ đi tới trước mặt mình, anh ta cúi người ôm lấy cháu trai nhỏ, hôn thật mạnh lên khuôn mặt trắng trẻo non nớt của thằng bé.
Tần Nguyễn mặc một chiếc váy màu đỏ nhạt và một chiếc áo khoác len lửng, đây là 7bộ váy mà anh đã bảo nhà thiết kế may riêng cho dịp năm mới.
Khóe môi Tam gia cong lên, trên mặt nở nụ cười như tắm gió7 xuân, anh vẫy vẫy tay với Tần Nguyễn: “Sao em không ngủ thêm một lát?”
Tần Nguyễn tố khổ: “Em cũng muốn ngủ tiếp lắm, 2nhưng A Diêu và An Kỳ một đứa nói muốn xem đốt pháo, một đứa bảo dưới lầu có cô xinh đẹp.”
Hoắc Dịch Dung bị cô khơi gợi lên hứng thú, anh ta nhếch khóe môi cười hỏi: “Em dâu làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì không thoải mái à, nói ra để cho anh vui vẻ đi.”
Tần Nguyễn nửa đùa nửa thật, nói: “Thật ra cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, chỉ là từ hôm nay trở đi em bị Tam gia cấm túc, nên ở chỗ này đang cảm thấy khổ lắm đây.”
Cô lấy tay che tim, nghe cứ như thật vậy.
Hoàn toàn không nghi ngờ gì về những lời Tần Nguyễn nói.
Hoắc Dịch Dung vẫn còn nhớ như in cảnh tượng chấn động trong bệnh viện khi hai đứa trẻ chào đời.
Khóe môi Hoắc Vân Tiêu cong lên vui vẻ: “Mặc kệ chúng có thể chất gì, thì đều là con trai của em, là cháu đời thứ tư của nhà họ Hoắc, chúng vừa sinh ra đã cao quý, xứng đáng được hưởng vinh hoa tột đỉnh trên đời này.”
Đôi lông mày rậm của anh hơi nhướng lên, thần thái dường như xem thường mọi thứ trên đời này, toàn thân anh toát ra một thứ khí chất cao quý và tự nhiên.
Trên khuôn mặt điển trai của Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ bất đắc dĩ, khóe môi anh ta khẽ nhếch lên thành một nụ cười rất nhẹ.
Chuyện em ba thành nô lệ của vợ đã sớm phá vỡ nhận thức của anh ta, bây giờ lại thêm thành nô lệ của con nữa, quả nhiên đàn ông có gia đình có khác.
“Bác hai, cổ trùng đang ở đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.