Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 962: Nguyễn nguyễn lạnh lùng bá đạo gây nên tiếng vang lớn




Nơi Tần Nguyễn đi qua, roi vàng trong tay vun vút tạo thành những luồng bóng mờ, âm thanh lanh lảnh tràn ngập cả hành lan1g.
Bóng lưng của cô đẹp như một nữ thần, động tác vung roi trông vô cùng đẹp trai.
Tiếng gió của phòng p2hát sóng trực tiếp thay đổi đột ngột vì sự xuất hiện của cô. [Chị gái quá ngầu! Em thích chị rồi đó! Thành fan hâm mộ luôn!]
[Quá đáng lắm rồi, một cô gái mà đẹp trai như vậy để làm gì hả, thế này thì đàn ông chúng tôi biết sống thế nào.]
[Có ai biết chị gái thành viên mới của đội thám hiểm Tiểu Minh này không? Tôi treo thưởng một món tiền khổng lồ để có được tất cả thông tin của cô ấy!]
[Tôi vẫn luôn nghĩ xu hướng giới tính của mình là bình thường, nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy, tôi không khỏi cảm thấy nghi ngờ sâu sắc.]
[Tỉnh táo lại hết đi, chỉ là diễn kịch thôi, một người phụ nữ thậm chí còn không lộ mặt ra thì có cái gì để xem!]
[Mọi người có thấy không, trên roi có máu, máu đen!]
A Phong liếc anh ta một cái, ánh mắt rũ xuống nhìn chiếc di động Minh Chính Hạo đang nắm chặt trong tay: “Là di động của cậu đấy.”
Minh Chính Hạo nhìn xuống theo ánh mắt của A Phong, anh ta nhìn thấy chiếc điện thoại di động đang rung trong lòng bàn tay mình.
Anh ta liếm môi một cái, giơ điện thoại lên xem, trên màn hình hiển thị là số của người đại diện.
Có một số cảnh kỳ quái ở đây đều là do họ cố ý sắp xếp từ trước, thậm chí đến cả Mạnh Kiệt đóng vai quỷ cũng là điểm nhấn nóng nhất tối nay.
Ấy thế nhưng bọn họ không thể ngờ tới, vậy mà lại thật sự gặp phải quỷ.
Bành bành!!”
Tốc độ ngọn lửa địa ngục tiêu diệt ác quỷ nhanh hơn so với roi vàng, không đến một phút đồng hồ, Tần Nguyễn đã quét sạch toàn bộ ác quỷ ở cuối hành lang.
Chiếc máy quay A Phong ôm trong tay, ghi lại cảnh bóng lưng của cô cũng càng ngày càng nhỏ lại.
Cho đến khi Tần Nguyễn rẽ vào một khúc ngoặt, biến mất ở một khúc quanh, thì tiếng hét thảm thiết vẫn không ngừng vang lên.
Không hề hay biết, cô thậm chí còn triệu hồi ngọn lửa địa ngục trước hàng trăm nghìn người xem.
Tần Nguyễn quay lưng về phía mọi người, hai tay nhanh chóng làm động tác bấm pháp quyết, trong nháy mắt, một ngọn lửa màu lam bao phủ lấy cô.
Cảnh tượng này đến ngay cả kiệt tác điện ảnh cũng không làm ra được.
Đây chỉ là kích thích về mặt thị giác thôi, còn tiếp theo sẽ là thính giác bị tra tấn.
Tần Nguyễn đi tới gần đám ác quỷ, cô đi tới đâu thì chỗ đó liên tiếp có những tiếng hét thảm thiết vang lên.
Nói là đứt từng khúc ruột cũng không đủ, tiếng hét truyền vào trong tai làm cho tất cả mọi người đều giật mình.
Trong phòng phát sóng trực tiếp.
[Đuổi theo chị gái đi, đứng ngốc ở chỗ này làm gì, tôi muốn nhìn thấy chị gái!]
A Phong bị quỷ cắn? Thật hay giả vậy?!]
[Quả nhiên, khi một cô gái đẹp trai thì đàn ông chẳng là gì 2cả.]
[Nhìn thủ pháp vung roi điêu luyện này, nuốt nước miếng! Tôi muốn quỳ gối dưới chân cô ấy!]
[Ahhh..0. Đẹp trai quá! Tôi là phụ nữ mà cũng phải lòng bóng lưng của cô ấy, cầu chị gái cho xem mặt!]
[Chị gái rất đẹp trai, em muốn cưới chị ấy!]
[Thật sự có máu! Đệch mợ... Cái gì đang xảy ra vậy???]
Roi vàng trong tay Tần Nguyễn thu hoạch hết vong hồn này đến vong hồn khác, theo số lượng tăng lên, đuôi roi vàng cũng dần dần đổi màu.
“Ahhhh!!!”
Tiếng nổ như sấm sét kèm theo những tiếng la hét thất thanh vang lên trên đầu.
A Phong và Minh Chính Hạo dựa sát vào nhau, kinh hãi nhìn xung quanh.
Minh Chính Hạo giật giật ống tay áo của A Phong, anh ta đè thấp giọng hỏi: “Chúng ta rút lui trước à?”
“Xuýt!” Một tiếng kêu đau đớn vang lên.
Minh Chính Hạo giật hơi mạnh, đụng phải vết thương bị ác quỷ cắn rớt một miếng thịt trên tay A Phong.
Cũng không biết cô làm thế nào, nhưng chỉ với một cú vung roi nhẹ nhàng, vết máu đen trên đuôi roi đã biến mất không một dấu vết, và cây roi vàng trở lại hình dạng ban đầu được bao quanh bởi ánh sáng vàng thần thánh.
Tần Nguyễn giơ tay trái lên, roi vàng biến mất không thấy tăm hơi.
Cảnh này đã được máy quay ghi lại rõ ràng.
Ngọn lửa màu lam tỏa ra sức mạnh cường đại, màu sắc của ngọn lửa quỷ dị u ám, ngọn lửa chập chờn theo mỗi bước chân tiến lên của Tần Nguyễn.
Minh Chính Hạo và A Phong nhìn thấy cảnh này mà sợ ngây người.
Bọn họ đứng ở cửa, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn đang bị ngọn lửa màu xanh bao trùm.
[Chị gái có dáng người tuyệt đẹp! Chị ấy vung roi t7hật sự rất đẹp trai!!!]
[Nữ thần! Nữ thần! Tôi muốn cưới cô ấy!]
[Qua con mắt của tôi thì đây là một đồn7g nghiệp, tôi muốn biết cô ấy đến từ môn phái nào.]
Minh Chính Hạo dùng ngón tay run rẩy vuốt màn hình, kết nối cuộc gọi với người quản lý của mình.
Điện thoại vừa được kết nối, đầu bên kia lập tức truyền đến tiếng rống giận dữ của người đại diện: “Mấy cậu còn đứng ngốc ở đấy làm gì? Lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp sắp vượt quá một triệu rồi, mấy cậu còn không đi theo lên tầng đi! Buổi phát sóng trực tiếp lần này của các cậu rất nổi tiếng, các loại quà tặng khen thưởng và hoa hồng ít nhất là bảy con số, cơ hội tốt như vậy mà không biết quý trọng, các cậu bị mất trí hay là tay chân không đi đứng được hả, còn không mau chạy lên tầng trên đi!”
Giọng nói của người quản lý rất lớn, đừng nói A Phong có thể nghe rõ ràng, đến ngay cả các khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng thỉnh thoảng có thể nghe thấy những lời Minh Chính Hạo bị mắng.
Khu vực bình luận của buổi phát sóng trực tiếp chạy rất nhanh.
[Lên tầng lên tầng, chúng tôi muốn nhìn thấy nữ thần!]
[Không được! Khí huyết sát quá đậm, lên lầu sẽ có đổ máu đấy!]
[Bệnh viện này thật sự rất ma quái, có rất rất nhiều quỷ chết oan, còn có cả vong linh cực kỳ tà ác nữa.]
[Tôi nói này, chương trình phát sóng trực tiếp này có tiếp tục hay không vậy?]
[Đúng vậy đúng vậy, tiếp tục đi chứ!]
Khi những âm thanh thúc giục không ngừng vang lên trong phòng phát sóng trực tiếp, thì bên trong hành lang im ắng bỗng có tiếng chuông điện thoại di động đinh tai vang lên.
A Phong và Minh Chính Hạo cùng giật mình, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.
Minh Chính Hạo ngu ngơ hỏi A Phong: “Điện thoại của cậu đổ chuông à?”
Giống như là năm đó, bọn chúng bị đuổi ra khỏi mảnh đất này, cũng ghê tởm như vậy.
Tần Nguyễn dừng lại tại chỗ, giơ cánh tay và vung roi vàng lên không trung như hình con rắn.
Tiếng roi vun vút truyền vào trong tai tất cả mọi người và quỷ ở đây, cùng hàng trăm nghìn người xem trong phòng phát sóng trực tiếp.
Máu đen quấn quanh thân roi, che đi màu sắc thánh khiết ban đầu.
Trong hành lang đâu đâu cũng là vong hồn, cô xử lý từng con một như thế này, chưa nói đến việc lãng phí sức lực, mà còn lãng phí cả thời gian nữa.
Để tránh né số phận hồn phách bị tan biến, đám ác quỷ lao ầm ầm về phía cuối hành lang, tư thế chạy trốn của chúng vừa chật vật vừa xấu xí.
Họ luôn có cảm giác bị ác quỷ trong bóng tối để mắt đến, và đang chờ đợi cơ hội để nuốt chửng họ.
Âm thanh ở trên tầng càng ngày càng dày đặc.
Trong hành lang dưới lầu nổi lên từng trận gió âm u lạnh lẽo, quét qua người A Phong và Minh Chính Hạo làm tim bọn họ đập nhanh hơn, khẩn trương đến mức tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Phòng phát sóng trực tiếp này có cái quái gì đâu, đến bây giờ ngay cả cái bóng của con quỷ cũng chẳng thấy, lượn đi.]
[Tôi muốn được nhìn thấy chị gái bá đạo lạnh lùng!]
[Lên tầng lên tầng!]
[Lên tầng +1]
[Lên tầng +10086!]
[Tạo nghiệp quá, đây là loại nhạc nền gì vậy! Đáng sợ quá! Tại sao tôi lại nhấp vào đây!]
[Nghe nói nơi này có quỷ, còn có một chị gái xinh đẹp nữa. Người đâu? Quỷ ở đâu cơ?]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.