Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 976: Tiêu vân sâm bị lộ, hoắc tam gia ghen tuông bay tứ tung




Hoắc Vân Tiêu giúp Tần Nguyễn cởi quần áo bên ngoài đã dính mùi ẩm mốc, rồi cầm chiếc gối bên cạnh đưa đến sau đầu cho cô. <1br>
Anh đắp chăn lên trên người Tần Nguyễn, nằm nghiêng một bên, một tay chống đầu nhìn cô.
Tam gia tao nhã kiêu2 ngạo, kết hợp với tư thế lười biếng thoải mái như thế này trông vô cùng hấp dẫn. Trường Uyên đột nhiên lên tiếng: “Chủ nhân, Lam Án đến thủ đô, còn Hồ Nhất Ngạn cũng nhiều lần đưa ra yêu cầu muốn gặp ngài.”
Tiêu Vân Sâm khẽ nhíu mày, anh ta nói bằng giọng không vui: “Không gặp, phiền phức.”
Rốt cuộc thì Tiêu Vân Sâm muốn làm gì, tại sao anh ta lại muốn biến Tần Nguyễn thành một con người mang khí chất ngạo nghễ, coi thường mọi thứ trên thế gian này như thế.
Hoắc Vân Tiêu che giấu vẻ lạnh lẽo nguy hiểm nơi đáy mắt, đặt máy tính bảng trong tay xuống, anh không nhìn bản phác họa của đối thủ muốn phá hoại cuộc hôn nhân của mình nữa.
Trường Uyên nhìn theo tầm mắt của chủ nhân lên bầu trời, hắn lắc đầu, nói: “Thuộc hạ không biết.”
“Thôi.” Tiêu Vân Sâm quay người đi vào trong, giọng điệu lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Anh ôm Tần Nguyễn vào lòng, hôn lên trán cô: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Tần Nguyễn thở phào, cũng nói tiếng chúc ngủ ngon rồi nhắm mắt lại.
Không biết là do bị Tam gia ảnh hưởng, hay do bản thân cô mà cô cũng mong muốn có một “áo bông nhỏ”.
Hoắc Vân Tiêu khẽ cười: “Được, tất cả đều nghe theo em.”
Trường Uyên có linh cảm rằng, những ký ức đã mất đó rất quan trọng với hắn.
“Trường Uyên, vào đây.”
Cô mím môi, nói: “Không phải là em không muốn sinh con, nếu l2à số phải có thì cuối cùng rồi cũng sẽ có thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi.”
Sinh cũng được, không sinh cũng được, l0oại chuyện này không phải do bọn họ quyết định.
Trong đêm khuya lạnh giá, có người ngủ yên giấc, lại có người nửa đêm trằn trọc không ngủ.
Bên khu phía nam của thành phố, trong một biệt thự nào đó.
Tất cả những gì họ nói đều trong phạm vi được phép tiết lộ, thật ra chỉ là một số lời nói cũ rích, nhưng họ đã thêm một số chuyện mới để khơi dậy sự tò mò của phần lớn cư dân mạng.
Dư luận rất dễ bị lợi dụng, chỉ cần cho cư dân mạng một định hướng, tất cả mọi người đều sẽ bị dắt mũi.
Ánh mắt Tiêu Vân Sâm rủ xuống, rơi vào bản vẽ phác họa Tần Nguyễn trên bàn ngoài ban công, giọng anh ta trở nên kỳ lạ: “Tra đi, tốt nhất là tra được đến chỗ tôi.”
Trên đời này, ngoài anh ta ra, còn ai có thể tự tay mình vẽ nên hình dáng thật của A Nguyễn ở kiếp trước.
Phần lớn họ sẽ không tin vào những gì mình tận mắt nhìn thấy, họ sẽ chỉ làm theo những gì họ nghĩ trong lòng, và được sự chỉ dẫn của người có tâm. Ví dụ như trong sự kiện góc nghiêng thần thánh lần này của Tần Nguyễn, rất nhiều người không để ý đến câu chuyện linh dị ở bên trong.
Và để đè xuống các tin tức nóng lần này, nhà họ Hoắc đã sử dụng nhược điểm lớn nhất của cư dân mạng là - ba phút nổi tiếng.
Cảnh tượng hai người trở mặt thành thù còn rõ mồn một trước mắt, anh ta làm sao có thể yên tâm để em gái ở bên cạnh đối phương.
Tiêu Vân Sâm đặt một tay lên vị trí trái tim đang đập đều đặn, một chút áy náy chợt lóe lên trong mắt anh ta rồi rất nhanh đã biến mất không còn tăm tích.
...
Hôm sau.
Sáng sớm thức dậy, Hoắc Vân Tiêu đã nhận được kết quả điều tra từ ám vệ.
Bản phác họa của Tần Nguyễn không phải được vẽ bởi một họa sĩ tài ba nào đó trong giới hội họa, mà là do ảnh đế Tiêu Vân Sâm vẽ ra.
Nghĩ đến người này, nụ cười trên khóe môi Hoắc Tam gia chìm xuống, trên khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ bất ngờ.
Anh nhớ Hoắc Chi đã từng nói, Tiêu Vân Sâm muốn phá hoại cuộc hôn nhân của anh và Nguyễn Nguyễn.
Cho dù A Nguyễn có gây ra rất nhiều lỗi lầm, thì tộc Cửu Vĩ Hồ mạch Đồ Sơn cũng đã hoàn trả lại những ân oán ngày xưa rồi.
Minh giới đại loạn, anh ta cũng đã lấy thân mình tế mười vạn lệ quỷ tội ác tày trời, cứu Đại Đế Phong Đô, khiến nhiều Thần tộc diệt vong, bỏ ra cái giá nặng nề như vậy cũng đủ rồi.
Nhưng đưa chuyện của đội cảnh vệ Nội Các ra thì có thể nói là giết gà lại dùng đến dao mổ trâu.
Rõ ràng là xu hướng tìm kiếm đã bị nhà họ Hoắc kiểm soát, và tất cả các tin tức có liên quan đến Tần Nguyễn đều đã bị xóa sạch. Tiêu Vân Sâm thầm nghĩ quả nhiên là thế và anh ta không thể hiện bất kỳ biểu cảm kinh ngạc nào.
Trước đây, cô bị ám ảnh chuyện sinh con là vì kiếp trước mất đi Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ khiến cô rất đau lòng.
Nếu như sau này lại có con, thì cô cũng mong nó là con gái.
Tiêu Vân Sâm xoay người và dựa lưng vào lan can, đôi mắt lạnh nhạt mỉm cười nhìn hắn: “Nhà họ Hoắc có truy tra nguồn gốc của bức phác họa kia không?”
Trường Uyên gật đầu: “Có!”
Mái tóc dài xõa sau lưng bị gió thổi tung tạo thành một đường cong tuyệt đẹp, mỗi một động tác của anh ta đều toát ra khí chất cao quý phi phàm.
Trường Uyên cũng không rời đi, hắn đứng tại vị trí chủ nhân vừa mới đứng, đôi mắt đỏ au nhìn chăm chú vào sao Tử Vi Đế Tinh, trên khuôn mặt đẹp trai hơi dữ dằn hiện lên một tia bi thương.
Bức tranh này bị đăng lên mạng, anh ta khẳng định Tam gia nhất định sẽ nhìn thấy.
Về phần hậu quả, anh ta cũng đã nghĩ tới, chẳng qua là Hoắc Tam gia khôi phục ký ức mà thôi.
Sau lưng là Trường Uyên thân hình cao lớn, đang báo cáo với giọng điệu không nhanh không chậm, về tình trạng hỗn loạn do tin tức nóng trên các nền tảng lớn tối nay gây ra.
Vì để chuyển hướng sự chú ý của công chúng, nhà họ Hoắc đã không ngần ngại đưa thông tin về đội cảnh vệ của Nội Các để thu hút sự chú ý của mọi người.
Hai ngày trước sao Tử Vi Đế Tinh còn yếu ớt, nhưng hôm nay lại vô cùng sáng tỏ, cho người ta cảm giác trở lại thời kỳ mạnh mẽ nhất, tỏa sáng đến nỗi những ngôi sao xung quanh cũng phải lu mờ.
Anh ta cau mày, đôi mắt đen ánh lên vẻ nghi hoặc: “Trường Uyên, anh nói xem có phải hắn đã khôi phục ký ức rồi không?”
Cuộc sống thật nhàm chán, em gái không thể ở bên anh ta, trong lòng anh ta cảm thấy không thoải mái thì cũng nên phát tiết để thể hiện sự bất mãn của mình.
Nếu như nhà họ Hoắc thật sự truy tra ra được anh ta, anh ta cũng muốn thăm dò xem rốt cuộc Hoắc Tam gia có tâm tư gì với Tần Nguyễn.
Tiêu Vân Sâm đứng ở trước ban công tầng hai, trên người mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, bị gió lạnh ban đêm thổi vào người nhưng anh ta hoàn toàn không cảm thấy lạnh.
Anh ta chống đôi tay tuyệt đẹp lên lan can, ngửa đầu nhìn bầu trời đầy sao mờ ảo, mái tóc như thác nước ngoan ngoãn xõa xuống sau lưng, khuôn mặt tuấn tú như tiên tử bị đày xuống trần gian.
Khi đó anh chỉ cười trừ, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một minh tinh mà thôi, nên cũng không để bụng chuyện này.
Bây giờ nhìn anh ta vẽ Tần Nguyễn, rốt cuộc là đối phương ôm tâm tình gì mà lại vẽ Tần Nguyễn của anh vừa hoàn mỹ vừa lạnh lùng vô tình như vậy chứ.
Anh xoa xoa vành tai Tần Nguyễn, 7nhẹ nhàng nói: “Em không muốn sinh con thì chúng ta không sinh, anh có em và A Diêu, An Kỳ là đủ rồi.”
Tần Nguyễn q7uay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên một chút áy náy.
Trường Uyên nhíu chặt mày, không chút nghĩ ngợi nói: “Chắc là theo vế trước, hắn vẫn luôn là một người nhỏ nhen hay thù dai mà.”
Trong lời nói của hắn thể hiện rõ sự oán hận đối với Tam gia đến mức không thể rõ ràng hơn được nữa.
Hiện giờ anh ta chỉ quan tâm đến sự an toàn của em gái và những biến số sau đó.
Tiêu Vân Sâm lại ngửa đầu lên, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào sao Tử Vi Đế Tinh không chớp mắt.
Lời ra lệnh của Tiêu Vân Sâm vang lên từ trong nhà.
Trường Uyên rũ mắt xuống, sắp xếp lại biểu cảm trên khuôn mặt và bước vào phòng với gương mặt không có cảm xúc gì.
Đôi môi mỏng của anh ta khẽ nhếch lên, tiếng nói trong trẻo khẽ thở dài: “Hoắc Tam gia đang coi A Nguyễn như vật sở hữu của mình, hắn vì tính chiếm hữu, hay là thật sự có tình cảm với con bé?”
Anh ta không nhìn ra được, cũng không dám nghĩ theo hướng tốt nhất.
Anh khẽ ngước đôi mắt sắc bén lên và ra lệnh cho Hoắc Khương đang đứng bên cạnh: “Chú đi điều tra gã Tiêu Vân Sâm này, tôi muốn tất cả thông tin chi tiết của anh ta.”
Hoắc Khương đưa tập hồ sơ trong tay đến trước mặt Hoắc Vân Tiêu: “Tất cả các tư liệu về ảnh đế Tiêu đều ở đây, tất cả thông tin đều rất bình thường. Chỉ có một việc gây khó hiểu là cậu ta đã giải nghệ vào thời điểm nổi tiếng nhất, hành vi này rất đáng ngờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.