Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 977: Tam gia liếc anh vợ, đến thăm nhà họ tần bất ngờ gặp chó poodle




Hoắc Vân Tiêu hơi dùng sức bóp chặt tập tài liệu, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú ôn hòa chìm xuống với tốc độ mắt thường có th1ể nhìn thấy được.
Hoắc Khương đứng ở bên cạnh thấy vậy bèn cụp mắt xuống.
Bức ảnh chụp lén Tần Nguyễn và Tiêu 2Vân Sâm lọt vào trong mắt ông ta, ông ta hiểu ngay. Bọn họ thật sự đã tung ra bức ảnh của một người phụ nữ có năm phần giống với Tần Nguyễn.
Tất cả lời giải thích đều hoàn hảo, nhưng đáng tiếc không lừa được các khán giả đã xem qua buổi phát sóng trực tiếp.
Rất nhiều người chứng kiến góc mặt nghiêng của Tần Nguyễn đẹp đến mức kinh ngạc như thế nào, có một số người chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra ngay ngôi sao nữ này và cô gái trong buổi phát sóng trực tiếp không phải là cùng một người.
Tần Cảnh Sầm bóp trán, nghiêng đầu âm thầm lườm Tần Muội một cái, trong mắt mang theo ý cảnh cáo.
Chỉ có Tần Nguyễn không hiểu gì, không biết tại sao mọi người lại có phản ứng như vậy.
Hoắc Vân Tiêu dùng tư thế nho nhã ngồi đó, ánh mắt anh nhu hòa nhìn gương mặt đáng yêu ngơ ngác của Tần Nguyễn, trong mắt chứa đựng sự cưng chiều.
“Ông ngoại!”
“Ông ngoại!”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ có cái miệng cực ngọt, giọng to rõ ràng.
Tần Cảnh Sầm và Tần Muội cũng vội vàng đứng dậy đi theo.
Tần nhị thiếu vuốt lông Bóng Tuyết trong ngực, miệng phàn nàn: “Chắc chắn là con poodle bên cạnh rồi, con đó hung dữ lắm, đúng kiểu chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng ấy.”
“Gâu gâu gâu!!!”
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng, may mà lúc này đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, giải cứu bầu không khí ngột ngạt.
Hoắc Vân Tiêu lấy điện thoại di động ra, thấy tên người gọi là anh hai, bèn đứng dậy đi ra ngoài nghe điện thoại.
Anh vừa đi, Tần Cảnh Sầm đã vớ lấy cái gối dựa ở bên cạnh và ném mạnh vào người Tần Muội.
Không thể không nói, người đàn ông này rất quyến rũ.
Tiêu Vân Sâm tham gia giới giải trí nhiều năm vẫn luôn rất chuyên tâm vào công việc, cuộc sống đời tư của anh ta cũng vô cùng sạch sẽ, bên người có rất ít phụ nữ, thỉnh thoảng cũng có ít tin đồn nhưng công ty luôn nhanh chóng đứng ra làm rõ.
Năm đó anh ta nổi tiếng nhờ thủ vai chính trong một bộ phim truyền hình. Sau khi nổi tiếng, anh ta cũng không kiêu ngạo hay mắc bệnh ngôi sao mà rất chăm chỉ đóng phim. Hàng năm Tiêu Vân Sâm thực hiện vô số hoạt động từ thiện một cách khiêm tốn, mang lại năng lượng tích cực cho người hâm mộ.
Một lúc sau, Hoắc Vân Tiêu đưa ảnh chụp đến trước mặt Hoắc Khương: “Xử lý bức ảnh này đi, tòa soạn báo kia làm việc không đàng hoàng, không có đạo đức nghề nghiệp cơ bản. Sau này đừng để họ làm hại người khác nữa.”
Chỉ mấy câu đã định đoạt vận mệnh của một tòa soạn báo, Hoắc Khương hiểu ngay: “Tôi sẽ cho người xử lý.”
Hoắc Vân Tiêu ừ một tiếng, tiếp tục đọc thông tin cá nhân của Tiêu Vân Sâm.
Những người theo dõi buổi phát sóng trực tiếp tối hôm qua nhìn thấy những bằng chứng này đều nhảy ra, bọn họ không chỉ quỳ gối trước nhan sắc của Tần Nguyễn, mà thậm chí còn ra sức tra xét thông tin của cô mãnh liệt hơn cả đêm hôm qua.
Cứ như vậy, độ nóng của tin tức vừa đè xuống không lâu, lại một lần nữa dùng sự kiện linh dị để mấp mé ở ngưỡng lên top bảng tìm kiếm.
Phòng quan hệ công chúng của Tập đoàn HEA vẫn luôn chú ý đến động tĩnh ở trên mạng, và khi họ phát giác ra độ nóng đang ngày càng tăng trở lại, họ đã ngay lập tức liên hệ với công ty chuyên quản lý những người nổi tiếng trên mạng Internet mà Minh Chính Hạo đã ký hợp đồng.
Hoắc An Kỳ nhìn ba cha con nhà họ Tần bằng đôi mắt đen láy, thằng bé dùng chất giọng non nớt trẻ con nói: “Ba rất vất vả, mẹ cũng bận nhiều việc.”
Đôi mắt đen trông giống hệt Tam gia lộ ra vẻ nghiêm túc.
Thấy hai đứa nhỏ đều đang nói đỡ cho Hoắc Vân Tiêu, Tần An Quốc liếc mắt nhìn con trai cả và con trai thứ của mình, ông nhỏ giọng khiển trách: “Trước mặt trẻ con thì bớt nói vài câu đi.”
Cô trợn mắt nhìn anh hai, dở khóc dở cười giải thích: “Tối hôm qua em về nhà muộn, Tam gia vẫn đợi em, hôm trước cũng thế, mấy ngày nay anh ấy không được nghỉ ngơi tốt.”
Hoắc Diêu cầm món đồ chơi trong tay cũng lên tiếng bênh vực cha: “Ngày nào ba cũng đợi mẹ, đợi đến khuya ơi là khuya.”
Đôi mắt thằng bé trong veo, khuôn mặt nhỏ căng lên, giọng điệu thì cực kỳ nghiêm túc.
“Gâu gâu!”
Chợt có tiếng chó sủa rất hung dữ ở ngoài cửa.
Nghĩ đến chuyện Tam gia ra ngoài nghe điện thoại, Tần Nguyễn lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Chủ nhân của con poodle là một phụ nữ trung niên, bà ta ăn mặc quần áo đắt tiền, vừa loay hoay kéo đứa con nhiều lông của mình, vừa nói lời xin lỗi với mấy người Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn.
“Xin lỗi, không biết hôm nay Lộ Lộ làm sao mà lại đột nhiên mất bình tĩnh như vậy.”
Tần Nguyễn đi đến bên cạnh Tam gia, nghe thấy anh đang nói chuyện với Hoắc Dịch Dung, bèn bảo với người phụ nữ trung niên: “Không sao đâu ạ, có thể là con chó này gặp phải người lạ nên mới vậy, cô đưa nó về nhà trấn an đi ạ.”
Trước sự nghi ngờ của những người này, bên phía công ty kia một mực chắc chắn rằng họ là cùng một người, bọn họ đã dùng hành động thực tế để thể hiện sự thần kỳ của trang điểm.
Vốn là ngôi sao nữ ở trên mạng chỉ giống Tần Nguyễn năm phần thôi, nhưng sau khi trang điểm lên thì độ giống nhau đạt đến bảy, tám phần, ngăn chặn được miệng của rất nhiều người.
Đối với những người còn giữ sự hoài nghi, thời gian sẽ khiến bọn họ dần quên đi.
Dư âm chấn động về góc nghiêng thần thánh của Tần Nguyễn ở trên mạng vẫn còn, một số ít người vẫn đang cầu xin tin tức của cô, khiến cho nội dung phát sóng trực tiếp tối hôm qua lại một lần nữa bị đào lại.
Có người cho rằng buổi phát sóng trực tiếp tối qua không phải hiệu ứng đặc biệt, mà là thật sự tồn tại, những chi tiết được đào ra làm cho người ta không thể phản bác.
Ví dụ, vết thương trên cơ thể của Minh Chính Hạo là vết thương thật, và hình ảnh quỷ dị do máy quay bắt được khi A Phong làm rơi máy quay, hành vi đánh đấm điên cuồng của Mạnh Kiệt trong hành lang, rất nhiều, rất nhiều chi tiết đều được xem xét kỹ lưỡng.
Hoắc Vân Tiêu cầm bức ảnh trong tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve Tần Nguyễn ở trên đó, đôi mắt đen thâm trầm.
Từ góc độ của bức ảnh rõ ràng là chụp lén.
Bầu không khí mập mờ quanh quẩn giữa hai người, chỉ cần nhìn kỹ là sẽ biết không phải như thế.
Tần Muội không chút để ý, nói: “Có phải gần đây Tam gia lại bị bệnh không? Sắc mặt anh ấy trông không được tốt lắm.”
Tần Muội vừa nói thế, ánh mắt của Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm ngay lập tức rơi vào người Hoắc Vân Tiêu.
Tam gia vô tội nằm không cũng trúng đạn hơi nhướng mày nhìn Tần Muội.
Anh chưa bao giờ gặp trực tiếp Tiêu Vân Sâm, nhưng thông qua nội dung điều tra trong tư liệu, anh biết đối phương là một người rất thông minh.
Đối phương đăng bản phác họa chân dung của Tần Nguyễn lên mạng, gây nên xôn xao lớn, rất có thể là cố ý.
Mục đích của anh ta đằng sau việc này là gì?
Tần Muội ngượng ngùng cúi đầu, bàn tay không biết để ở chỗ nào dùng sức vuốt bộ lông mềm mại của Bóng Tuyết.
“Meo!” Bóng Tuyết phát ra tiếng kháng nghị, đôi mắt xanh biếc của nó trừng anh ta.
Tần An Quốc ho nhẹ một tiếng, đưa đồ chơi và đồ ăn dặm đã chuẩn bị sẵn trên bàn cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, hỏi bọn nhỏ muốn ăn gì chơi gì thì cứ tự lấy.
Những người hâm mộ thích anh ta không chỉ vì ngoại hình, mà còn bởi khí chất đặc biệt và tình yêu cuộc sống của anh ta.
Có thể có được địa vị như vậy trong giới giải trí, Tiêu Vân Sâm không chỉ là một minh tinh, mà còn là một người thầy đáng kính.
Hoắc Vân Tiêu lật xem vài lần, sau đó tiện tay ném tài liệu lên bàn, anh dùng một tay chống cằm, trên khuôn mặt tuấn tú quyến rũ lộ ra vẻ trầm ngâm.
Ba anh em bước ra khỏi cửa thì thấy Hoắc Vân Tiêu đang đứng trên con đường lát gạch xanh.
Anh có vẻ ngoài lịch lãm tao nhã, điềm tĩnh nói chuyện điện thoại và đôi mắt không chút dao động nhìn con chó poodle đang bị chủ dắt bằng dây xích.
Nó đang rất kích động sủa ầm lên với Tam gia: “Gâu gâu gâu!!!”
Anh lật tay nắm lấy tay Tần Nguyễn, trong mắt hiện lên nụ cười ôn hòa: “Sức khỏe của anh rất tốt, chuyện này Nguyễn Nguyễn biết rất rõ đấy.”
Tần Nguyễn cảm nhận được cường độ nắm tay mình tăng thêm, nhớ lại chuyện tối hôm qua mình lấy cớ để từ chối sự tán tỉnh của đối phương, cô lập tức chột dạ nói: “Đúng ạ, sức khỏe Tam gia rất tốt, mọi người không cần lo lắng đâu ạ, chẳng qua mấy ngày nay rất bận rộn, mà A Diêu và An Kỳ lại nghịch nên ngủ không ngon lắm mà thôi.”
Cô không giải thích còn đỡ, vừa giải thích là ba cha con nhà họ Tần có mặt ở đây đều cùng hiểu sai ý.
Tần Muội ôm Bóng Tuyết ngồi ở phía đối diện, tư thế ngồi của anh ta rất phóng khoáng, hai mắt thì đáng giá Tam gia.
Ánh mắt anh ta mang theo sự dò hỏi và cảm thấy nghi ngờ về điều gì đó.
Tần Nguyễn không nhịn được phải lên tiếng hỏi: “Anh hai, anh đang nhìn cái gì đấy?”
Đối mặt với áp lực từ một tập đoàn khổng lồ như HEA, cũng không mất nhiều thời gian để công ty này đưa ra tuyên bố.
Bọn họ nói rằng buổi phát sóng trực tiếp tối hôm qua là để tăng độ nổi tiếng, và một số cảnh kinh khủng trong buổi phát sóng trực tiếp cũng đã được sắp xếp từ trước.
Ngay cả cô gái có góc mặt nghiêng đẹp như nữ thần xuất hiện sau đó và chỉ một lần đã lên top tìm kiếm thịnh hành cũng được nói là ngôi sao mạng mới ký hợp đồng với công ty họ.
Tất cả những gì xảy ra trên mạng đều không liên quan gì đến Tần Nguyễn, cô và Tam gia đã tới nhà họ Tần.
Nhìn thấy con gái, con rể và hai đứa cháu ngoại đến, Tần An Quốc cười không khép được miệng.
Ông ấy tự mình đứng dậy ra đón, sau đó ôm lấy Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ từ trong vòng tay của Tần Nguyễn và Tam gia: “Ôi chao, hai cục cưng của ông!”
Thằng nhóc con không biết nói chuyện thì ngậm miệng vào, tự dưng đào hố cho Nguyễn Nguyễn nhảy, em giỏi lắm!”
Tần Muội bị ném gối bèn nắm lấy tua rua trên gối, nhỏ giọng giải thích: “Em làm sao biết được anh ta sẽ lôi cả em gái vào, mà em gái lại còn ngốc nghếch giải vây thay anh ta nữa chứ.”
Lúc này, cuối cùng Tần Nguyễn cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Hoắc Khương giải thích: “Tam gia, đây là bức ảnh bị phóng viên của7 tòa soạn báo chụp được ạ. Sau khi ảnh đế Tiêu biết chuyện đã bỏ ra một số tiền lớn để mua lại rồi tiêu hủy, nhưng lãnh đạo cấ7p cao của tòa soạn báo kia lại cất giữ ảnh chụp, dự định tương lai sẽ sử dụng bức ảnh này để thao túng dư luận.”
Hoắc 2Vân Tiêu ngồi ở trên ghế sô pha, đôi mắt sâu thăm thẳm của anh như tỏa ra bóng tối nuốt chửng lòng người, anh hỏi: “Tòa soạn b0áo nào?”
Hoắc Khương nói ra một cái tên.
Thấy vợ con đã ăn mặc chỉnh tề, ánh mắt lạnh lẽo của anh chuyển thành dịu dàng: “Chuẩn bị xong chưa?”
Hôm nay nhà họ sẽ đến nhà họ Tần để chúc tết, cả Hoắc Diêu lẫn Hoắc An Kỳ đều mặc vest rất đẹp, trông vừa dễ thương vừa bảnh bao.
Tần Nguyễn ôm con đi tới trước mặt Tam gia: “Xong rồi ạ, lúc nào chúng ta xuất phát?”
Hoắc Vân Tiêu hơi híp mắt, anh ngẩng đầu nhìn Hoắc Khương: “Phái người theo dõi Tiêu Vân Sâm, đừng đánh rắn động cỏ.”
Giọng điệu hời hợt, âm thanh lại lạnh như lưỡi dao.
Anh có trực giác rằng Tiêu Vân Sâm không đơn giản, người đàn ông này đang có âm mưu gì đó ở phía sau.
Hoắc Khương đáp: “Vâng, thưa chủ nhân.”
Tần Nguyễn ôm Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đi xuống, đúng lúc nhìn thấy bóng lưng Hoắc Khương rời đi.
Nghe thấy động tĩnh trên lầu, Hoắc Vân Tiêu đang dựa vào lưng ghế sô pha quay đầu nhìn lại.
“Ngoan!” Tần An Quốc biết hai đứa nhỏ biết nói, nụ cười trên mặt càng xán lạn hơn.
Ông ôm hai đứa trẻ ngồi xuống ghế sô pha, không để ý đến ánh mắt háo hức của cậu con cả và con thứ, ông cứ ôm chặt Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ không chịu thả ra.
Tần Nguyễn đi lên trước, nói lời chúc tết: “Ba, chúc mừng năm mới.”
Người phụ nữ thu lại dây xích, cười nói: “Tôi mang nó đi ngay đây, thật sự xin lỗi.”
Poodle rất hung dữ, chủ nhân của nó càng giật dây, nó càng lao về phía Tam gia.
Bóng Tuyết đang nằm trong lòng Tần Muội mở to đôi mắt xanh lục, nó nghiêng người về phía trước, đôi mắt mèo đánh giá qua lại giữa Tam gia và con poodle.
Một lúc lâu sau, miệng nó mới phát ra một câu nghi hoặc: “Meo meo???”
Tần Muội kinh ngạc nhìn nó, sắc mặt của anh ta cũng trở nên kỳ quái.
Anh ta ép thấp giọng xuống, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.