Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 978: Lời hứa của tam gia, ngày cưới của hai vợ chồng đã được quyết định




Tiếng cười của Tần Muội đã thu hút sự chú ý của mọi người, không ai biết lý do vì sao anh ta lại đột nhiên cười như vậy.
k
Tần Cảnh Sầm đá vào bắp chân của anh ta: “Em cười cái gì thế?”
“Ha ha ha...” Tần Muội cười không ngừng lại được,c anh ta chỉ tay vào Hoắc Tam gia, ngón tay không ngừng run rẩy.
Vẻ mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu rất bình tĩnh, giữaa tiếng cười đùa của Tần Muội và tiếng chó sủa của poodle, anh không hề hoang mang mà nói với Hoắc Dịch Dung trong điện thoại: “Anh nói với cô út một tiếng là em sẽ mau chóng đưa Nguyễn Nguyễn trở về.” Tần Nguyễn ôm lấy cánh tay của Tần An Quốc, vội vàng xác nhận: “Con biết rồi ạ, hôm nào con lại đưa hai đứa nó đến thăm ba.”
Trên mặt Tần An Quốc lộ ra nụ cười nhẹ, nhưng ông lại giả vờ tức giận: “Chỉ biết nói ngọt thôi, ngày nào con chẳng bận rộn đến mức không nhìn thấy bóng người. Năm ngoái con đi thành phố Hải mà chẳng nói một tiếng nào, cũng không biết tại sao mà ngày nào cũng bận rộn như vậy chứ.”
Tần Nguyễn nói: “Thì con bận thôi ạ.”
Ánh mắt của Tần Cảnh Sầm cũng rơi vào cặp chân dài của Tam gia, thần sắc trên gương mặt anh ta trở nên tế nhị, anh ta đưa nắm tay lên chống ở môi, nhịn để không cười ra tiếng.
Dáng người của Hoắc Tam gia rất hoàn hảo, vai rộng eo hẹp, đôi chân dài thẳng tắp còn hơn cả sức tưởng tượng, tổ hợp lại với nhau có thể nói là cực phẩm nhân gian, đặc biệt là hình dáng của cặp chân kia thật chói mắt.
Bóng Tuyết nằm trong vòng tay của Tần Muội, đôi mắt xanh biếc bất giác nhìn chằm chằm vào đôi chân của Tam gia.
Hoắc Vân Tiêu bị người và mèo thưởng thức thì cảm thấy tâm tình của mình vô cùng vi diệu, anh giơ tay ấn vào giữa lông mày.
Sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh gặp phải chuyện không nói nên lời như vậy.
Thấy Tam gia có biểu hiện không thích hợp, Tần Nguyễn bèn ôm lấy cánh tay anh, và nói sang chuyện khác: “Cô út về nước rồi, có phải chúng ta cần phải về không?”
Giọng Tần Cảnh Sầm nghiêm túc: “Em gái, có phải em có cái gì lo lắng không?”
Tần Muội vuốt lông mèo, hả hê nói: “Nguyễn Nguyễn, mặc dù em và Tam gia đã đăng ký kết hôn rồi, nhưng chỉ cần chưa cử hành hôn lễ thì cuộc hôn nhân này của hai người sẽ chỉ được người ta tán thành một nửa, em có muốn đổi ý cũng được đấy.”
Tần Nguyễn không biết nên khóc hay nên cười: “Anh nói cái gì thế.”
Một đoàn người vừa đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Hoắc Khương và hai thuộc hạ mang theo thứ gì đó được che bằng vải đỏ, cùng mấy ám vệ tay cầm những hộp quà tinh xảo bước nhanh đến.
Hoắc Vân Tiêu ôm con, quay người lại nói với Tần An Quốc và Tần Cảnh Sầm: “Đây là khối đá Đế Vương Lục mà cách đây không lâu Hạ Minh Cẩn đã hứa đưa cho nhà họ Tần, cậu ta đã nhờ con đưa đến đây, để cảm ơn Nguyễn Nguyễn lần trước đã cứu cậu ta.”
Tần Cảnh Sầm bước nhanh về phía trước, vén một góc của tấm vải đỏ lên, để lộ ra khối ngọc xanh biếc, tuyệt đẹp.
Tần Cảnh Sầm nhíu mày, vẻ mặt bất ngờ: “Lúc trước chúng tôi đã thỏa thuận rồi, khối ngọc này sẽ lấy danh nghĩa nhà họ Tần để mua lại.”
Tần An Quốc rời mắt khỏi khối ngọc Đế Vương Lục, ông ấy nhìn về phía con gái và Hoắc Vân Tiêu, đột nhiên hỏi: “Nhắc đến hôn lễ của hai đứa, đã quyết định là ngày nào chưa?”
Hai người đã đi đăng ký kết hôn, con cũng đã ra đời rồi, vì vậy hôn lễ không thể trì hoãn thêm được nữa, nếu không sẽ bị người đời bàn tán sau lưng.
Cô cười mắt cong cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười trên khuôn mặt cũng khác với sự thận trọng ngày xưa, bây giờ là một nụ cười tỏa nắng rực rỡ.
Hoắc Vân Tiêu quay đầu nhìn con chó poodle vẫn luôn sủa mình, phát hiện chủ nhân của nó đã ôm nó bỏ trốn mất dạng, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của một người một chó đi xa, hơi có chút cảm giác chạy trối chết.
Tần Muội vỗ đùi cười: “Ha ha ha... Anh cười chết mất!!!”
Tần An Quốc còn chưa ôm cháu đủ, biết con gái, con rể và hai cháu ngoại phải đi về, mặt ông ấy lập tức xệ xuống.
Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh phải mềm giọng giải thích một lúc, ông ấy mới miễn cưỡng giao hai đứa nhỏ ra.
Tần An Quốc đứng dậy tiễn bọn họ, ông ấy không vui phàn nàn: “Mấy đứa vất vả lắm mới tới chơi được một lần, đến cơm còn chưa ăn mà đã phải về rồi, lần sau nhất định phải mang A Diêu và An Kỳ về đây ở vài ngày đấy.”
Màu sắc hiếm và quý phái mang đến cho người ta cảm giác đẹp và cao quý.
Nhìn thấy nó, hai mắt Tần Cảnh Sầm sáng lên, anh ta quay đầu nói với Hoắc Vân Tiêu: “Tôi đã hứa sẽ trả cho Hạ Minh Cẩn một tỷ, tôi sẽ đích thân liên hệ với anh ta.”
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Tôi đã trả tiền rồi, đây coi như là một trong những sính lễ của tôi cho Nguyễn Nguyễn.”
Đừng nói Tần Nguyễn hiếu kỳ, đến ngay cả chủ nhân của con poodle cũng vểnh tai lên nghe.
Nụ cười lại xuất hiện trên mặt Tần Muội, anh ta vừa cười vừa nói: “Con chó kia bảo chân Tam gia dài quá! Nó muốn, cọ!”
Tần Nguyễn không ngờ lại là như vậy, cô vô thức nhìn đôi chân thon dài của Tam gia, không khỏi bật cười thành tiếng.
Đôi mắt đào hoa của Hoắc Vân Tiêu trìu mến nhìn Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng cưng chiều nói: “Chuyện này còn phải xem lúc nào Nguyễn Nguyễn đồng ý ạ.”
Ba cha con nhà họ Tần cùng nhìn về phía Tần Nguyễn, thấy trên mặt cô lộ ra vẻ khó xử.
Tần An Quốc hỏi: “Con gái, con cảm thấy thế nào?”
Hoắc Vân Tiêu cất điện thoại, ngước mắt nhìn về phía Tần Muội đang cười không dừng lại được, anh hỏi: “Cậu ta làm sao thế? Bị ai chọc vào huyệt cười à?”
Nghe thấy giọng điệu đùa giỡn của anh, Tần Nguyễn cong môi cười: “Ai biết được anh ấy trúng cái gió gì.”
Nghe thấy cuộc đối thoại trêu chọc của hai người, Tần Muội thu lại nụ cười trên mặt, chỉ vào Hoắc Vân Tiêu và nói với Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, em có biết vì sao con poodle kia lại sủa Tam gia không?”
Hoắc Vân Tiêu tỏ vẻ xin lỗi, anh nói: “Lần này cô út và Kiều Hi về nước là vì muốn gặp A Diêu và An Kỳ, chúng ta phải trở về một chuyến.”
Nghe tin em gái và cháu trai phải đi về, Tần Muội không cười được nữa.
Anh ta hơi trừng mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Hai người vừa tới đã muốn về rồi?!”
Tần Nguyễn đang định hỏi anh hai mình vì sao lại cười thì nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhắc tới cô của anh, sắc mặt Tần Nguyễn lập tức thay đổi.
Thấy Hoắc Vân Tiêu cúp điện thoại, cô lên tiếng hỏi: “Cô anh về nước à?”
“Cô và Kiều Hi cùng về, lần này họ đi khá vội, cũng vừa mới về đến nhà thôi.”
Tần Nguyễn nhớ tới lúc trước mình đã từng hùng hồn phát biểu như thế, mà trong lòng không hiểu sao cảm thấy xấu hổ.
Cô ho một tiếng rồi nói sang chuyện khác: “Vừa rồi là em đang nghĩ đến chuyện, sau ngày 15 em phải đi học lại rồi, việc học rồi việc ở trong giới Huyền học, chỉ sợ em phải bận hơn nửa năm không có thời gian, thế nghỉ hè thì sao?”
Đôi mắt cô quét qua khuôn mặt của Hoắc Vân Tiêu cùng cha và hai anh.
Vẻ mặt Tần An Quốc trầm tư, ông nhanh chóng gật đầu.
Ông toát ra khí thế uy nghiêm và nghiêm túc của một vị phụ huynh, nhìn thẳng vào Hoắc Vân Tiêu và hỏi: “Nghỉ hè cũng được đấy, đến lúc đó định làm lớn, hay là làm lễ đơn giản cùng mọi người trong nhà?”
Trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười ngạo nghễ, toàn thân anh toát lên khí chất của một vị vương giả trời sinh, trong ánh mắt ôn hòa càng nhuốm thêm một chút điên cuồng và phóng túng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.