Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 984: Nguyễn nguyễn ra tay cứu người, cảnh cáo tham vọng của nhà họ phó




Trong mắt Tần Nguyễn ẩn chứa ý cười, khóe môi cô cong lên quyến rũ, dịu dàng thì thầm như người yêu vào tai Tam gia: “Là vật tốt hiếm có, hơn nữa ch1uyện của đại công tử Phó sớm muộn gì cũng phải giải quyết, chẳng qua là xử lý sớm mà thôi.”
Đây là sự thật, chỉ cần Phó Dận Như đến nhờ thì2 cô sẽ không mặc kệ.
Bốn gia tộc lớn vững như núi, sáu thế gia có thế lực tương đương và quyền lực cân bằng lẫn nhau, một khi trạng thái câ7n bằng bị phá vỡ, cuối cùng nhà họ Hoắc vẫn phải ra mặt xử lý. Hoắc Khương bước tới trước mặt Tần Nguyễn: “Phu nhân?”
Tần Nguyễn lạnh lùng liếc mắt nhìn ám vệ nhà họ Hoắc ở trong phòng, bình tĩnh nói: “Hãy để những người chưa từng quan hệ tình dục ở trong phòng rời đi.”
Cô vừa nói thế, cả Phó Dận Như lẫn Hoắc Khương đều sững sờ, vẻ mặt của những ám vệ xung quanh cũng rất đặc sắc.
Phó Dận Như thở phào khi nghe những lời đó, anh ta thoải mái nói: “Nhà họ Phó có tham vọng leo lên, nhưng sẽ không bao giờ dùng những thủ đoạn hèn hạ bẩn thỉu, chưa kể đến sự ích kỷ của sáu thế gia, những gia tộc nhỏ ở phía dưới đều có tham vọng của riêng mình.”
Tần Nguyễn gật đầu tán thành: “Có tham vọng là chuyện tốt.”
Ngay sau đó, Tần Nguyễn chuyển giọng, nhìn chằm chằm vào Phó Dận Như bằng ánh mắt âm u, lạnh lùng cảnh cáo: “Nếu một ngày nào đó, nhà họ Phó và nhà họ Hoắc đứng ở hai phía đối lập, hôm nay tôi có thể cứu mạng anh, vào ngày chúng ta đối đầu, tôi cũng có thể lấy tính mạng của anh.”
“Phó Dận Như, trên đời này chỉ có tôi mới cứu được anh, anh có gì báo đáp tôi sao? Một viên linh thạch vẫn kém xa tính mạng của anh.”
Lần này Tần Nguyễn không hề khách sáo, cô gọi thẳng tên đối phương.
Tâm trạng kích động của Phó Dận Như rút lui, trong lòng không ngừng trầm xuống, đôi mắt khôn khéo nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, anh ta hỏi với giọng không kiêu ngạo cũng không nịnh bợ: “Tam thiếu phu nhân muốn nhà họ Phó làm gì?”
Phó Dận Như cười gượng: “Tam thiếu phu nhân đừng trêu tôi, nếu có thể, tôi chỉ muốn làm một người bình thường.”
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh của Phó Dận Như, sâu trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ trầm ngâm, đôi môi đỏ mọng hé mở: “Anh đừng mơ làm người bình thường nữa, không những anh có thể chất thuần dương, lại còn có hàn độc trời sinh, cô gái đầu tiên của anh đã chết vì bị hàn độc xâm nhập. Thể chất thuần dương cùng hàn độc dung hợp khiến nhiệt độ cơ thể của anh thấp hơn người bình thường, thân thể cũng lạnh hơn rất nhiều, sau ba đến năm năm, loại trạng thái bất thường này sẽ càng ngày càng rõ ràng, cho đến khi máu anh đông lại rồi chờ đợi cái chết đến gần.”
Phó Dận Như mím chặt môi, không hiểu Tần Nguyễn muốn nói gì.
Sắc mặt của Hoắc Khương khôi phục lại rất nhanh, ông ta ra lệnh cho ám vệ xung quanh rời đi theo yêu cầu của Tần Nguyễn.
Hơn chục ám vệ, trong nháy mắt đã rời đi gần một nửa.
Cùng với sự rời đi của họ, nhiệt độ trong phòng cũng giảm xuống.
Phó Dận Như nắm chặt bàn tay đang buông thõng ở bên cạnh, tâm trạng vẫn chưa phục hồi, thậm chí còn hơi lo lắng.
Anh ta khàn giọng hỏi: “Tam thiếu phu nhân cần tôi làm gì?”
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Phó Dận Như, vươn tay nắm lấy cổ áo của anh ta rồi cúi xuống ngửi.
Tần Nguyễn xoa xoa đầu ngón tay, ánh mắt dò xét cửa ra vào và cửa sổ căn phòng, tất cả những lối ra vào đều bị khóa trong tầm mắt cô.
Tần Nguyễn khẽ giơ tay lên, đầu ngón tay bắn ra vài tia sáng vàng, tất cả những lối ra vào đều bị chặn bởi kết giới do lực Minh Thần tạo ra.
Phó Dận Như không nhìn thấy lực Minh Thần nên không biết Tần Nguyễn đang làm gì.
Tần Nguyễn gật đầu đồng ý: “Vâng.”
Tần Nguyễn đứng nhìn bóng dáng nho nhã của Tam gia dần đi xa, nụ cười trên mặt cô cũng từ từ thu lại.
Tần Nguyễn chậm rãi xoay người: “Phó Đại công tử?”
Ở trước mặt Phó Dận Như, anh không thể ôm Tần Nguyễn vào lòng rồi thể hiện tình cảm quá mức với cô, Hoắc Tam gia chỉ có thể cong ngón trỏ, nhẹ nhàng sờ lên chóp mũi Tần Nguyễn.
Động tác thân mật, mập mờ nhưng cũng rất dịu dàng.
Hoắc Tam gia nhẹ giọng nói: “Anh trở về chờ em, Hoắc Khương sẽ ở lại đây với em.”
Tần Nguyễn biết việc nào quan trọng việc nào không.
Điều khiến cô để7 ý nhất chính là viên linh thạch mà Phó Dận Như mang tới.
Tần Nguyễn nhìn chằm chằm hộp quà, năng lượng ẩn chứa bên trong linh thạch rất th2ích hợp cho Tam gia đeo, nó có thể dẫn sát khí trong cơ thể anh, mặc dù hiệu quả rất nhỏ, nhưng không thể phủ nhận rằng nó có tác dụng nhất định. <0br>
Hoắc Vân Tiêu dùng đầu ngón tay thon dài vuốt ve mép hộp quà, hình như anh đã mỉm cười, khoảnh khắc nở nụ cười hớp hồn đó nhanh đến mức người ta không thể bắt kịp.
Những người còn lại của nhà Nam Cung đều di chuyển về phía Nam, mặc dù không oai phong như lúc còn ở thủ đô, nhưng nhờ có sự giúp đỡ của nhà họ Tô, cuộc sống của họ sẽ không quá khổ.
Các động thái của mỗi gia tộc đều bị những người có hứng thú theo dõi, những gì Tô Tĩnh Thư muốn làm đều bị vô số người nhìn chằm chằm.
Bất kể Tô Tĩnh Thư yêu hay hận Nam Cung Sưởng, nhưng với thủ đoạn và sự quyết đoán của cô ta, không thể coi Tô Tĩnh Thư như người phụ nữ bình thường.
Không phải anh ta phải làm gì mà là nhà họ Phó.
Câu nói này rất thú vị.
Tần Nguyễn thích nói chuyện với người thông minh, cô lộ vẻ hài lòng, cười nói: “Phó Dận Như, tham vọng của nhà họ Phó quá lớn, các người không nên mơ ước thứ không thuộc về mình. Sự suy vong của nhà Nam Cung đã được xác định, nếu nhà họ Phó đi theo vết xe đổ của họ, sẽ không có gia tộc nào giống nhà họ Tô đứng sau lưng giúp họ di chuyển về phía Nam đâu.”
Phó Dận Như ung dung không hề sợ hãi, bình tĩnh nói: “Nhà họ Phó sẽ không bao giờ trở thành kẻ thù của nhà họ Hoắc, Tam thiếu phu nhân quá lo rồi.”
“Tôi cũng mong là như vậy.”
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Phó Dận Như, gọn gàng điểm vào giữa mi tâm anh ta.
Lực Minh Thần va chạm với khí thuần dương trong cơ thể Phó Dận Như, năng lượng dao động mạnh mẽ dâng trào xung quanh, mái tóc dài của Tần Nguyễn bị gió thổi tung, điên cuồng nhảy múa, cảnh tượng lập tức trở nên mất kiểm soát.
Hoắc Khương và ám vệ nấp trong góc nhưng vẫn bị ảnh hưởng.
Bọn họ cảm thấy có một sức mạnh vô hình va chạm với cơ thể, ép họ lùi về phía sau, cho đến khi lưng áp vào tường và không thể lùi được nữa.
Lực Minh Thần từ đầu ngón tay Tần Nguyễn, giống như hàng vạn sợi tơ thăm dò cơ thể Phó Dận Như, tìm kiếm mọi vị trí có hàn độc, hấp thu và luyện hóa cho đến khi nó biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.