Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 990: Âm dương xung đột, số mệnh khắc lẫn nhau, là đại hung!




Trong mắt Tần Nguyễn cuộn lên vòng xoáy kiềm chế nồng đậm, hai mắt cô dán chặt vào tin nhắn Tuệ Thành gửi tới, trái tim khôn1g ngừng trầm xuống.
Chân tướng sẽ hiện rõ sau ba năm mà Lam Án nói là cái gì. Ở trong ấn tượng của Tần Muội, Tề Lăng là một người đàn ông có khuôn mặt cân đối, dáng dấp rất đẹp trai, khí chất hào hoa phong nhã, là mẫu hình tượng một người đàn ông tốt.
Mặc dù vậy, khi Liêu Du nói gã kia giết chị ta, Tần Muội không hề mảy may nghi ngờ.
Nhưng, cô cũng không từ bỏ việc nhờ mọi người trong nhóm WeChat điều tra giúp Tiêu Vân Sâm.
Có một số việc có thể thuận theo tự nhiên, nhưng không cản trở việc cô chuẩn bị trước để phòng ngừa tai họa.
Tiếng mèo kêu của Bóng Tuyết vang lên từ tầng hai.
Tần Nguyễn dọc theo âm thanh đi tới, cô cảm thấy oán khí cùng tà khí càng thêm nồng đậm.
Trên người cô ta mặc bộ âu phục công sở màu đen tôn lên vòng eo thon thả, áo sơ mi trắng nhét trong chiếc váy đen, chân mặc quần tất đen đi đôi giày cao gót bốn, năm phân, càng lộ ra dáng người thon thả quyến rũ.
Đây là một người phụ nữ thời đại mới phóng khoáng, tự tin, độc lập, xinh đẹp và thông minh, một sự tồn tại khiến nhiều phụ nữ phải ghen tị.
Bởi vì quan hệ giữa Liêu Du và nhà họ Tần thân thiết hơn so với Tề Lăng.
Trái tim Tần Nguyễn bỗng đập thình thịch, không hiểu sao cô lại nghĩ đến chuyện Lam Án nói cô và Tam gia sẽ là kẻ thù không đội trời chung.
Không biết qua bao lâu, màn hình điện thoại di động lại sáng lên.
Ngón tay Tần Nguyễn vô thức ấn mở, là tin nhắn chữ do Tuệ Thành gửi tới.
Theo lý mà nói, nhà họ Tần và đối phương chỉ là quan hệ công việc, cho dù Liêu Du có muốn tìm người giúp đỡ, thì cũng không nên là anh hai cô, mà phải là anh cả thường xuyên ở cạnh chị ta mới đúng.
Liêu Du cũng rất thẳng thắn, nói: “Con mèo của Nhị thiếu có thể nhìn thấy tôi, tôi muốn báo thù, muốn đưa hung thủ giết tôi vào ngục giam.”
Khi cô ta ngoẹo đầu, toàn bộ máu trên mặt cô ta chảy về một hướng, đến ngay cả hai nhãn cầu đẫm máu treo trên má cũng lắc lư trong không trung.
“A a a... Có quỷ!!!”
Tần Nguyễn nghiêng đầu hỏi Tần Muội: “Đó là ai?”
Tần Muội nghiến răng nghiến lợi nói: “Tề Lăng là chồng của chị Liêu Du, bọn họ vừa tốt nghiệp là kết hôn ngay, kết hôn đã mười năm, không ngờ tên chó kia lại dám giết người!”
Cũng không biết Tần Nguyễn nghĩ gì mà lại trả lời lại một câu: [Nếu tôi không làm thế thì sao?]
Đúng sai quay đầu lại chỉ là hư vô: [Tất cả đau khổ không có cơ hội bắt đầu lại, và mọi thứ sẽ phát triển theo chiều hướng xấu hơn.]
Cô cố nén bất an mà hỏi Liêu Du: “Hai người là vợ chồng, tại sao anh ta lại giết chị? Vì tài sản hay mâu thuẫn tình cảm?”
Hai mắt Liêu Du đỏ hoe, chị ta nói: “Đều không phải, tên súc sinh kia bị nhiễm một loại virus bắt đầu bằng chữ A!”
Tần Nguyễn xoa xoa mi tâm, nói với nữ quỷ người đầy máu đứng cách đó không xa: “Chị có thể khôi phục hình dạng lúc còn sống không, nhìn chị oán khí đầy người thế kia hẳn là chết oan? Đã tìm tới cửa thì chắc chắn là có chuyện cần nhờ vả, có chuyện gì chúng ta có thể ngồi xuống bình tĩnh nói. Chúng ta là người quen nên nếu có thể thì bọn em chắc chắn sẽ giúp chị, nhưng tiền đề là chị Liêu Du đừng làm hình tượng đáng sợ như vậy, trái tim của anh hai em không tốt lắm, sơ ý một cái dọa ra nguy hiểm đến tính mạng, thì đến lúc đó không ai giúp được chị đâu.”
Tần Nguyễn nói chuyện khá khách sáo, nhưng không khó để nghe ra sự uy hiếp ở trong đó.
Thứ Tần Muội sợ hãi không chỉ là sự biến đổi của Liêu Du, mà còn là căn bệnh bắt đầu bằng chữ A mà chị ta đã nói.
Đây chính là bệnh AIDS, một loại bệnh khủng khiếp lây lan qua đường máu.
Tần Nguyễn nghe xong một lúc lâu mà vẫn không trả lời lại.
Cô cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động đã tối đen, không phát hiện Hoắc Chi đang lái xe thường xuyên nhìn mình, trên mặt cô ta lộ ra vẻ bất an và lo lắng.
Tần Nguyễn bước vào cửa nhà họ Tần, lực Minh Thành quanh quẩn ở đầu ngón tay quét sạch sát khí trên đường đi.
“Meo meo meo.”
Hoắc Chi vững vàng dừng xe, quay đầu thận trọng nói với Tần Nguyễn: “Phu nhân, chúng ta tới rồi.”
Dọc theo con đường này, cô ta cảm nhận được khí tràng quanh người Tần Nguyễn đang dâng trào, khi thì phẫn nộ, khi lại phiền não, rối rắm, cũng có lúc vô ý lộ ra sát ý, cũng không biết là nhằm vào ai.
Tần Muội vừa khóc vừa nói: “Anh không, vì anh sợ mình ôm nó thời gian dài sẽ nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.”
Bóng Tuyết là yêu tinh mèo, anh ta ôm mèo thì sẽ bị dính liền với năng lực thông linh, có thể nhìn thấy mấy thứ bẩn thỉu là chuyện rất bình thường.
Nữ quỷ nghe vậy, gần như trong nháy mắt khôi phục lại hình tượng tài giỏi ưu tú khi còn sống.
Mái tóc dài của cô ta được buộc lại phía sau, để lộ vầng trán đầy đặn và mịn màng, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng thanh tú.
Cô không thể không liên hệ Tuệ Thành với đám người Lam Án, Trường Uyên và Hồ Nhất Ngạn.
Tuệ Thành lại gửi tin nhắn thoại: “Trước đó tôi có bốc một quẻ cho thí chủ Tần, quẻ tượng nói Âm Dương xung khắc, số mệnh khắc lẫn nhau, là quẻ đại hung! Bố cục lộn xộn không đồng đều, nhưng đây là một trận tai kiếp ngàn năm khó gặp, sẽ thực sự gây nên hậu quả xấu dẫn đến diệt vong, thiện tai! Nếu thí chủ Tần không muốn những người thân của mình bị liên lụy thì thu tay lại đi. Trong giới huyền học này, tôi bói toán tuy không đến mức chuẩn một trăm phần trăm, nhưng mười lần thì chín lần chính xác rồi.”
Tần Nguyễn nhìn theo hướng ngón tay của anh ta, vị trí kia vừa đúng là vị trí của Liêu Du.
Cô nhìn Tần Muội bằng ánh mắt kỳ quái, sau đó rời tầm mắt xuống Bóng Tuyết nằm trong lòng anh ta: “Vừa rồi anh không ôm mèo à?”
Tần Nguyễn còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Tuệ Thành đã gửi đến một tin nhắn thoại.
Đầu ngón tay của cô điểm nhẹ lên tin nhắn, và giọng nói thanh tao lạnh nhạt của Tuệ Thành phát ra từ loa điện thoại.
Tại sao Tam gia lại có tràng 2hạt Khôn Thiên Minh, trong nháy mắt bị Lam Án kích thích, trên người anh tỏa ra hơi thở tử vong và cảm giác áp bách cực kỳ 7mãnh liệt, thứ hơi thở hung tàn đầy chết chóc ấy làm toàn thân cô phát run.
Không phải là cô sợ thứ sức mạnh cường 7đại đó, mà là có thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát, và mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng xấu.
Tần Nguyễn không bị quỷ dọa sợ, mà lại bị tiếng hét thảm thiết của Tần Muội ở sau lưng làm cho tê cả da đầu.
Cô nghiến răng, xoa xoa lỗ tai suýt thì bị thủng màng nhĩ của mình và bất lực liếc nhìn Tần Muội đang ôm Bóng Tuyết.
Buổi sáng lúc cô cùng Tam gia đến đây, mọi thứ ở nơi này đều rất bình thường, nhưng bây giờ lại bị oán khí mạnh mẽ bao vây.
Người chết thảm lòng đầy oán hận, sau bảy ngày ý thức dần dần trở lại, sẽ hóa thành lệ quỷ dây dưa với người mình quen biết khi còn sống.
“Thí chủ Tần cần gì cố chấp với quá khứ, làm như thế chỉ là trói buộc bản thân, khiến bản thân tăng thêm phiền não mà thôi. Hãy chú tâm hơn vào những gì mình đang có. Sống ở hiện tại không phải là điều mà cô vẫn luôn theo đuổi sao?”
Tần Nguyễn đè ngón tay vào phần ghi âm: “Đại sư Tuệ Thành, hình như thầy biết chuyện gì mà tôi không biết thì phải.”
“Anh hai, anh không thể cách xa em ra một chút rồi hãy hét à?”
“Chân anh không cử động được.” Tần Muội đưa tay, run rẩy chỉ về phía trước: “Hình như anh nhìn thấy chị ấy, ở ngay kia đúng không?”
Tần Nguyễn đi vào phòng, kéo Tần Muội ôm mèo đang run như cầy sấy ra sau lưng mình, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm lệ quỷ đang trôi tới gần, đôi môi đỏ mọng mấp máy: “Chị Liêu Du?”
Lệ quỷ đang bay tới dừng lại, cô ta ngoẹo đầu nhìn Tần Nguyễn.
Liêu Du vén lọn tóc lòa xòa bên tai, bình tĩnh nói với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, tôi không ngờ cô có thể nhìn thấy tôi.”
Tần Nguyễn nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt Liêu Du, cô nhẹ giọng hỏi: “Em rất tò mò, không biết tại sao chị Liêu Du lại tới tìm anh hai của em?”
Tần Muội: “... Mẹ!”
Anh ta vô thức lùi lại, thậm chí lòng vẫn còn sợ hãi nhìn trên mặt đất, chỗ sàn nhà bị vết máu đen ăn mòn.
Bộ đồ công sở trên người chị ta dần dần vỡ vụn, bộ quần áo loang lổ vết máu tươi, thậm chí nhãn cầu trong hốc mắt cũng lồi ra ngoài.
Tần Nguyễn trợn to mắt, đôi mày thanh tú nhíu lại.
Trong nhà có tiếng đồ vật rơi rớt, tiếng chạy vội vã.
Cạch một tiếng, cửa từ bên trong mở ra, một luồng oán sát khí nồng đậm xông ra ngoài.
Nhưng anh là một vị Thần tối cao của Minh giới, tại vì sao lại quấn quýt dây dưa với cô.
Ở trong này phải chăng có hiểu lầm gì đó?
“Chính là tên súc sinh đó!”
Mắt Liêu Du lóe lên màu máu, toàn thân tràn ngập sát khí màu đen nồng đậm, có dấu hiệu có thể biến thành lệ quỷ bất cứ lúc nào.
Gương mặt trắng bệch của Liêu Du trầm xuống, trong mắt bốc lên ánh nhìn dữ tợn, chị ta nói: “Tề Lăng.”
“Anh Lăng á?!” Vẻ mặt Tần Muội tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Nguyễn vượt qua Tần Muội ra mở cửa, nhìn vào trong phòng, cô nhìn thấy con lệ quỷ cả người bê bết máu đang đứng ở trong góc.
Cảm ứng được ánh mắt của Tần Nguyễn, đối phương đột nhiên xoay người lại, gương mặt nát bét khiến cho người ta nhìn mà kinh hãi.
Hai tròng mắt của lệ quỷ nhô ra khỏi hốc mắt mà treo ở trên mặt, dòng máu đen từ hốc mắt chảy ra ăn mòn khuôn mặt và quần áo của cô ta, máu nhỏ xuống sàn nhà, ăn mòn cả mặt đất thành những hố đen lỗ rỗ.
Đôi mắt không có nhãn cầu của cô ta nhìn thẳng vào Tần Nguyễn, và chậm rãi trôi về phía cô.
Đúng sai quay đầu lại chỉ là hư vô: [Thí chủ Tần, có thời gian cô có thể đến chùa Nam Ẩn ngồi một chút, hoàn cảnh ở núi Kinh Tiêu thanh tịnh, không khí trong lành, là một nơi tốt để người ta buông lỏng.]
Tần Nguyễn đọc xong bèn chậm rãi gõ một chữ “Được” rồi gửi đi.
Cô đứng ở trước cửa phòng ngủ của Tần Muội, đưa tay gõ cửa một cái: “Anh hai?”
“Nguyễn Nguyễn?!”
Tần Nguyễn nghi ngờ rằng là chị Liên Du thư ký của anh cả tới.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của cô, sự thật như thế nào thì phải nhìn tận mắt thấy anh hai mới có thể biết được.
Giọng nói của chị ta âm trầm, từng chữ đều chứa đựng mối hận khó mà diễn tả được bằng lời.
Thời gian Tần Muội ôm Bóng Tuyết càng dài, thì càng nhìn thấy rõ bóng dáng mờ ảo của Liêu Du, khi nghe đối phương nhắc đến hung thủ, anh ta kìm nén nỗi sợ hãi và tức giận nói: “Ai đã giết chị?”
Có lẽ là cảm nhận được sự mờ mịt hoang mang của Tần Nguyễn, Tuệ Thành lại gửi một tin nhắn khác.
Đúng sai quay đầu lại chỉ là hư vô: [Thí chủ Tần, cô nên thuận theo mệnh trời, gặp sao yên vậy đi, tất cả đều tự có định số hết rồi, nên nắm chắc hiện tại, quý trọng người trước mắt.]
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, cây cột đá trước cửa nhà họ Tần đập vào mắt cô.
Cô không lên tiếng, đẩy cửa xe ra bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn căn biệt thự to lớn của nhà họ Tần.
Nhưng những lời kể tiếp theo của Liêu Du càng phá vỡ tam quan của hai anh em.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.