Liêu Du nói: “Đưcợc chứ, nhưng ngay lúc này Tề Lăng đang thuê phòng khách sạn, chuẩn bị chà đạp một cô gái, tôi hy vọng Tần tiểu thư có thể đi ngăn cản.” aTần Nguyễn biết hắn nên khách sáo chào hỏi: “Anh Bối.”
Bối Cận Châu cười hỏi: “Hôm nay hai vị tới đây là?” Tần Nguyễn lại hỏi: “Tất cả đều bình thường?”
Cô biết, hàng năm nhà họ Tần khám sức khỏe bao gồm rất nhiều hạng mục, trong đó có hạng mục khám bệnh mà Liêu Du được chẩn đoán. Tần Nguyễn nói: “Vậy thì cùng đi.”
Hai người, một mèo và một quỷ xuống lầu. Vẻ mặt Tần Nguyễn rất nghiêm túc, lập tức nói: “Chúng ta hiện tại xuất phát.”
Cô mở cửa phòng ở sau lưng rồi hỏi Tần Muội: “Anh hai đi cùng em hay là ở nhà chờ?” Cô gái này chỉ quen một người bạn trai duy nhất là Tề Lăng, ngoại trừ đối phương ra thì không thể là ai khác.
Cô gái này rất thông minh, vì nghi ngờ Tề Lăng nên bắt đầu bí mật theo dõi và điều tra gã. Giọng của cô ta rất lớn, đến mức cả Hoắc Chi lẫn Tần Muội ngồi ở phía trước đều có thể nghe thấy rõ.
Đầu dây bên kia nhanh chóng truyền đến những tiếng va chạm và ẩu đả, kèm theo đó là lời cảnh cáo nguy hiểm của Tần Cảnh Sầm. Tần Muội đáp ngay không hề nghĩ ngợi: “Anh đi chung với em, trên người gã súc sinh Tề Lăng kia có bệnh AIDS, nếu gã gây bất lợi cho em thì nguy hiểm lắm.”
Tần Nguyễn dở khóc dở cười: “Em sẽ không để cho gã ta làm tổn thương tới mình đâu.” Hai vợ chồng này có cuộc sống thượng lưu vượt quá 1% dân số ở Trung Quốc, đó là số tiền mà nhiều người cả đời cũng không kiếm được.
Liêu Du cũng lớn tuổi rồi, trong những năm qua tài sản của họ vẫn đều đặn tăng lên, và họ đang có kế hoạch sinh một đứa con. Nửa tiếng sau, bọn họ đến khách sạn Hoàng Đình.
Hôm nay bọn họ tới đây thật không khéo, chủ của khách sạn này là Tô Tĩnh Thư, mà thuộc hạ của cô ta là Bối Cận Châu hôm nay tình cờ lại có mặt ở đây. Tần Nguyễn càng nghe âm thanh ở đầu dây bên kia càng thấy không thích hợp, đành ngượng ngùng cúp điện thoại.
Tần Muội ngồi ở ghế lái phụ, đôi mắt hóng chuyện đang háo hức nhìn Tần Nguyễn. Liêu Du nghiến răng nghiến lợi nói: “Có thể là Tề Lăng biết tôi đang điều tra hắn, nên vào ngày 24 tháng Chạp, hôm ấy hắn dẫn mấy người về nhà và đẩy tôi xuống lầu. Còn cô gái bị Tề Lăng lừa gạt kia thì bị bọn họ tiêm thuốc vào người, chuyện xảy ra sau đó thì tôi không biết. Hai ngày trước tôi hồi phục ý thức, về đến nhà thì thấy cô gái kia đang lang thang ở trước cửa nhà tôi, sau đó tôi nhìn thấy cô ta bị Âm sai đưa đi, tôi sợ mình cũng bị bắt nên đã bỏ chạy, không được tận mắt nhìn thấy Tề Lăng chết, tôi không cam tâm!”
Tần Muội phẫn uất nói: “Tề Lăng đúng là gã súc sinh!” Ánh mắt cô dời xuống phía dưới và thấy lớp da quý giá trên ghế salon đã bị máu và nước mắt ăn mòn thành những lỗ đen.
Tần Nguyễn thở dài và giải thích cho Tần Cảnh Sầm nghe về những gì đã xảy ra với Liêu Du. Hoắc Chi nói: “Ngày mùng chín ạ, mùng tám Tam gia sẽ rời khỏi thủ đô.”
Sắc mặt Tần Nguyễn trầm xuống với tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Nghe đến đây Tần Nguyễn cảm thấy rất lo lắng, cô vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Cảnh Sầm.
Đầu dây bên kia kết nối rất nhanh, Tần Cảnh Sầm nói mà hơi thở gấp: “Nguyễn Nguyễn?” Hai mắt Tần Nguyễn mặc dù cũng lộ ra sự tức giận, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Chị Liêu Du định tự mình báo thù, hay là rời khỏi trần gian?”
Hai mắt Liêu Du tràn ngập huyết lệ, chị ta hỏi: “Khác nhau ở chỗ nào?” “Để tìm người.”
Tần Nguyễn vừa nói lời này, Bối Cận Châu lập tức nhớ tới xung đột năm ngoái, hắn kiên trì hỏi: “Cô tìm ai?” Liêu Du vẫn không tin đối phương, chị ta đoán rằng đây là mưu kế của trà xanh ngoại tình với chồng chị ta, xong bây giờ muốn lên làm bà cả.
Tuy nhiên, khi cầm được tờ báo cáo kiểm tra, Liêu Du cảm thấy bầu trời như sụp đổ. Anh ta cười tủm tỉm: “Không ngờ anh cả lại chơi hoang dã như thế.”
Tần Nguyễn lườm anh ta, cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, rồi hỏi Liêu Du đang lơ lửng bên cạnh mình: “Chị bị Tề Lăng sát hại như thế nào, còn cô gái cũng bị chết kia đâu?” “Sức khỏe của anh không có bất cứ vấn đề gì.” Tần Cảnh Sầm không quá yên lòng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì à?”
Tần Nguyễn quay đầu liếc nhìn Liêu Du, hai mắt chị ta đang chảy xuống hai hàng huyết lệ, trên mặt tràn đầy hối hận và oán hận. Chị ta và Tề Lăng là cặp đôi được tất cả mọi người ở trong trường hâm mộ, họ kết hôn ngay sau khi tốt nghiệp, vì họ còn trẻ và muốn xông pha nên không định có con quá sớm.
Những năm gần đây, sự nghiệp của cả hai đều thăng hoa, tuy ít gặp nhau hơn nhưng tình cảm vẫn rất tốt. Tần Nguyễn cũng không suy nghĩ nhiều, cô nghiêm túc hỏi: “Anh cả, năm ngoái anh có làm kiểm tra sức khỏe không?”
Tần Cảnh Sầm thở đều đặn, anh ta không hiểu trả lời: “Có làm.” Tần Nguyễn cất tiếng nói nhẹ nhàng, chậm rãi nói: “Nếu chị tự tay giết gã, thì khi xuống Địa Phủ phải tự gánh chịu hậu quả, chuyện này có liên quan đến kiếp sau của chị. Còn nếu để cho pháp luật trừng trị gã, thì em cam đoan gã sẽ mất đi tất cả những gì đang có, và suốt phần đời còn lại gã sẽ không được sống yên thân.”
Cô phải nói rõ ràng lợi và hại trong chuyện này, kẻo đối phương lại đi vào ngõ cụt mà làm ra điều gì đó khiến chị ta phải hối hận. Từ xa xa nhìn thấy Tần Nguyễn cùng Tần Muội, Bối Cận Châu hơi nhíu mày, nhưng ngay lập tức mang vẻ mặt tươi cười chào đón.
“Hoắc phu nhân, Tần nhị thiếu.” Đôi mắt trầm tĩnh của Tần Nguyễn nhìn cô ta: “Cô đang gọi điện thoại với ai thế?”
Hoắc Chi cúi đầu, báo cáo chi tiết: “Là Hoắc Xuyên ạ, anh ấy chuẩn bị về nước.” “Một vị khách tên là Tề Lăng.”
Bối Cận Châu cẩn thận hỏi: “Vị khách họ Tề này là họ hàng của gia tộc nào ạ?” Giọng Hồ Nhất Ngạn kinh hãi: “Anh... Anh bạo quân!”
Tần Cảnh Sầm cười xấu xa: “Còn kém con hồ ly như em lắm, nên chúng ta là một đôi trời sinh!” Hoắc Chi nghe vậy chạy chậm đến trước xe.
Tần Muội ôm Bóng Tuyết ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, Tần Nguyễn và Liêu Du ngồi ở ghế sau. Tần Cảnh Sầm thấp giọng an ủi, dỗ dành: “Hối hận cũng đã muộn rồi, sinh một con hồ ly nhỏ cũng được, sinh một con người cũng tốt, em chạy không thoát đâu.”
Ngay sau đó là những tiếng xột xoạt. “Vậy cũng không được, anh đi cùng với em!”
Tần Muội mặc dù sợ quỷ, cũng sợ bệnh AIDS trên người Tề Lăng, nhưng anh ta càng lo lắng cho sự an toàn của Tần Nguyễn hơn. Đúng lúc này, có một cô gái mang theo giấy khám bệnh đến cửa, đối phương nói thẳng với Liêu Du rằng mình là bạn gái bên ngoài của Tề Lăng, thậm chí còn bị lây nhiễm AIDS.
Vào lúc đó, Liêu Du cảm thấy rằng cô gái tìm đến cửa nhà mình thật nực cười và vô lý. Hoắc Chi đang dựa trên thân xe và gọi điện thoại với người nào đó, nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn đi ra khỏi cửa nhà họ Tần, cô ta cúp điện thoại và đi lên phía trước.
“Phu nhân.” Tần Cảnh Sầm thoải mái cười nói: “Em cảm thấy thế nào?”
Cũng không biết anh ta làm cái gì mà Hồ Nhất Ngạn xấu hổ hét lên: “Không được! Ông đây mặc kệ!” “Nhất Ngạn, em yên tĩnh một chút, anh hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, anh chỉ hôn em thôi, đừng có ở đây gây sự!”
Hồ Nhất Ngạn táo bạo quát: “Chỉ là hôn thôi á? Mẹ kiếp tay anh còn mò đi đâu đấy! Đã như vậy rồi anh còn muốn thế nào nữa?” “Mẹ! Tần Cảnh Sầm, anh có bệnh còn dám đụng vào tôi! Ông đây giết anh!”
Tần Cảnh Sầm còn chưa lên tiếng thì giọng nói phẫn nộ bi tráng của Hồ Nhất Ngạn đã thông qua ống nghe truyền vào trong tai Tần Nguyễn. Cho đến khi có một cô gái đến nhà và nói với Liêu Du rằng cô ta là sinh viên năm hai của một trường đại học nào đó và đã giữ mối quan hệ yêu đương với Tề Lăng được một năm rồi, và cô ta không hề biết rằng gã đã kết hôn.
Cách đây một thời gian, cô ta phải đi làm hồ sơ ra nước ngoài theo diện trao đổi du học sinh, và phát hiện ra rằng mình đã bị nhiễm virus AIDS trong quá trình khám sức khỏe. Cô ta phát hiện ra sự tồn tại của Liêu Du, cũng điều tra ra được Tề Lăng còn quan hệ với nhiều cô gái cùng một lúc, và mỗi tuần gã sẽ lại tham dự một bữa tiệc nội bộ ở một địa điểm đặc biệt.
Hóa ra Tề Lăng là một thành viên của nhóm người bị nhiễm AIDS, trong nhóm có nam có nữ, nam ăn mặc bảnh bao, nữ ngăn nắp xinh đẹp, tất cả đều là thành viên của tầng lớp thượng lưu. Hoắc Chi thấy vậy, lập tức giải thích: “Chủ nhân cũng mới nhận được thông báo của bên Nội Các trong lúc cô đang trên đường trở về nhà họ Tần ạ, chính ông cụ đã xúc tiến chuyến đi đến Fuluo lần này.”
“Tôi biết rồi.” Tần Nguyễn cụp mắt xuống, che giấu đủ loại cảm xúc trong đáy mắt. Sau khi nghe những gì Liêu Du kể, cô mới biết chồng của chị ta là loại súc sinh như thế nào.
Liêu Du là thư ký của Tần Cảnh Sầm, người thừa kế của Tập đoàn Tần thị, thu nhập hàng năm của chị ta cộng lại lên tới cả triệu tệ. Chồng của chị ta là giám đốc điều hành của một công ty đầu tư mạo hiểm nào đó, gã có cổ phần nhất định trong công ty, lương một năm cũng phải gần chục triệu. Sát khi quanh người Liêu Du nồng nặc thêm, chị ta cười lạnh và căm hận nói: “Tôi muốn tận mắt nhìn thấy hắn chết, sau khi chết có xuống Địa Ngục tôi cũng sẽ không buông tha cho hắn!”
Thấy thái độ chị ta kiên quyết, Tần Nguyễn chỉ gật nhẹ đầu cũng không tiếp tục lên tiếng nữa. Đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn nhìn chằm chằm Hoắc Chi không chớp: “Chuyện này xảy ra khi nào?”
Tại sao cô không nghe thấy tin tức gì. Cô vượt qua Hoắc Chi đi đến trước xe, và nói: “Đi khách sạn Hoàng Đình.”
Tần Muội ôm Bóng Tuyết theo sát phía sau, còn Liêu Du thì lơ lửng trong không trung, đi theo phía sau hai anh em. Đôi mày khẽ chau lại của Tần Nguyễn buông ra: “Không phải anh ta đang ở nước Fuluo à?”
Hoắc Chi nói: “Hôm nay Tam gia nhận được sắc lệnh của Nội Các, muốn ngài ấy đại diện cho nhà họ Hoắc đến vương quốc Fuluo để tham gia lễ lên ngôi của nữ vương Fuluo. Hoắc Xuyên trở về để báo cáo tình hình ở bên kia, sau đó sẽ lại cùng Hoắc Khương đi với chủ nhân đến Vương quốc Fuluo.” Cô gái này lặng lẽ tìm tới Liêu Du, vạch trần bộ mặt thật của Tề Lăng.
Liêu Du không tin, cô gái kia cũng nói thẳng luôn nếu chị không tin có thể đến bệnh viện kiểm tra, tôi quan hệ với anh ta một năm đã bị lây nhiễm, thì hai người ở bên nhau hơn mười năm, chắc chắn trốn không thoát. Sau khi lên xe, Liêu Du đã kể hết mọi chuyện với Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn hai tay chống cằm, đôi mắt đen láy sắc bén nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ. Sắc mặt Bối Cận Châu hơi thay đổi, hắn dẫn bọn họ đi tới quầy lễ tân: “Hai vị mời đi theo tôi.”
Trên tầng.
Trong một căn phòng nào đó, Tề Lăng mặc một chiếc áo choàng tắm, tay cầm một ly rượu vang đỏ, đứng trước cửa sổ sát đất.