Học Đường: Vũ Trụ Mô Phỏng

Chương 26: . Halovian Maquia




Chương 26. Halovian Maquia
Đúng như Trần Quân dự báo, chỉ không lâu sau khi tới bệnh viện, cảm giác nhói đau trong ngực trái vốn đã lâu không xuất hiện lại một lần nữa trỗi dậy.
May thay, lần này Quốc đã đến kịp chứ không có gục ngã giữa đường. Nhờ vào việc được các bác sĩ chăm sóc y tế kịp thời, cậu nhanh chóng vượt qua cơn nguy kịch để được chuyển sang phòng hồi sức.
Chỉ có điều khi lại đến nói cho cậu kết quả kiểm tra sức khoẻ, sắc mặt của người anh họ giờ đã chùn xuống một cách rõ ràng: "Tình trạng của em tệ đi nhanh hơn anh nghĩ"
"..."
"Trông em có vẻ như không bất ngờ" Người anh họ thở dài: "Thật xin lỗi, việc tìm cho em một quả tim thích hợp thực sự rất khó. Cơ thể em khá đặc biệt, và cũng vì những đặc điểm hiếm thấy đó nên anh mới không thể ghép cho em một quả tim mới ngay lập tức được"
"Càng tệ hơn khi ở đất nước của chúng ta, việc ai đó chấp nhận hiến tạng là một điều rất hiếm khi xảy ra. Quan niệm "c·hết là phải toàn thây" đã vô tình kéo theo những hệ quả mà em đã thấy rất rõ, điều đó ngăn cản các bác sĩ cứu lấy rất nhiều sinh mạng, trong đó có tính cả em đấy, Quốc ạ"
Quốc trầm mặc một lúc rồi khẽ gật đầu: "...Việc trông đợi vào sự hi sinh của người khác một cách tuyệt vọng như thế này thực sự khiến em thấy khó chịu"
"Này, đừng từ bỏ hi vọng nhanh vậy chứ?"
"Anh khéo lo rồi, em vẫn chưa nói cái gì giống như từ bỏ sinh mạng cả. Em chỉ muốn anh hiểu rằng có lẽ em nên tự giải quyết vấn đề của mình thay vì cứ chờ đợi người khác đến giúp đỡ mà thôi"
Ông anh họ một mặt mê mang: "Ý em là sao? Anh vẫn chưa hiểu lắm"
"..."
Quốc thở dài, bộc bạch: "Thầy của em vừa nói rằng tầm vài tháng nữa, một số học sinh trong trường sẽ được đưa đến tham quan một hầm ngục cổ đại nào đó nằm cách đây khá xa"
"À, anh hiểu rồi. Là một chương trình thực tế do trường tổ chức nhỉ? Nhưng mà chuyện đấy thì liên quan gì đến bệnh tình của em?"
"Thầy còn nói tuy mang tiếng là đã được chinh phục nhưng thực chất, các tầng được tuyên bố chinh phục kia chỉ là tầng cạn mà thôi. Hầm ngục vẫn còn nhiều lối đi ẩn, nhưng bí mật còn ẩn sâu trong bóng tối mà người ta vẫn chưa thể khám phá được..."
"Thôi nào, đừng có bảo với anh là em định..."
Quốc khẽ lắc đầu: "Không còn cách nào khác anh ạ. Em phải tìm kiếm mọi cơ hội trong có tầm ngắm của mình. Em muốn làm gì đó để tìm kiếm hi vọng sống chứ không phải ngồi im chờ c·hết như thế này"
"Kể cả trong quá trình thám hiểm em có c·hết đi chăng nữa, việc c·hết trong lúc tìm kiếm sinh lộ nhất định sẽ không làm em cảm thấy hối hận. Anh hiểu ý em chứ?"

Người anh họ trầm mặc một hồi lâu vẫn chưa thể đáp lại quyết tâm của cậu thanh niên trẻ bất hạnh trước mặt mình.
Với cương vị là một bác sĩ, anh tuyệt nhiên không muốn để Quốc mình lao đầu vào c·ái c·hết. Việc bác sĩ cần làm và luôn phải làm đó chính là cứu sống bệnh nhân bằng tất cả khả năng của mình, không phải trơ mắt ra nhìn bệnh nhân vì quá tuyệt vọng mà trở nên liều lĩnh truy tìm thứ hi vọng hão huyền.
Song với cương vị là một người anh họ đã gần như bất lực trước tình trạng của người em, anh lại muốn cổ vũ em ấy vùng vẫy hết mức có thể trước vận mệnh tàn khốc của mình.
Thế nên anh mới khó xử, không biết phải đáp lại ngọn lửa quyết tâm của cậu em như thế nào.
"...Thật xin lỗi. Chỉ vì sự vô năng của anh mà em đã phải đi đến quyết định khó khăn này..."
"Anh không có lỗi gì cả, đừng xin lỗi em. Nếu không có anh ở bên cạnh ngay từ đầu thì em đ·ã c·hết từ tám đời rồi"
"..."
"Quốc, em biết không?" Người anh họ cười khổ: "Em bây giờ... Dường như còn trở nên mạnh mẽ hơn cả anh rồi. Anh không biết lí do vì sao... Nhưng có lẽ anh không nên ngăn cản một cậu bé đang cố gắng hiện thực hoá quyết tâm của chính mình"
"Vậy nên..."
"Khi cái ngày đó đến, hãy báo trước cho anh một tiếng. Anh giờ đã không thể làm gì nhiều cho em nữa... Nên chí ít, hãy để anh có thể đưa tiễn em như một người thân trong gia đình"
"...Tất nhiên rồi, anh mà không đến thì em sẽ buồn lắm đấy"
...
...
Sau một thời gian theo dõi tình trạng cơ thể, Quốc được anh họ tự tay kê đơn thuốc cho hai tuần tiếp theo rồi một mình trở về nhà.
Giờ thì cậu đã có mục tiêu rõ ràng, đó là vào sâu bên trong hầm ngục để tìm kiếm cơ hội. Song trước thời điểm đó, điều quan trọng cậu cần phải làm đó là trang bị đầy đủ kiến thức và kĩ năng để có thể chinh chiến với các thế lực bóng tối.
Ngoài ra, có một điều mà cậu khá chắc chắn... Đó là về hành động của ông thầy đó. Nhất định ông ta đã biết được trong hầm ngục mà trường đang lên kế hoạch tham quan đó có tồn tại giải pháp nên mới thuận miệng gợi ý cho cậu.
Lí do vì sao cậu đoán vậy cũng khá rõ ràng: Nếu như không có giải pháp hoặc không biết... Chắc là ông ta sẽ chẳng thèm nói cho cậu sớm đến vậy đâu. Dẫu sao thì con người lão ta cũng khá là vô trách nhiệm.
"Kể ra thì... Hôm nay không được đến xem Maquia ra mới với lớp cũng khá đáng tiếc"

Nói sao thì cô ấy cũng là một siêu thần tượng cực kì xinh đẹp và dễ thương, đã thế lại còn hát hay nữa chứ... Nếu đã có cơ hội, Quốc cũng không ngại tiếp xúc thêm với cô ấy.
Tâm lí đầy vết rách của cậu luôn cần đến những liều thuốc điều trị đặc hiệu, đến càng nhiều càng tốt, không bao giờ có khái niệm nhờn thuốc hay bội thực.
"Thôi không sao, mai gặp cũng được"
Quốc duỗi vai rồi ngồi xuống trước máy tính, chuẩn bị tiếp nạp thêm những thông tin cần thiết trước khi bắt tay vào nhiệm vụ chinh phục bệnh viện tâm thần.
"Phố đèn đỏ đã đủ khó để ép mình sử dụng Thần Dược Sự Sống rồi... Giờ đến Bệnh Viện Tâm Thần, thật không biết cái giá phải trả sẽ là gì nữa. Mình phải chuẩn bị thật kĩ để giảm thiểu tối đa thiệt hại về cả thể xác lẫn tinh thần"
Ting~ toong~
"?" Quốc gãi gãi đầu: "Chuông cửa á? Mình thực sự có người đến thăm sao?"
...
...
Cùng lúc đó, trong phòng giáo viên.
Trần Quân vô tư chân lên bàn, tay cầm sơ yếu lí lịch của Maquia, cười khẩy trước sự lo lắng của chính chủ: "Chủng tộc con người à... Ha ha"
"Thế cái vòng sáng trên đỉnh đầu em là cái quái gì vậy? Đừng tưởng người khác không nhìn thấy là có thể qua mặt được tôi nhé"
Maquia nghe xong giật nảy mình, trên trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi: "E- Em không biết"
"...Tôi sẽ tạm xem như em đang cố ý muốn che giấu thân phận, và tôi cũng chẳng có ý định đào sâu vào nguyên nhân lí do vì sao em muốn làm vậy" Trần Quân gõ gõ lên bàn, nhắc nhở: "Vậy nên đừng làm cái bộ dạng trông như tôi đang bắt nạt em nữa. Nếu bị bà chằn kia phát hiện, tôi sẽ bị trừ lương mất"
Maquia: "..."
"Cơ mà... Thần tượng à... Chỉ cần nghe thôi là đã thấy khó quản lí rồi. Nếu sớm biết thế tôi đã không mang em về đây làm gì, cứ để em bị đám người lớn kia bóc lột đến c·hết đi cũng được"

"Thầy đang mắng em ngốc sao?"
"Còn không phải à?"
"...Có lẽ... Đúng là em ngốc thật"
Trần Quân thoáng liếc qua khuôn mặt đượm buồn của Maquia trong giây lát. Tựa như ngầm hiểu điều gì đó, hắn nói: "Có chấp niệm, muốn thực hiện điều gì đó giống như ước mơ là một hành động không có gì đáng để xấu hổ cả. Bất kể giấc mơ đó có ngốc nghếch đến đâu đi chăng nữa, mọi nỗ lực của em đều đáng quý"
"Nhưng, em có biết tại sao tôi mắng em là đứa ngốc không?"
"Em hiểu"
"Đúng. Em quá mù quáng trước giấc mơ của mình. Em biết rõ đám người lớn kia không tốt lành gì với mình nhưng vẫn bán sức lao động cho chúng với cái giá rẻ mạt. Bị kiểm soát mọi hành động, từ việc học đến thời gian biểu hằng ngày, em sẵn sàng đánh đổi tất cả chỉ để được hát trên sân khấu, không một khán giả nào bên dưới biết được nỗi đau của em phía sau ánh hào quang. Như thế mà không ngốc thì còn là gì nữa?"
Maquia giữ im lặng.
"Chắc hẳn em đang nghĩ: Thầy thì biết cái quái gì về cuộc đời em cơ chứ?... Hoặc là thứ gì đó đại loại vậy. Nhưng em biết không? Tôi cóc quan tâm. Từ góc độ của tôi, hành động của em từ trước đến giờ chỉ đơn thuần là một sự lạc lối trên chính con đường mình đã chọn, một kẻ ngốc mù quáng không hơn không kém"
"Nhưng kể từ bây giờ, em đã là học sinh của tôi. Không một kẻ nào được phép bắt nạt em, bóc lột sức lao động của em ngoại trừ tôi. Hãy nhớ thật kĩ điều đó"
Maquia nghe xong những gì Trần Quân vừa nói, trong lòng chứa đầy những cảm xúc lẫn lộn. Sau cùng, cô ấy chỉ có thể thốt lên một cách thổn thức: "Thưa thầy, đó là những gì giáo viên nên nói ạ? Thầy không sợ bị trừ lương sao?"
"...Bỏ mẹ, lại để lộ bản chất rồi. Thôi kệ đi, đằng nào cũng bị trừ lương, tôi cũng không cần kiêng nể gì em nữa"
Trần Quân gác chân còn lại lên bàn, hút thêm một hơi thuốc rồi nói tiếp: "Em không cần phải tìm đến sân khấu. Dưới sự hướng dẫn của tôi, mọi nơi em đứng đều sẽ trở thành sân khấu. Đó mới chính là mindset cần có của một idol hàng thật giá thật"
"Thầy định tự mình đưa em vào showbiz sao?"
"Điên à? Tầm nhìn của tôi đâu có hạn hẹp đến vậy chứ?"
Trước mắt Maquia, Trần Quân khẽ nhếch môi, để lộ một nụ cười đầy tà khí: "Một halovian sở hữu năng lực lắng nghe âm thanh của vạn vật... Ha ha ha, một mỏ vàng hình người đấy chứ"
Maquia: "..."
Chung quy lại, gã giáo viên này vẫn chỉ là một tên bóc lột sau những lời hoa mỹ mà gã đã nói.
Và Maquia chỉ đơn thuần là chuyển từ tay con quỷ này sang con quỷ khác mà thôi...
Có lẽ chỉ khác ở chỗ là thay vì những lời ngon ngọt sáo rỗng, gã này sẵn sàng để lộ bản chất của mình cho cô ấy thấy mà thôi.
"Mình không thể nghe thấy âm thanh của ông ta vì lí do nào đó"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.