Chương 27. Khách đến thăm nhà
Trong nhà Nguyễn Quốc.
Với thân phận là khách đến thăm, Lily ngoan ngoãn ngồi trong phòng khách gặm bánh quy trong khi Quốc loay hoay tìm thêm độ ăn vặt để tiếp đãi cô ấy.
"Oh, thứ này ngon ghê. Em thích hương vị ngọt dịu này lắm đó"
"Vậy thì tốt quá"
Một lúc sau, Quốc quay trở ra mang theo một ít quà vặt cùng một cuốc nước ép với nguyên liệu thuần tự nhiên do cậu tự tay làm ra.
"Thịnh soạn quá đi, anh đang làm em phải thấy ngại luôn đó"
Quốc cười ha ha: "Chỉ bấy nhiêu đây thì chẳng đáng là bao so với những gì em đã làm để giúp anh chiến đấu với cái game rác rưởi đó"
Lily cười hì hì.
"Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay em đột nhiên đến thăm anh vì lí do gì vậy? Mà quan trọng hơn thì tại sao em biết địa chỉ nhà anh?"
"Ôi, mải ăn đồ ngọt, tí nữa thì quên luôn mục đích, thật ngại quá"
Lily gãi gãi đầu cười vài tiếng rồi duỗi ngón tay nhỏ điểm lên giữa trán của Quốc, làm cậu không khỏi nghi hoặc.
"Để anh phải chạy tới chạy lui trả Vũ Trụ Mô Phỏng thì phiền phức quá, vậy nên đêm qua em với chú đã nghiên cứu ra một loại khắc ấn đặc biệt giúp anh có thể truy cập từ xa, bất kì lúc nào luôn. Xịn không?"
Lily vẽ vẽ lên trán Quốc được một lúc thì hình vẽ một khối đa diện chín màu sặc sỡ đã dần dần thành hình, kèm theo đó là cảm giác mát lạnh truyền đi khắp cơ thể cậu trong giây lát.
"Đừng kháng cự, khắc ấn này sẽ chỉ làm cho não bộ của anh đồng bộ với tần số mà Vũ Trụ Mô Phỏng tạo ra một cách chậm rãi, giúp anh dễ dàng có được sự cộng hưởng với nó mà thôi"
Không lâu sau đó, công việc đã hoàn thành. Hình vẽ khối đa diện trên trán cậu cũng nhanh chóng biến mất, hay nói đúng hơn thì nó chỉ tạm thời ẩn đi phía dưới lớp da của cậu mà thôi.
Càng tốt. Khắc ấn có màu sắc quá nổi bật sẽ khiến cậu rất khó giải thích với người ngoài.
"Em thực sự nghiên cứu ra thứ này đấy à?"
"Sao? Thấy em nhỏ nhắn nên coi thường em hả?" Lily chống nạnh.
"...Anh không phủ nhận. Giờ anh mới biết em là một thiên tài. À không, anh vốn đã biết em là thiên tài... Nhưng anh không ngờ em lại tài đến mức độ này"
Lily bật cười ra tiếng.
"Thôi được rồi, để anh không cảm thấy mặc cảm, em sẽ tiết lộ cho anh một sự thật: Em, Lily, không hề nhỏ tuổi như vẻ bề ngoài của mình đâu. Những kiến thức mà em đang nắm giữ không phải đùng một cái là có được. Anh hiểu ý em chứ?"
Quốc: "..."
"Nói thế tức là giờ anh phải gọi em là đàn chị?"
"Thôi khỏi. Do ngoại hình giống như con nít nên tính cách của em cũng bị ấu hoá đi khá nhiều. Anh cứ thế mà coi em như một đứa nhóc nhỏ tuổi cũng được, bản thân em không ghét cảm giác được đối xử như công chúa, hì hì"
Cho dù Lily có nói vậy đi chăng nữa, cách nhìn nhận của Quốc về cô ấy vẫn sẽ vĩnh viễn thay đổi, không thể nào vô tư lự giống như trước đây được nữa.
Dẫu vậy, cậu vẫn sẽ cố gắng chiều theo mong muốn của cô ấy.
"Phải rồi, còn một điều nữa em phải nói. Em không muốn giấu diếm anh về vấn đề này. Là người trong cuộc, anh không thể không biết"
Quốc cau mày: "Chuyện gì vậy? Nghe có vẻ khá là nghiêm trọng"
"Với sự cộng hưởng tần số, anh có thể truy cập Vũ Trụ Mô Phỏng bất kì lúc nào chỉ bằng một ý nghĩ... Nhưng ngược lại, bởi vì sự cộng hưởng đặc biệt này nên "nó" cũng sẽ đọc được suy nghĩ và kí ức của anh"
Quốc: "..."
"Ban đầu, chú ấy chỉ định cho hệ thống thu thập dữ liệu của anh trong quá trình chơi game mà thôi, việc này chắc anh cũng biết do chú ấy đã nói ngay từ đầu rồi. Chú ấy không hề giúp anh chỉ vì lòng tốt, chú ấy hoàn toàn có kế hoạch khác đằng sau"
"Việc này anh biết"
Lily khẽ gật đầu: "Chính vì thế nên em muốn nói cho anh điều này. Việc cộng hưởng với hệ thống sẽ mang đến cho anh rất nhiều điểm thuận tiện, song cái giá phải trả là anh sẽ bị thu thập dữ liệu sâu hơn, từ cả kí ức đến ý nghĩ. Nếu như anh không thích điều đó, em có thể gỡ khắc ấn ngay lập tức. Quyền quyết định đều nằm ở anh"
Quốc ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu.
"Không sao, muốn thu thập thì thu thập đi, đằng nào những dữ liệu đó cũng không được tung ra cho người khác nhìn thấy. Anh không rõ thầy ấy có mục đích gì đằng sau chuyện này, nhưng có lẽ việc đó không thực sự quan trọng với anh"
"Sau cùng thì..."
"Vũ Trụ Mô Phỏng cũng chỉ là một cỗ máy. Nó không có cảm xúc, thế nên nó sẽ không đánh giá nhân cách của anh và cả cuộc đời anh"
Lily khẽ gật đầu: "Em dám đảm bảo rằng em sẽ không để chú ấy làm điều xấu với mớ dữ liệu thu thập được từ anh. Anh có thể yên tâm"
"Oh, em giỏi thật đó. Anh cứ tưởng ông thầy đó bất trị cơ chứ" Quốc mỉm cười nói.
"Anh nói gì vậy? Em còn mạnh hơn chú luôn đó, làm gì có chuyện chú dám chống lại em?"
Quốc: "..."
"Hả?"
...
...
Chiều tối ngày hôm đó.
Sau khi ăn no và uống thuốc đầy đủ, Quốc dọn giường cho thật gọn gàng, đang định nằm xuống đại chiến một đêm thì lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Lần ngày người đến thăm là Himiko.
"Tôi nghe nói hôm nay cậu tái khám nên muốn sang thăm cậu một chút. Không phiền chứ?"
"Không phiền. Mời vào"
Himiko quen thuộc như thể nhà của mình, không cần sự hướng dẫn của Quốc liền đã an vị trong phòng khách cùng túi trái cây tươi rói: "Tôi không biết phải mang gì làm quà cho cậu cả ngoài mấy thứ này, mong là cậu không chê"
"Oh, cảm ơn. Nhưng vấn đề tài chính của cậu đã ổn chưa mà còn mang quà sang đây biếu vậy?"
Himiko lắc đầu: "Đây là chiến lợi phẩm sau khi tôi hoàn thành nhiệm vụ, không liên quan gì đến tiền bạc cả. Đừng lo"
Quốc cau mà: "Chiến lợi phẩm ư? Cậu lại lao vào mấy phi vụ nguy hiểm để kiếm tiền đấy à?"
"..."
Himiko im lặng một lát rồi vặn lại Quốc: "Đúng là có chút nguy hiểm nhưng nó không hề phi pháp đâu. Tôi cần rất nhiều tiền, vậy nên ngoài liều mạng ra thì tôi cũng không còn lựa chọn nào khác"
"Nói đến chuyện của cậu đi, hôm nay kết quả tái khám thế nào? Ổn đấy chứ? Có cần làm chuyện đó hay không?" Himiko nói rồi vỗ nhẹ lên đôi chân căng mọng sức sống của mình.
"Tôi ổn. Và làm ơn đừng nói chuyện theo cái kiểu dễ gây hiểu lầm đó nữa"
Mấy lần toàn là Himiko chủ động nên thành ra Quốc cảm thấy rất ngại mỗi khi cô ấy đề cập đến chủ đề này. Tuy rằng lời đề nghị vừa rồi cũng khá là hấp dẫn với cậu đó... Cơ mà hiện tại, thanh đo độ tỉnh táo của cậu vẫn chưa tệ đến mức đó.
Cậu không thể lợi dụng lòng tốt của Himiko chỉ vì muốn sướng cái thân trong giây lát được. Làm thế thực sự rất tệ.
"À, quên mất, cậu đã ăn tối chưa?"
Himiko ngập ngừng một lúc rồi thành thật lắc đầu, biểu thị rằng mình vẫn chưa có thứ gì bỏ vào bụng cả.
"Thế thì may quá, hôm nay tôi nấu dư không ít thức ăn, nếu Himiko không chê thì có thể ăn tại đây luôn hoặc là mang về làm bữa tối"
"Nhưng mà..."
"Nhưng cái gì mà nhưng? Đợi ở đó, tôi sẽ dọn thức ăn ra liền"
"Ơ? Khoan-"
Không cho Himiko cơ hội từ chối, Quốc nhanh chóng hâm nóng lại thức ăn rồi mang ra cho cô ấy thưởng thức. Khá may mắn là cậu cũng chỉ vừa mới ăn xong cách đây không lâu thành ra việc chuẩn bị lại mọi thứ cũng không mất quá nhiều thời gian.
"Ư... Lại nữa rồi"
"Lại nữa là sao cơ? Lần này là tôi đãi, không tính một xu nào vào khoản nợ của cậu đâu. Hay là cậu chê tôi nấu dở?"
"Không phải thế..."
"?"
Himiko hướng mắt về phía Quốc, phồng má, rồi lại thở dài như thể đã chấp nhận hiện thực, làm Quốc một mặt mê mang không hiểu cô ấy đang có ý gì.
"...Mời cả nhà dùng bữa"
Sau cùng, Himiko đã chấp nhận từ bỏ chống cự để thưởng thức bữa tối nóng hôi hổi. Dù vậy, phong cách ăn của cô ấy lại có vẻ gì đó dè dặt, không còn hùng hổ và mạnh mẽ như lần trước.
Quốc không rõ lí do tại sao cô ấy lại như vậy nhưng cậu cũng không định hỏi nhiều.
Một lúc sau, Himiko đã xử xong mọi thứ, đồng thời cũng xung phong nhận công việc rửa bát, quyết không cho cậu động vào đống bát đĩa dù chỉ một ngón tay.
Hết cách, cậu đành ngồi bên bàn ăn, cố tìm cách bắt chuyện cho bầu không khí đỡ gượng gạo: "Hôm nay cậu đã gặp bạn mới chưa?"
"Gặp rồi"
"Thế, cảm nhận đầu tiên của cậu về người đó như thế nào vậy?"
"Hmm..." Himiko suy nghĩ một chút rồi mới trả lời: "Có thể nói, cô ấy là một thái cực hoàn toàn khác với tôi... Một mặt trời nhỏ hình người, bất kể ở đâu cô ấy cũng có thể toả sáng"
"...Ghen tị à?"
Himiko im lặng một lúc rồi thở dài: "Có lẽ vậy"
Quốc bật cười: "Cậu ghen tị với Maquia cũng chẳng phải chuyện lạ. Cơ mà nếu phải nói thật lòng thì... Tôi thấy cậu không cần phải cố gắng để trở nên giống như ai đó đâu. Tôi thích cậu cứ giống như hiện tại hơn. Người hoàn hảo quá sẽ khó tiếp xúc lắm"
"...Cảm ơn"
Quốc đang ngồi ở xa nên không để ý mấy, chứ thực ra thì mang tai của Himiko đang hơi đỏ lên sau khi nghe những gì mà cậu ta vừa nói ra.
"Phải rồi, cậu pháp sư áo vàng đó vẫn kiên trì theo đuổi cậu đấy chứ?"
Himiko: "...Cậu để ý đến cả chuyện đó luôn à?"
"Sao mà không? Mấy lần cậu tiếp xúc với tôi, anh mắt của chàng trai đó đều nhìn tôi như thể muốn xiên tôi tới nơi rồi. Không để ý mới lạ đấy"
Himiko thở dài: "Cậu đang sợ mang tiếng NTR hả? Tiếc là không có rồi. Tôi không có hứng thú gì với cậu ta cả. Cậu hiểu rõ còn gì?"
"Ha ha ha"
Quốc nghe xong liền cười nghệch mồm ra. Không hiểu là đang cười vì lí do gì.
Mỉa mai chăng?
Bản thân Quốc biết rõ, cảm giác của cậu hiện tại giống hệt như lúc cậu đi xem phim, cơ bản có thể giải thích ngắn gọn là: "Mấy đứa yêu nhau đi c·hết hết đi".
Đại loại vậy.
Cậu bắt đầu cảm thấy suy nghĩ đó là hoàn toàn bình thường rồi.