Chương 29. Mutant Doctor
"..."
Quốc ngồi tựa lưng vào vách tường, tay phải gác lên trán, trông có vẻ khá là mệt mỏi sau màn thảm khốc vừa rồi.
Thực tế, c·ái c·hết đó cũng không quá đau đớn, thậm chí còn tràn đầy thứ khoái cảm kì dị từ việc ăn thịt và tiến hoá... Cơ bản thì về mặt cảm giác, nó khá giống với lúc bị Camellya cưỡng bức, chẳng biết cái nào sẽ tệ hơn cái nào.
Sức đề kháng tinh thần của cậu giờ đã đủ cứng cỏi để phần nào chống lại tác động của những c·ái c·hết giống như vậy.
Chỉ là... Có một điều làm cậu cực kì phiền lòng, là lí do khiến cậu nảy sinh cảm giác mệt mỏi chỉ sau một lúc chơi game.
Đó là sự xuất hiện của Camellya. Bóng ma của con Quỷ đó vẫn không buông tha cho cậu.
Kể cả khi cậu đã cắn răng bỏ xe ngựa để đi bộ nhằm thoát khỏi khả năng cảm nhận của cô ta càng sớm càng tốt... Nhưng có vẻ như cậu đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của cơ thể mình trong mắt loài Quỷ.
Giờ mới nhận ra điều đó thì đã quá muộn. Cậu đã save game quá nhiều lần cho đến hiện tại. Không còn cách nào thoát khỏi Camellya cả.
Ngoại trừ việc tự tay tiêu diệt cô ta.
"Bất khả thi. Mình hiện tại hoàn toàn không có đủ khả năng để đánh bại một con quỷ"
Đó là lí do vì sao Quốc cực kì phiền lòng, mất hết động lực chinh phục chỉ sau một c·ái c·hết như cái giá cho sự non kinh nghiệm của mình.
"Mình phải nghĩ cách đối phó với cô ta mà không cần phải đánh nhau. Nếu không, tiến trình chơi game của mình có lẽ sẽ vĩnh viễn mắc kẹt tại đây"
Tạm gác lại vấn đề của Camellya, Quốc tập trung vào nguy cơ trước mắt mình, đó là sự hiện diện của các Y Tá và Bác Sĩ Tâm Thần.
"Họ vẫn nói chuyện bình thường, lưu loát... Song hành vi của họ thì không bình thường xíu nào. Thay vì điên cuồng như mấy gã Quý Ông hoặc dân làng ngoài kia... Họ chỉ đơn thuần là bị "điên" thôi chứ không hề "cuồng". Điều này vô tình khiến họ còn trở nên nguy hiểm hơn, bởi vì họ quá khó đọc vị"
Tên Dr. Jerkyl đó là một ví dụ điển hình của cái sự "điên" này. Hắn chỉ lấy lí do điều chế "phương thuốc chống lại màn sương" để thao túng chút lí trí còn sót lại của các Y Tá nhằm phục vụ cho mình... Trong khi các phương thuốc mà hắn thực sự muốn điều chế lại chỉ đơn thuần là thoả mãn cái sở thích bệnh hoạn của riêng hắn.
Một sự "điên" cực kì tỉnh táo và thông minh.
"Đầu tiên thì mình cần phải chú ý hơn về mấy gã bác sĩ lâu la. Tuy sinh lực yếu ớt, dễ bị hạ gục nhưng lỡ mà dính một phát kim tiêm chúng ném ra thì xong phim. Có lẽ mình nên rèn luyện thêm khả năng phản xạ sau khi quay trở về thế giới thực"
Quốc đứng dậy, chỉnh đốn lại hơi thở rồi tiếp tục lên đường.
Lần này, cậu đã phớt lờ c·ái c·hết của bệnh nhân trên ghế điện mà trực tiếp bước qua căn phòng đẫm máu ấy. Cậu không muốn vướng vào những rắc rối không cần thiết nữa.
"Dr. Jerkyl, mình phải ưu tiên tiêu diệt hắn. Với mấy nghiên cứu nguy hiểm đó, chỉ có trời mới biết được hắn sẽ tạo ra cái gì nếu mình để hắn sống quá lâu"
Sau một thời gian chinh chiến trong thế giới này, Quốc đã bắt đầu học được cách chọn mục tiêu mình cần ưu tiên.
Mặc dù việc phớt lờ các bệnh nhân bị lũ bác sĩ t·ra t·ấn là một việc làm tương đối phi nhân đạo... Nhưng mà sức người là có hạn, cậu không thể hành động như một bậc Thánh Nhân chỉ với thứ sức mạnh nhỏ bé của mình.
Sau cùng, họ cũng chỉ là NPC, thế nên c·ái c·hết của họ sẽ không ảnh hưởng nhiều đến quá trình rèn luyện của cậu.
"Cái lúc hắn rời đi sau khi tiêm thuốc cho mình... Hình như hắn đã đi theo hướng này"
Dọc đường đi, Quốc liên tục bị phát hiện tung tích bởi không gian vô cùng hẹp của hành lang bệnh viện. Tuy vậy, với sức mạnh của Hoả Kim Ma Pháp trong tay, đến bao nhiêu là cậu sẽ đón bấy nhiêu.
Cậu không tin số lượng nhân viên trong bệnh viện nhiều hơn số đạn mà cậu đã loot được.
Thậm chí lỡ có bị áp đảo bởi số lượng hoặc kinh động đến quái trùm cũng chẳng sao. Cậu có thể t·ự s·át trước khi b·ị b·ắt với khẩu súng đã được cầm sẵn trong tay. Thứ duy nhất cậu quan tâm bây giờ chỉ đơn giản là thông tin, thu thập được càng nhiều thông tin thì càng tốt.
Bang~ bang~ bang~
Quốc nổ súng vào các bác sĩ và y tá một cách cực kì lạnh lùng, hễ có thông báo xuất hiện kẻ địch là cậu sẽ không ngần ngại bóp cò kết liễu mà không cần biết đối phương là ai.
Cậu đang hàng động như một t·ên s·át n·hân liên hoàn. Cậu biết rõ điều đó. Nhưng cái gọi là quy chuẩn đạo đức... Nó hoàn toàn không tồn tại ở một thế giới tàn khốc như thế này.
Làm thế nào để sinh tồn... Đó mới là điều quan trọng nhất.
Thật ra thì... Cũng khá đáng ngại khi cậu quen với việc g·iết chóc nhanh đến như vậy. Song, cậu tin rằng khi trở về thế giới thực, cậu vẫn sẽ mãi là chính mình.
[Học được kĩ năng: Thiện Xạ]
[Thiện Xạ: Khả năng tập trung và ngắm bắn của bạn đã được tôi luyện. Các đòn đánh được xem là công kích từ xa sẽ được tăng độ chính xác lên đáng kể]
Nhờ vào việc x·ả s·úng điên cuồng, rốt cục thì Quốc cũng đã học được kĩ năng đầu tiên!
Cạch~
"Chậc, súng lục hết đạn luôn rồi. Bệnh viện này đông người quá vậy?"
Hết bác sĩ, y tá, bệnh nhân rồi lại đến cả đám quái vật dị dạng nhảy ra từ mấy căn phòng... Cậu thực sự bực mình với mấy thứ cản đường này.
"Đám quái vật này hẳn là sản phẩm của Dr. Jerkyl. Mình phải g·iết hắn trước khi quá muộn"
Bước qua hành lang bệnh viện đẫm máu để vào sâu bên trong kho lưu trữ vật tư của bệnh viện, tại đó hắn nhìn thấy bóng người quen thuộc đang loay hoay bên bàn làm việc, dường như không để ý gì tới không gian xung quanh.
Dr. Jerkyl.
Hắn chính là người mà cậu đang tìm.
"Vậy ra hắn ở đây"
Quốc đưa súng lên, cho một phát đạn vào sọ não của hắn ta một cách dứt khoát như những gì cậu đã làm từ nãy giờ.
Máu tươi và một chút vụn thịt bắn đầy lên bàn làm việc, cơ thể Dr. Jerkyl nặng nề ngã gục xuống bàn, triệt để mất đi sự sống.
"...Dễ dàng đến mức quái lạ. Tuy hệ thống không đánh giá hắn là một Boss... Nhưng đáng ra một kẻ thông minh như hắn không thể dễ g·iết như thế này"
Quốc lòng thầm cảm thấy kì lạ. Cậu bước tới, lôi cơ thể của Dr. Jerkyl xuống đất rồi lại cho thêm mấy phát đạn vào đầu để đảm bảo rằng hắn ta đ·ã c·hết hẳn, mặc dù việc sống sót sau khi b·ị b·ắn toác một mảng đầu vốn dĩ đã là bất khả thi ngay từ đầu.
"..."
Giờ thì bắt đầu nghiên cứu thêm về cái bệnh viện tâm thần này thôi.
Kho lưu trữ vật tư và kho lưu trữ thông tin của bệnh viện nằm cách nhau không xa. Điều này thực sự là vô cùng tiện lợi cho Quốc.
Cơ mà nói đến vật tư... Cậu không có ý định thi thập chúng. Đằng nào thì vốn dĩ cậu đã muốn thí cái mạng này rồi, có thu nhặt bao nhiêu cũng vô nghĩa.
Ngược lại, cậu cần đọc thật nhiều các bản lưu trữ thông tin trước khi con Quỷ khát máu Camellya tìm thấy cậu.
"Quyết định vậy đi"
Quốc bỏ mặc xác của Dr. Jerkyl, lặng lẽ bỏ đi.
Bước vào phòng lưu trữ thông tin, mùi hôi của giấy mốc nhanh chóng lan toả ra trước mũi cậu. Đáng lí ra một nơi giống như bệnh viện sẽ không thể nào xảy ra việc này, nhưng vì một lí do nào đó... Rất nhiều bản lưu trữ đã bị nấm mốc xâm thực nghiêm trọng.
Quốc lần mò trong căn phòng một lúc thì tìm thấy được một xấp giấy tờ còn tương đối nguyên vẹn, hoặc ít nhất là vẫn còn đọc được vài chữ.
"Hồ sơ bệnh án?"
[12/X78: Hồ sơ đặc biệt]
[Họ tên bệnh nhân: Holmes]
[Tuổi tác: Không rõ]
[Nghề nghiệp: Thám tử]
[Chuẩn đoán: Rối loạn nhân cách phân li]
[Phác đồ điều trị: Do sự nguy hiểm của nhân cách Jack nên đối tượng cần phải được giam giữ để giảm thiểu tối đa nguy cơ tiềm tàng cho những người bên ngoài xã hội. Sử dụng thuốc an thần dạng tiêm mỗi khi đối tượng có dấu hiệu mất kiểm soát. Trang trí quanh căn phòng bằng các loài hoa và hoạ tiết có thể giúp bệnh nhân cảm thấy thoải mái]
[Điều kiện xuất viện: Sự biến mất của nhân cách thứ hai - Jack]
Cuối dòng, Quốc nhìn thấy một dòng chữ nhỏ, dường như là ghi chú của bác sĩ phụ trách:
[Ghi chú 1: Sau một thời gian điều trị, bệnh nhân vẫn không có dấu hiệu hồi phục, ngược lại còn ngày càng gia tăng khuynh hướng b·ạo l·ực. Cần phải thay đổi phác đồ điều trị ngay lập tức. Có vẻ như thể chất của bệnh nhân rất n·hạy c·ảm với tác dụng phụ của thuốc an thần]
[Ghi chú 2: Có vẻ như Jack có một sự căm thù mãnh liệt không rõ nguyên nhân đối với đối tượng gái bán hoa. Do đó, không loại trừ khả năng chúng ta sẽ tìm được phương pháp điều trị hợp lí nếu ta khai thác quá khứ của Holmes. Ngoài ra, cả Jack và Holmes đều đối xử tốt với bệnh nhân Alina vì một lí do nào đó không rõ]
[Kí tên: Dr. Jerkyl]
"Hoá ra Holmes đã từng được điều trị tại đây. Có lẽ sau một biến cố bí ẩn nào đó... Jack đã chiếm lấy thân xác của Holmes và trốn ra bên ngoài hoành hành cho đến tận lúc bị mình g·iết c·hết"
Quốc có thể nhận ra sự tâm huyết trên từng dòng ghi chú. Chỉ có điều... Tại sao kẻ đó lại là một tên bệnh hoạn như Dr. Jerkyl?
Hắn ta đã từng là một tên bác sĩ tốt đến vậy à... Hay đó chỉ là một màn kịch đơn thuần?
[8/X78: Hồ sơ đặc biệt]
[Họ tên bệnh nhân: Alina]
[Tuổi tác: 14]
[Nghề nghiệp: Không]
[Chuẩn đoán: Rối loạn căng thẳng hậu sang chấn. Rối loạn cảm xúc lưỡng cực. Hoang tưởng. Loạn thần. Trầm cảm rất nặng]
[Đánh giá tiên lượng: Rất xấu. Bệnh nhân sẵn sàng làm mọi cách để làm hại bản thân. Cần phải theo dõi liên tục 24/24]
[Phác đồ điều trị: Buổi sáng và buổi tối, sử dụng phối hợp giữa thuốc an thần và thuốc chống loạn thần. Cho bệnh nhân ăn nhiều rau xanh mỗi bữa ăn. Cần phải tạo điều kiện cho bệnh nhân vui chơi ngoài trời, nghe nhạc thư giãn và tâm sự mỗi khi bệnh nhân có chuyển biến xấu về mặt cảm xúc]
[Điều kiện xuất viện: Không rõ. Cần phải đánh giá dựa theo tình hình thực tế]
Cuối dòng... Vẫn là ghi chú của Dr. Jerkyl.
[Ghi chú 1: Sức khoẻ tinh thần của bệnh nhân có chút cải thiện sau khi cho tiếp xúc với bệnh nhân Holmes. Có vẻ như giữa hai người họ tồn tại nhiều điểm chung về mặt sở thích, đặc biệt là về đọc sách. Có lẽ để họ tiếp xúc với nhau nhiều hơn cũng là một liều thuốc tinh thần hữu hiệu cho việc điều trị]
[Ghi chú 2: Sau khi bị từ chối xuất viện cùng với Alina, nhân cách Jack đã tỏ ra cực kì phẫn nộ khi nhận thấy sự thất vọng của Alina. Tôi không rõ liệu đây có phải một quyết định sai lầm hay không nữa. Tôi có linh cảm xấu về điều này]
[Ghi chú 3: Linh cảm của tôi đã đúng. Alina đột nhiên t·ự s·át trong phòng bệnh bằng cách đập đầu vào tường, kéo theo đó là Jack nay đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mất kiểm soát. 13 bảo vệ, 2 bác sĩ và 5 y tá đã bị g·iết. Thi thể của Alina cũng bị hắn mang đi. Tất cả những biến cố này đều là vì sai lầm của cá nhân tôi]
[Tôi phải làm gì để chuộc lại lỗi lầm này? Giá như tôi có thể mạnh mẽ hơn, quyết đoán hơn thì chuyện này đã không xảy ra...]
[Cô Blackwell, tôi đã không thể hoàn thành nghĩa vụ của một bác sĩ như mong muốn của cô. Tôi đã phơi nhiễm màn sương, đó là cái giá phải trả cho sai lầm. Thứ gì đó xấu xa trong tôi đang không ngừng trỗi dậy. Mong rằng một ngày nào đó, tôi sẽ được chữa lành bởi cô trong thân phận là một bệnh nhân]
Thứ gì đó đang trỗi dậy?
"Đây chính là ví dụ của câu nói bác sĩ đôi khi cũng cần đến bác sĩ ư?"
Ầm~
Tiếng động lớn vang lên sau lưng làm Quốc giật nảy mình, khi quay lại nhìn thì cậu nhận ra bức tường đã bị phá tung. Cậu theo bản năng thẳng tay ném đống hồ sơ bệnh án đi để thủ thế sẵn sàng nghênh chiến.
Như một mối duyên nợ trớ trêu, Quốc dần hiểu ra kẻ địch mà mình sắp phải đối mặt là ai.
Không phải Camellya. Cô ta thậm chí còn không tồi tệ bằng thứ sinh vật dị hợm này.
[Kẻ địch mới: Bác Sĩ Đột Biến Jerkyl (Thủ lĩnh)]
"Dr. Jerkyl, hắn ta vẫn không c·hết sau bao nhiêu phát đạn vào đầu luôn ư?"
Quốc mặt mày tái mét, không biết liệu mình có nên đối đầu để đọc move set của hắn ta hay là tự kết liễu luôn cho nhanh khi tình thế đã trở nên có hơi vô vọng.
"Chậc, liều thôi!"