Cước bộ của Lăng Vân dừng lại, hai mắt để lộ ra bất đắc dĩ không thôi, hắn quay sang nói:
“Hồng cô nương, lại gây phiền phức cho ngươi nữa rồi”.
“Không thành vấn đề, nhưng ngươi thích ứng tình huống của ta cũng nhanh thật đấy”, Khương Hy cười cười đáp lại.
“Với nhân dạng bây giờ, ta đương nhiên cho ngươi đầy đủ sự tôn trọng”, Lăng Vân mỉm cười nói, sau đó liền quay mặt bước về chỗ thanh âm phát ra, sắc mặt của hắn cũng thay đổi chóng mặt, từ nét nhu hòa chuyển sang sắc lạnh như ánh kiếm. Nếu bỏ qua sự chênh lệch của tu vi cùng sát khí thì hắn hiện tại tương đối giống với Kiếm Minh.
“Quả là sư nào đồ nấy”, Khương Hy thầm nghĩ ở trong lòng, đồng thời không hiểu sao, hắn cứ có cảm giác ngày sau nếu hắn trở về lại thân nam nhân thì Lăng Vân nhất định sẽ mang kiếm đi chém hắn nhỉ. Tuy rằng chỉ là cảm giác thôi nhưng độ chân thực xác thực không nhỏ, và tính khả thi có vẻ như sẽ khá cao đây.
Bất quá đó là chuyện của sau này, trước mắt vẫn nên tập trung ở hiện tại thì hơn, hắn từ tốn tìm cho mình một chỗ tương đối đẹp rồi đứng đó để quan sát trận chiến của Lăng Vân, tiện thể kiểm tra xem thực lực của đối phương đã tăng trưởng đến bậc nào rồi.
Gọi là trận chiến bởi chủ nhân của thanh âm vang lên ban nãy chính là người muốn khiêu chiến với Lăng Vân. Người này không tệ, thân cao gần hai mét, cao hơn hắn Lăng Vân, ngũ quan sắc nét, khí khái chính trực nhưng sâu trong đáy mắt lại xuất hiện một tia giảo hoạt khiến người người chán ghét không thôi. Bất quá để khiêu chiến Lăng Vân, tu vi của đối phương cũng không tồi, đều là Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong.
“Lộ sư điệt, ngươi ồn ào quá”, Lăng Vân lạnh nhạt nói.
“Lăng Vân, đừng ỷ là sư thúc thì ngươi muốn lên mặt với ta, ngươi tránh chiến suốt mười lăm năm nay thì đừng nghĩ có thể tránh hết đời”, thanh niên nhân họ Lộ nói.
“Vậy bây giờ ngươi muốn chiến với ta sao?”.
“Đúng vậy, lần này ta đã chiếu cáo toàn đệ tử, nếu ngươi không chiến, vậy ngươi là một con rùa”.
Lăng Vân thở dài lắc đầu, mười lăm năm qua ở trong Kiếm Mộ, hắn nhận được không ít thư khiêu chiến từ đồng môn, tất cả đều là do tin tức ngầm tạo thành, tuy rằng tông môn chưa xác nhận chính thức với đệ tử nhưng đại khái thì mọi người đều biết đạo tâm của hắn đã có vấn đề, thực lực đã không còn mạnh mẽ được như trước.
Trong số những người khiêu chiến thì Lộ sư điệt trước mặt đây là phiền phức nhất bởi hắn là người đã nhằm vào danh phận Kiếm Tử từ lâu. Đổi lại trước đây, hắn đương nhiên không dám khiêu chiến Lăng Vân bởi thực lực chênh lệch nhau quá rõ ràng nhưng bây giờ thì khác rồi.
Lăng Vân đang nghĩ, nếu như hắn không gặp Khương Vô Nhai thì có khi bây giờ đã chẳng ai dám khiêu khích hắn nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì không gặp mới là điều bất hạnh nhất. Mọi chuyện đều có sự sắp xếp của bàn tay vô hình mang tên vận mệnh, và hắn thừa nhận điều đó không hề sai một chút nào.
Hắn mỉm cười thong dong rồi nói:
“Lộ sư điệt, mời!”.
Lăng Vân không muốn nhiều lời, hắn cũng không phải là một người có thể nhiều lời với người hắn chán ghét được, nếu đối phương đã muốn chiến, vậy thì chiến thôi.
Nghe vậy, thanh niên nhân họ Lộ kia liền lộ ra phong mang, khí tức Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong lập tức bùng nổ ra như một ngọn núi lửa kìm nén đã lâu. Những người đến xem cuộc vui tự nhiên lùi ra sau để không gây cản trợ, đồng thời cũng bắt đầu bàn tán qua lại xem ai sẽ thắng.
Trong hàng ngũ đệ tử trẻ tuổi của thế hệ này, Ngưng Dịch cảnh đỉnh phong đương nhiên là thiên tài trong hàng ngũ thiên tài, vô luận là tu vi hay thực lực thì đều được xếp vào hàng ngũ nhất lưu. Thanh niên nhân họ Lộ chính là một trong số những người như vậy.
Trường kiếm xuất hiện trong tay hắn, kiếm khí lộng vũ lao về phía trước như triều lũ, từng tiếng vút gió vang lên không ngừng, trong không trung ẩn ẩn như có như không có tiếng kiếm minh vang lên, không ngờ hắn đã ngộ ra được kiếm ý.
Các đệ tử xung quanh hiểu rõ tầm quan trọng của kiếm ý đối với một kiếm tu nên lộ ra vẻ thán phục cùng kinh sợ không thôi.
“Lộ sư huynh ngộ ra được kiếm ý rồi!”.
“Lăng sư thúc gặp đối thủ”.
“Trận chiến này không ai nói trước được”.
“. . .”
Từng tiếng bàn tán xôn xao không ngừng, Khương Hy quan chiến cũng cảm thấy có chút phiền hà, người đi xem chuyện vui lúc nào cũng ưa bình phẩm không ngừng như vậy. Mặt khác, Thiên Nguyệt Thượng Linh lại giống như hiệu ứng bị động của hắn vậy, dù không cố ý nhưng vẫn có thể nghe ra rõ từng từ một ở phương xa, trông không khác gì đã đứng bên cạnh để nghe.
Hắn nghĩ nhanh một chút rồi điều động tĩnh chi ý cảnh bao bọc lấy đôi tai của mình lại, ngăn chặn cho mấy âm thanh phiền nhiễu đó không lọt vào bên trong tai mình.
Hai mắt hắn vẫn dõi theo Lăng Vân, sau đó liền mỉm cười đầy hài lòng. Lăng Vân không loạn, cũng không có biểu hiện đặc biệt gì đối với thế công của thanh niên nhân họ Lộ kia, hắn rất bình tĩnh, tựa như thể không đem đối phương đặt vào mắt. Thế công của đối phương càng ngày càng áp sát vào, lúc này, hắn mới động.
Trên tay xuất hiện một thành trường kiếm, là thanh trường kiếm bị Dục Vọng Chủy chém đứt đôi từ lúc trước, kiếm ý trong thiên địa ngay lập tức hòa mình vào xung quanh hắn, khí tức tu vi không triển lộ ra bên ngoài nhưng khí thế kinh người của hắn thì lại có.
Sắc bén, phong mang đầy mình.
Hành động của thanh niên nhân họ Lộ đột nhiên chậm lại dần, trên mặt xuất hiện một tầng kinh hãi, kiếm ý của hắn . . . vậy mà biến mất. Hắn không rõ chuyện gì đang diễn ra nhưng thường không hiểu chuyện gì thì đó mới là chuyện đáng sợ nhất.
Kiếm khí thủ hộ hắn bất chợt chuyển động tán loạn không ngừng, theo đó, chiêu số của hắn dù không bị phá thì cũng tự động tiêu hủy đi. Cùng lúc này, Lăng Vân nâng thanh trường kiếm bị đứt gãy kia của mình lên rồi mạnh mẽ chém thẳng xuống.
Thiên địa lập tức tĩnh lặng lại, thanh âm duy nhất tồn tại trong không gian này chính là một tiếng kiếm minh đầy thanh thúy.
“Không!”.
Thanh niên nhân họ Lộ hớt hãi hét lên, trên người hắn, một đường chém khổng lồ đột nhiên hiện ra, máu bắn tung tóe thấm đẫm hết vào bộ kiếm bào. Khí tức hắn loạn xạ lên một tràng, sắc mặt tái nhợt lại như tờ giấy. Thanh trường kiếm của hắn dần xuất hiện từng vết chém nhỏ ở trên, rồi không bao lâu sau, nó liền vỡ ra rồi gãy nát thành từng mảnh sắt vụn.
Hắn phun ra một ngụm máu tươi, hai mắt trợn ngược đầy kinh hãi nhìn về phía Lăng Vân, ngón tay run run chỉ về phía trước tựa hồ không cách nào tin tưởng được. Nhưng đáng tiếc, cánh tay yếu ớt đó đưa lên không được bao lâu thì đã gục xuống, hắn đã ngất đi rồi.
Toàn trường liền tĩnh mịch lại, không một ai dám thở mạnh nhưng người nào người GTQfr nấy đều không cách nào che giấu được sự kinh hãi ở trong mắt mình. Bọn họ cứ nghĩ sẽ được xem một trận long tranh hổ đấu hoặc cao hơn là cảnh Kiếm Tử bị chà đạp. Bất quá ngoài dự liệu là Lăng Vân mạnh mẽ vượt thói thường, chỉ đơn giản vung một kiếm thôi mà đã trọng thương đối phương cùng hủy đi pháp khí.
Loại thực lực này . . . không hợp thói thường.
Không phải đạo tâm của Lăng Vân tan vỡ rồi sao?
Sao hắn lại còn cường thế hơn xưa vậy?
Không một ai giải đáp cho thắc mắc này của bọn họ bởi chẳng có ai hiểu rõ được nội tình hơn chính bản thân Lăng Vân. Một vài đệ tử có quan hệ tốt với thanh niên nhân họ Lộ liền vội vàng chạy ra ngoài kiểm tra sống chết của hắn, cũng may, hơi thở của hắn vẫn còn nhưng rất yếu ớt, nếu không nhanh chạy chữa thì khả năng cao có thể sẽ mất mạng thật. Một người trong số đó liền đứng ra quát:
“Lăng Vân, ngươi muốn sát hại đồng môn sao?”.
Lăng Vân vốn đang quay người trở lại chỗ Khương Hy thì bị một lời này làm chậm cước bộ lại, hắn từ tốn nghiêng đầu ra đằng sau, hai mắt lập tức trừng thẳng vào người vừa quát đó.
Rẹt!
Tiếng kiếm minh vang lên, bộ kiếm bào trên người tên đệ tử đó ngay tức khắc hóa thành một đống vải rách, đầu tóc của hắn cũng hóa thành lộn xộn, nhìn qua không khác gì một tên ăn mày. Mấy người đứng quanh xem chuyện vui thấy vậy liền cười rộ lên một tràng, căn bản là không chừa lại chút mặt mũi nào cho đám người thanh niên nhân họ Lộ.
Về phần tên đệ tử bị chém tơi tả kia thì hai chân đã như bị dính Định Thân Thuật rồi, toàn thân hắn cứng đờ không dám lên tiếng, đáy mắt còn hiện lên một nét sợ hãi đến tột cùng.
Chỉ một ánh mắt, một ánh mắt thôi mà có thể phá vỡ phòng ngự kiếm khí của hắn.
Đáng sợ . . . Lăng Vân quá đáng sợ rồi. Trong lòng hắn bây giờ hối hận không ngừng, hận không thể quay ngược thời gian để đập chính bản thân hắn một trận, tại sao lại suy nghĩ nông nổi như vậy chứ.
“Nghe cho rõ, ngươi vẫn là sư điệt của ta, hiểu rồi chứ?”, thanh âm nhàn nhạt của Lăng Vân đột nhiên vang lên. Ngụ ý rất đơn giản, ‘ta là sư thúc, ta làm gì không đến lượt ngươi quản’.
Tên đệ tử đó nghe vậy liền vội vàng gật đầu lia lịa, hận không thể hóa thành con gà mổ thóc để cho thuyết phục hơn.
“Vâng, vâng, đệ . . . đệ tử đã hiểu”.
Cùng lúc đó, một ánh kiếm quang từ bên trong Sát Kiếm Phong đột nhiên bay đến bên cạnh chỗ của thanh niên nhân họ Lộ rồi hiển hóa ra nhân ảnh của Lộ Nhân Trung. Hắn vội vàng kiểm tra tình huống của thanh niên nhân họ Lộ, mi tâm liền cau lại không thôi, sau đó hắn liền lấy ra một viên đan dược rồi cho vào miệng đối phương, thuận thế còn truyền linh lực vào bên trong để điều chuyển hấp thu dược lực cho hoàn mỹ.
Làm xong những chuyện này, hắn nhanh chóng lệnh cho mấy đệ tử đem thanh niên nhân họ Lộ trở về động phủ dưỡng thương. Nhìn qua động tác cẩn thận cùng kỹ lưỡng như vậy thì không cần phải thắc mắc nữa, thanh niên nhân họ Lộ kia chính là hậu bối Lộ gia.
Lộ Nhân Trung đứng dậy tiến về chỗ Lăng Vân rồi cau mày nói:
“Lăng sư đệ, ngươi ra tay quá mức”.
Lăng Vân bình tĩnh lắc đầu đáp:
“Không phải ta ra tay quá mức, mà là hắn quá yếu. Lộ sư huynh có thể hỏi những người chứng kiến, ta chỉ hời hợt chém một kiếm thôi”.
Hắn chỉ nói một câu trần thuật hết sức bình thường nhưng không hiểu sao, Lộ Nhân Trung lại có cảm giác một bên mặt mình có chút hơi nóng, tâm tình liền chập chờn không yên. Đáy mắt hắn lập tức trầm xuống không ít.
Lăng Vân có nơi cau mày lại, cước bộ bất giác lùi ra sau một bước. Hắn cảm giác được nguy hiểm phát ra từ phía Lộ Nhân Trung, tuy rằng rất rất nhỏ không ai để ý nhưng hắn lại hoàn toàn cảm nhận được như thể nó ở ngay trước mặt mình vậy.
“Lộ đạo hữu, chú ý phong phạm một chút”.
Ngay lúc này, Khương Hy xuất hiện, bộ dạng thướt tha kiều diễm lướt đi trên mặt đất, tựa như một đóa bạch liên giữa thiên địa. Thanh âm của hắn mang theo một phần hiệu ứng của Sắc Dục Thiên nên khi nói ra, toàn thảy đệ tử xung quanh liền đứng không vững, toàn bộ ánh mắt lập tức chú mục về.
Lộ Nhân Trung nhận ra giọng của Khương Hy, hắn vội vàng điều chỉnh lại sắc mặt của mình rồi mỉm cười nói:
“Nguyên lai là Hồng cô nương, thứ lỗi cho, hiện tại ta đang xử lý chuyện trong tông môn nên hi vọng cô nương không phiền”.
“Không, ta cảm thấy rất phiền, chuyện này không nhất thiết phải làm lớn đến vậy”, hắn mỉm cười đáp.
Lộ Nhân Trung có hơi nhướng mày lên, hắn nói:
“Hồng cô nương, ta nói lại, đây là chuyện của Kiếm Tông, cô nương không nên xen vào”.
Khương Hy lắc đầu, hai mắt hắn vẫn bình tĩnh như một mặt hồ rồi đáp lại:
“Xem ra Lộ đạo hữu vẫn chưa nhận được tin, Kiếm Minh chân nhân nhờ ta trông coi Lăng Vân một đoạn thời gian nên hi vọng đạo hữu tôn trọng quyết định của chân nhân”.
“Chân nhân hạ lệnh?”, Lộ Nhân Trung ngạc nhiên hỏi lại, chuyện này đúng thật là hắn không biết, thậm chí còn không có chút thông tin nào. Hắn còn nghĩ là đối phương nói dối nhưng nghĩ kỹ lại thì nơi này là Kiếm Tông, đem tên tuổi của Kiếm Minh chân nhân ra để nói tự nhiên là muốn chết, trừ phi, chính bản thân chân nhân hạ lệnh như vậy.
Nhưng vấn đề là tại sao lại để một người ngoài trông coi Lăng Vân?
Hắn thật sự không hiểu được chuyện này rốt cuộc là có ý gì.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ