Huyền Lục

Chương 617: Rời Kiếm Tông




Lộ Nhân Trung ngạc nhiên thì ngạc nhiên nhưng rất nhanh đã lấy lại được nét bình tĩnh như cũ, dù sao hắn cũng là cường giả Kim Đan cảnh hậu kỳ và xung quanh đây còn có không ít đệ tử đang nhìn về, hắn không thể để mất phong phạm được. Hắn trầm mặc một chút rồi nói:
“Hồng cô nương đã nói như vậy thì ta buộc phải xác nhận một chút”.
Vừa dứt lời, hắn lập tức lấy ra một thanh tiểu kiếm rồi truyền âm vào bên trong, sau đó liền phóng nó vào bên trong Sát Kiếm Phong, tốc độ của nó cực kỳ nhanh, không thua gì phi hạc truyền âm của Đạo Môn sáng tạo ra.
Không bao lâu sau, phi kiếm bay ngược trở về rồi hiển hóa ra hư ảnh của Lộ Thiên Hành, bộ dạng của lão vẫn cứ như thường, trông tiên phong đạo cốt không chỗ nào chê, duy chỉ có gương mặt là không quá rõ ràng nhưng Khương Hy biết, đây chỉ là thủ đoạn để tạo sự bí ẩn đối với chúng đệ tử Trúc Cơ cảnh thôi. Còn với tu vi Kim Đan cảnh như hắn thì vẫn thấy được như bình thường.
Chúng đệ tử xung quanh thấy vậy liền vội vàng quỳ xuống hành lễ đầy cung kính:
“Tham kiến lão tổ”.
Lăng Vân cũng hành lễ nhưng hắn không cần thiết phải quỳ, bởi vì sư phụ hắn cũng là lão tổ Nguyên Anh cảnh, địa vị của hắn cũng đủ cao. Dù chưa chính thức công khai nhưng thân là đệ tử chân truyền duy nhất của Kiếm Minh chân nhân, hắn có đầy đủ lực lượng để so kè địa vị với một lão tổ Nguyên Anh cảnh bình thường khác ở trong tông.
Đương nhiên, trước mắt Khương Hy sẽ không đi nói sự thật này cho hắn, đợi chấm dứt nhân quả xong thì nhắc nhở hắn một chút là được. Nếu tính toán không lầm thì đến lúc đó, hắn đã đủ sức để tiếp nhận loại sự thật trùng kích không hề nhẹ này rồi.
Hư ảnh Lộ Thiên Hành nhìn qua Khương Hy một chút, sau đó lại nhìn về phía Lăng Vân, ánh nhìn rất bình thường, không để lộ ra bất cứ điểm nào kỳ lạ, lão bình tĩnh nói:
“Chân nhân đã hạ lệnh, thân phận Kiếm Tử của Lăng sư điệt bị thu hồi lại, thân phận tạm thời tự do. Mặt khác, chân nhân còn gửi lại một lời nhắn cho Hồng cô nương”.
Khương Hy có chút hơi nhướng mày lên, Kiếm Minh có gửi lời lại gì cho hắn sao?
“Phiền cô nương chăm sóc cho Lăng sư điệt một thời gian”, Lộ Thiên Hành nhàn nhạt nói, đồng thời cũng cố tình nâng cao âm lượng một chút, tựa như thể đang để cho những đệ tử xung quanh nghe được.
Lời nhắn này đúng là của Kiếm Minh, dù sao trước khi đi thì lão cũng có truyền âm nhờ cậy hắn nhưng không ngờ là lại bị lão già Lộ Thiên Hành này lợi dụng để tạo tin đồn không hay về Lăng Vân.
Kiếm tu trọng Kiếm đạo, một đường chấp nhất với tu hành, khái niệm đạo lữ với nhóm người tu hành này không phải không có, chỉ là quá hiếm, đến mức không để ý thì sẽ không biết đến. Lăng Vân bây giờ không còn là Kiếm Tử, nguyên nhân là do đạo tâm đã tan vỡ, chúng đệ tử đều biết chuyện này nhưng lại không nắm rõ nguyên nhân. Bây giờ Lộ Thiên Hành nói ra một câu này tự nhiên đã gieo vào trong đầu bọn họ một suy nghĩ cố hữu.
Lăng Vân bị hồng nhan quấn thân.
Đây không nghi ngờ gì hết là một nhát chí mạng vào danh tiếng của hắn. Khương Hy phải công nhận, Lộ Thiên Hành quá mất phong phạm, còn tính toán đến cả hậu bối như thế này trong khi chẳng ảnh hưởng bao nhiêu đến cái gọi là ‘đại sự’. Mặc dù hắn chưa từng đạt đến tu vi như lão nhưng chí ít, tâm thế của hắn còn ra dáng một cao nhân đắc đạo hơn là lão già nhỏ mọn này.
Lộ Thiên Hành cáo tri xong liền tiêu biến đi, thanh tiểu kiếm đó trở lại vào bên trong ống tay áo của Lộ Nhân Trung, hắn từ tốn hành lễ với Khương Hy một cái rồi quay lưng rời đi, bộ dạng như thể chưa có việc gì từng xảy ra.
Khương Hy dần có ấn tượng không tốt với Lộ gia rồi nhưng bên ngoài sẽ không biểu hiện ra, chỉ cần gia tộc này đừng làm gì ảnh hưởng trực tiếp đến hắn là được rồi. Hắn từ tốn nhận lễ rồi quay sang nói với Lăng Vân:
“Chúng ta đi thôi”.
Lăng Vân mỉm cười gật đầu đáp:
“Thật có lỗi”.
“Ngươi thân là kiếm tu, đừng câu nệ nhiều như thế, trước đây ta không thấy ngươi như thế này bao giờ”, Khương Hy vừa đi vừa lắc đầu. Lăng Vân vội đuổi theo, bộ dạng hơi xoắn quýt nhưng cũng không làm mất đi hình tượng uy phong lúc trước của người ngoài. Những đệ tử còn nán lại gần đó liền ghé tai nhau bàn tán xôn xao, nội dung chủ yếu vẫn là đề cập đến lai lịch của nữ tử áo trắng bí ẩn.
“Cô nương cũng biết mà, ta đã không còn giữ đạo tâm của mình như ban đầu, tuy rằng có hơi tiếc nuối nhưng nhờ vậy, ta ngộ ra được nhiều thứ hơn”, Lăng Vân mỉm cười nói, tâm tình cũng thả lỏng ra không ít.
Khương Hy nhìn qua hắn một chút rồi bật cười đáp:
“Ngươi suy nghĩ cũng thoáng thật đấy, rất giống với sư phụ ngươi”.
“Nhắc mới nhớ, làm sao cô nương biết được sư phụ của ta vậy?”, Lăng Vân hiếu kỳ hỏi.
“Sư phụ ta là bằng hữu của sư phụ ngươi, chuyện cũng khá lâu rồi, về sau ngươi có thời gian thì đi hỏi sư phụ ngươi đi”.
“Cô nương cũng có thể kể mà”.
“Nếu kể ở góc độ của ta, ngươi đảm bảo sẽ không nhận ra được sư phụ của mình đâu”, Khương Hy mỉm cười nói.
Lăng Vân có chút ngây người ra, hắn có chút không hiểu ngụ ý của Khương Hy là gì nhưng trong lòng cũng thầm ghi nhớ một chút, về sau có cơ hội sẽ cố tìm hiểu thử. Dù sao hắn cũng là đệ tử, không thể một ngày không hiểu chuyện xưa của sư phụ được. Tùy rằng có hơi ‘bất kính’ nhưng tò mò là chuyện khó tránh khỏi.
“À phải rồi, người vừa rồi bị ta chém gọi là Lộ Thương Bình, là con cháu dòng chính đời này của Lộ gia. Thiên phú của hắn không tồi nhưng tính ganh đua lại quá mạnh, được người trong tộc nuông chiều lâu quá nên sinh ra ương bướng, háo thắng. Thực lực bây giờ khá ổn nhưng nếu không mau chấn chỉnh lại thì người ăn quả đắng cũng không chỉ mỗi hắn”, Lăng Vân nói.
“Ngươi đang muốn đóng vai người tốt sao?”, Khương Hy liếc mắt sang hỏi.
“Tu chân giới làm gì có người tốt, Lộ Thương Bình tuy háo thắng nhưng cũng không xấu, chí ít hắn chưa từng nảy lên ý định sẽ giết ta. Chưa kể, bây giờ ta đã không phải là Kiếm Tử, hắn lại là người có khả năng tiếp nhận vị trí đó nhất nên không thể làm mất mặt Sát Kiếm nhất mạch được”, hắn đáp.
Nghe vậy, Khương Hy liền ồ lên một tiếng rồi gật gù, trong lòng thầm may mắn, Lăng Vân chém Lộ Thương Bình một kiếm xem như dạy dỗ nhưng cùng lúc đó thì Khương Hy cũng xem như gạt bỏ được một chướng ngại vật giúp cho Lân. Con đường chạm đến Kiếm Tử của Lân cũng gần hơn một chút rồi.
. . .
Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, cách Sát Kiếm Phong không xa, một đôi nam nữ đứng trên ngọn núi cao nhìn về phía chân núi của Sát Kiếm Phong khá trầm ngâm. Nữ tử khá xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, thân hình vừa vặn, không cao cũng không thấp, hai mắt cũng lóe lên phong mang phi thường mạnh, hiển nhiên là một kiếm tu rất cường đại.
Nam nhân đứng cạnh nàng cũng mạnh không kém nhưng phong mang thì thu liễm đi rất nhiều, thay vào đó thì áp lực tỏa ra từ người hắn lại khiến người khác cảm thấy nặng nề khó thở.
Nữ tử dời mắt nhìn sang nam nhân nói:
“Ngươi dùng bao nhiêu chiêu để đánh bại Lộ Thương Bình?”.
Nam nhân đáp không cần suy nghĩ nhiều:
“Ít nhất cũng ba chiêu”.
“Ta cũng không khác gì ngươi. Mười lăm năm không gặp, Lăng Vân mạnh vượt trội hơn so với chúng ta rồi”, nữ tử thở dài nói.
“Hắn phải mạnh như vậy thì mới xứng đáng là Sát Mạch Kiếm Tử, Kiếm Minh chân nhân thu hồi thân phận của hắn quả thực không thỏa đáng một chút nào”, nam nhân ổn trọng nói.
“Ngươi đang ở phụ cận Sát Kiếm Phong đấy, không sợ bị người nghe lén sao?”, nữ tử liếc mắt nhắc nhở.
“Không có gì phải sợ, dù sao ta cũng không nói sai. Thu hồi thân phận Kiếm Tử của Lăng Vân không phải là quyết định đúng”.
Nữ tử thở dài, cũng không biết nói gì hơn dù trong lòng nàng cũng có suy nghĩ tương tự. Hai người bọn hắn có thể đứng đây bàn luận mà không bị ai bắt gặp, thân phận tự nhiên cũng không phải tầm thường.
Bọn hắn là hai vị Kiếm Tử và Kiếm Nữ còn lại của thế hệ trẻ Kiếm Tông, gọi là Khoái Mạch Kiếm Nữ và Trọng Mạch Kiếm Tử. Mặc dù quan hệ giữa hai người trước đây cùng với Lăng Vân cũng không tính là thân thuộc nhưng cũng không nói là xa lạ, dù gì cũng là đồng môn của nhau và bọn hắn cũng công nhận thực lực của nhau.
Trước đây, thực lực của Lăng Vân mạnh nhất nhưng cũng không mạnh hơn bọn hắn bao nhiêu, sau mười lăm năm không gặp, thực lực song phương đã chênh lệch nhau đến mức độ này rồi.
Khoái Mạch Kiếm Nữ không khỏi cảm khái, nàng quay lưng ngự kiếm rời đi khỏi đi đỉnh núi.
“Ngươi trở về sao?”, Trọng Mạch Kiếm Tử hỏi.
“Cũng nên chăm chỉ tu hành thôi, không thể để cho Lăng Vân bỏ lại quá anebo xa. Mặt khác, ngươi cũng thay ta chiếu cáo lại cho Sát Kiếm nhất mạch, ta sẽ không chấp nhận Kiếm Tử mới của bọn họ”.
Vừa dứt lời, Khoái Mạch Kiếm Nữ liền ngự kiếm rời đi, không để lại một chút thời gian để Trọng Mạch Kiếm Tử đáp lời. Hắn thở nhẹ một hơi, dù sao cũng biết rõ tính tình của nàng rồi nên đành chịu vậy.
“Cũng phải, không có Lăng Vân, Sát Kiếm Phong không kiếm được người có thể chống lại hai ta”, hắn lẩm bẩm.
. . .
. . .
Hai tháng sau, tại một nơi nào đó tại Nam Vực.
Lộc cộc . . . lộc cộc.
Tiếng xe ngựa vang lên không ngừng ở trên đường, Lăng Vân tùy tiện phất một cây roi da lên thúc vào mông ngựa để chúng chạy nhanh hơn, đồng thời cũng lấy tay đẩy nón lá đang che chắn mặt lên một chút rồi hưởng khí trời mát mẻ. Xung quanh xe ngựa bây giờ là một cánh đồng lúa chín vàng rộng bát ngát không thấy điểm ngừng, cảnh quan này thật sự khá hiếm có nếu đặt tại Bắc Nguyên cùng Đông Vực.
“Hồng cô nương, cảnh vật nơi này rất đẹp, ngươi không ngắm thật sao?”.
Ngồi trong xe ngựa, Khương Hy lười biếng chống tay kê đầu, tay còn lại từ tốn lật từng trang sách để xem. Nghe được giọng của Lăng Vân, hắn từ tốn đáp:
“Dùng linh thức cũng thấy được rồi”.
“Có một số cảnh vẫn nên tận hưởng bằng mắt, cô nương xem thử đi”, Lăng Vân cười nói.
Bàn tay đang lật trang sách của Khương Hy vì thế mà tạm dừng lại, suy nghĩ một hồi, hắn liền ngồi thẳng dậy rồi đưa tay vén màn nhìn ra ngoài. Trừ bỏ con đường mòn xe ngựa đang đi đây thì xung quanh đúng thật là được phủ lên một màu vàng óng của lúa, xa xa còn có thể thấy được mấy người nông dân đang thu hoạch mùa vụ của mình, gương mặt tươi cười niềm nở, xem chừng vụ mùa năm nay khá hơn nhiều so với những năm trước.
Lăng Vân cố tình tránh người sang một bên để nhường chỗ, Khương Hy không từ chối, hắn từ tốn vươn tay ra ngoài, đối phương liền cẩn thận tiếp lấy rồi đỡ hắn ra.
Kỳ thực, hắn có thể tự mình đi ra, chuyện này quá dễ dàng đối với hắn, nhưng vì Lăng Vân muốn tự mình làm chuyện này nên hắn cũng không từ chối. Có vẻ như Lăng Vân đang cố gắng tận hưởng niềm vui nhỏ này của mình trước khi lựa chọn trảm Tình Kiếp của bản thân. Tuy rằng chuyện này sẽ khiến hắn khổ sở đôi chút nhưng biết sao được, Khương Hy không thể hồi đáp tình cảm lại cho hắn, chỉ có thể chờ đợi thời gian thích hợp để trảm thôi.
Cảnh quan bên ngoài không quá khác so với những gì hắn thấy được thông qua linh thức nhưng cảm giác thì đúng là khác hẳn, nhìn bên ngoài có cảm giác yên bình hơn không ít, chưa kể không khí cũng trong lành, tiết trời khá dễ chịu.
Từ lúc rời khỏi Kiếm Tông đến nay, hai người bọn hắn đã đi du ngoạn qua không ít nơi, gặp cũng không ít người. Mặt khác, trước khi hoàn toàn rời khỏi địa bàn Kiếm Tông thì bọn hắn cũng ghé qua gặp Thanh La một chút, một phần là vì muốn trả lại miếng ngọc bội kia, một phần là hắn muốn xem thử Lăng Vân bây giờ có dễ bị mị công của Thanh La hấp dẫn không.
Kết quả cũng không đến nổi quá bất ngờ, Lăng Vân dư sức chống đỡ lại mị công đã được tôi luyện thông qua Sắc Dục Thiên của Thanh La, một thân hộ thể kiếm ý mạnh kinh người. Xem chừng trong thế hệ trẻ bây giờ, trừ bỏ Khương Hy ra thì có lẽ cũng chỉ còn mỗi Quỳ Liên mới đủ sức hớp hồn hắn thôi.
. . .
. . .
PS: Đọc chương mới nhất tại vtruyen.com hoặc App Love Novel (iOS), Nữ Hiệp (Android). Tác không có đủ điều kiện để nhận VIP bên App truyencv nên mọi người hãy chuyển sang đọc truyện tại phiên bản mới (Web có tặng kẹo miễn phí hằng ngày nhờ làm nhiệm vụ để mở khóa chương VIP) + Xem quảng cáo (Nhận 20-40 kẹo miễn phí).
PS: Các đạo hữu đọc truyện thấy hay thì đánh giá full sao cho truyện nha!
Tác cảm ơn!
Một ông trùm khi trở về quá khứ làm vua, trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, đất nước nguy nan, sẽ phải làm sao? Mời đọc #Nhất Thống Thiên Hạ Nhất Thống Thiên Hạ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.