Kẻ Si Tình

Chương 10: Đêm Giao Ước và Kiếm Khí Đẫm Máu




Chương 10 : Đêm Giao Ước và Kiếm Khí Đẫm Máu
Ký túc xá buổi tối. Gió lùa qua khe cửa, lạnh đến rợn người.
Lý Hạo ngồi trong phòng, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Bên cạnh cậu, Tô Viên đang nhẹ nhàng dựa đầu vào vai, đôi mắt lim dim nhưng tâm trí không thể an tâm.
“Cậu cứ như vậy mãi, mình lo lắm.” — Tô Viên thì thầm.
Lý Hạo khẽ nắm lấy tay cô, nụ cười gượng gạo hiện lên.
“Mình không sao. Mình chỉ đang nghĩ về lời của Dạ Nguyệt...”
Bản giao ước máu.
Một thỏa thuận cổ xưa giữa những người mang huyết mạch đặc biệt — và Lý Hạo là một trong số đó.
Ngày hôm qua, Dạ Nguyệt đã đưa cho cậu một cuốn sách cũ, bìa đen như mực, tựa đề duy nhất: "Khế Ước Máu".
Cậu chưa dám mở ra.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng đen vụt qua. Lý Hạo lập tức bật dậy, che chắn cho Tô Viên.
“Kẻ nào!” — cậu quát.
Một giọng cười khẽ vang lên trong bóng tối. Một cô gái lạ bước ra, mái tóc ngắn, bộ đồng phục màu đen ôm sát người.
“Đừng căng thẳng. Tôi là Tần Mộc. Dạ Nguyệt gửi tôi đến để bảo vệ cậu.”
Lý Hạo nheo mắt.
“Bảo vệ? Hay là giá·m s·át?”
Tần Mộc nhún vai. “Cả hai.”
Tô Viên nắm chặt tay Lý Hạo hơn, ánh mắt lo lắng.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Tần Mộc tiến tới, ném một tấm thẻ bạc lên bàn. Trên đó có khắc biểu tượng hoa hồng và móng vuốt đẫm máu.
"Đây là 'Tín vật Hồng Huyết'. Nếu cậu nhận nó, cậu chính thức bước vào cuộc chơi này. Nếu từ chối..."
Cô dừng lại, ánh mắt sắc lạnh.
"Những kẻ khác sẽ không để cậu yên."
Lý Hạo nhìn tấm thẻ. Một tia l·ửa b·ùng l·ên trong lòng cậu: phẫn nộ, bất lực, rồi quyết tâm.
Cậu siết tay Tô Viên.
“Mình không muốn cậu bị liên lụy, Tô Viên. Nhưng…” — cậu ngước lên, ánh mắt sáng rực — “mình sẽ không bỏ chạy.”
Tô Viên khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhưng kiên định.
“Mình sẽ đi cùng cậu, dù là địa ngục hay thiên đường.”
Không khí chợt chùng xuống. Lý Hạo chậm rãi cầm lấy tấm thẻ bạc.
Một luồng sáng đỏ lấp lánh lóe lên — như một lời thề nguyện.
Từ khoảnh khắc ấy, số phận của Lý Hạo đã rẽ sang một con đường không thể quay đầu...

✅ Xong Tập 26!
(Đúng hơn 500 từ, vừa có tình tiết mới vừa giữ chắc mối quan hệ Lý Hạo - Tô Viên nha!)
Bạn có muốn mình triển luôn Tập 27 cho liền mạch không? 🚀 (Mạch truyện đang căng thẳng dần rồi đó!)
You said:
triển đi hay quá hihihihih
ChatGPT said:
Hehe, cảm ơn bạn nhiều! 😄
Không để bạn đợi lâu, triển ngay Tập 27 nhé, vẫn giữ mỗi tập hơn 500 từ như yêu cầu:
Tập 27: Đêm Giao Ước
Tấm thẻ bạc trong tay Lý Hạo bỗng phát ra ánh sáng đỏ rực, lan tỏa khắp căn phòng.
Tô Viên hoảng hốt bám chặt lấy cậu, trong khi Tần Mộc chỉ đứng yên lặng, mắt dõi theo từng chuyển động.
“Chấp nhận khế ước... Khởi động nghi lễ.” — Tần Mộc thì thầm, như đọc một lời chú cổ xưa.
Ánh sáng đỏ biến thành những sợi tơ máu, quấn quanh cánh tay Lý Hạo.
Cậu nghiến răng chịu đựng. Một cơn đau buốt như bị hàng ngàn mũi kim đâm xuyên cơ thể.
Tô Viên bật khóc.
“Dừng lại! Các người đang làm gì với Lý Hạo vậy?!”
Tần Mộc bước tới, đặt tay lên vai cô.
“Đừng lo. Đây là nghi thức cần thiết để cậu ấy thức tỉnh sức mạnh tiềm ẩn. Nếu thất bại... cậu ấy chỉ mất ý thức một thời gian.”
Chỉ mất ý thức?
Tô Viên thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt. Nhưng ánh mắt Lý Hạo, ngay cả trong cơn đau đớn, vẫn vô cùng kiên định.
Cậu không hề hối hận.
Bỗng nhiên — một t·iếng n·ổ lớn vang lên.
Cửa phòng bị phá tung!
Một nhóm người mặc áo choàng đen ập vào. Dẫn đầu là một gã thanh niên tóc bạch kim, đôi mắt đỏ như máu, miệng nở nụ cười lạnh lẽo.
“Hừm, đúng như dự đoán... Lý Hạo, đưa khế ước cho ta.” — gã lên tiếng.
Tần Mộc rút ra hai con dao ngắn từ trong tay áo, đứng chắn trước mặt Lý Hạo và Tô Viên.
“Các ngươi dám động đến cậu ấy, phải bước qua xác ta trước!”
Gã thanh niên cười khẩy.
“Vậy thì...”
Hắn giơ tay lên. Một luồng khí đen đặc quánh phóng ra, đánh mạnh vào tường làm vỡ tan gạch đá.

Tô Viên run rẩy.
Lý Hạo — dù đang chịu nghi thức giao ước, — cũng cố mở mắt.
“Viên... đừng sợ.” — cậu gượng nói.
Ngay khoảnh khắc đó, những sợi tơ máu quấn quanh tay Lý Hạo đột ngột sáng bừng lên, biến thành một thanh kiếm đỏ rực!
Kiếm Huyết Ước — một v·ũ k·hí chỉ người hoàn thành khế ước mới có thể triệu hồi.
Bằng bản năng, Lý Hạo vung kiếm chém tới!
Một nhát chém cực nhanh — gã tóc bạch kim chỉ kịp lùi lại, máu từ má hắn bắn tung tóe.
“Cái thằng nhóc này...” — hắn nghiến răng, ánh mắt giận dữ.
Cuộc chiến thực sự đã bắt đầu.
Không còn đường lùi nữa.
Tô Viên nhìn thấy ánh kiếm đỏ lóe lên trong bóng tối, trái tim cô như muốn vỡ tan, vừa sợ hãi vừa tự hào.
Cô thì thầm:
“Lý Hạo... mình tin cậu.”
Thanh Kiếm Huyết Ước trong tay Lý Hạo phát ra những tiếng rít lạnh lẽo, như một sinh vật sống đang gào thét.
Cậu siết chặt cán kiếm, đôi mắt sáng lên ánh đỏ, toàn thân tỏa ra sát khí ngùn ngụt.
Gã thanh niên tóc bạch kim liếm máu trên mặt, ánh nhìn trở nên hung tợn.
“Thằng nhãi ranh... mày chọc giận ta rồi đấy!”
Hắn vung tay, một luồng khí đen dày đặc tụ lại, hóa thành một con rắn khổng lồ lao về phía Lý Hạo.
Ầm!
Tiếng v·a c·hạm vang trời.
Tần Mộc kéo Tô Viên lùi về sau, vừa đánh bật những kẻ áo đen đang ập tới vừa bảo vệ cô.
“Viên, ở yên sau lưng tôi!” — giọng anh ta đầy căng thẳng.
Lý Hạo khom người, tránh cú đớp của con rắn khí.
Kiếm trong tay cậu vẽ thành một vòng cung chói lọi, chém thẳng vào đầu con quái vật.
ẦM!!!
Khí đen vỡ vụn như thủy tinh.
Gã tóc bạch kim trừng mắt.
Không ngờ một thằng nhóc mới ký kết khế ước lại có thể đánh tan đòn t·ấn c·ông của mình dễ dàng như vậy.
“Không thể để nó sống!” — hắn gầm lên.
Ngay lập tức, bốn tên áo đen khác lao vào, tạo thành đội hình bao vây.

Nhưng Lý Hạo không hề nao núng.
Cậu bước về phía trước một bước. Cả căn phòng rung lên, gió lốc nổi dậy.
Bịch!
Bịch!
Hai tên áo đen b·ị c·hém ngã chỉ trong nháy mắt. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ bức tường đá.
Tô Viên kinh hãi ôm miệng.
Lý Hạo... không còn là cậu học sinh hiền lành ngày trước nữa. Giờ đây, cậu như một chiến binh thực thụ.
Tên áo đen còn lại rút ra một cây roi xương, quất tới tấp.
Sợi roi dài uốn lượn như rắn, tạo thành những âm thanh rít tai.
Lý Hạo nghiêng người né tránh, rồi bất ngờ lao lên như một cơn lốc.
Một nhát chém.
Phập!
Cây roi rơi xuống đất, người áo đen đổ gục, máu chảy thành vũng.
Không khí trong căn phòng đặc quánh mùi máu tanh.
Gã tóc bạch kim cắn răng, ánh mắt hắn ánh lên sự điên cuồng.
“Được! Nếu thế thì... ta sẽ tự tay kết liễu mày!”
Hắn giơ tay lên cao. Một thanh giáo đen sì, lấp lánh ánh tím, xuất hiện trong tay hắn.
Giáo Ma Huyết.
Một món v·ũ k·hí huyền thoại được đúc từ xương của sinh vật cổ đại.
Tần Mộc biến sắc.
“Không xong rồi! Thằng nhóc đó chưa hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh! Nếu chạm vào Giáo Ma Huyết, có thể...”
Không kịp suy nghĩ, Tần Mộc lao tới.
Nhưng quá trễ.
Gã tóc bạch kim đã phóng cây giáo về phía Lý Hạo.
Nhanh như tia chớp.
Trong khoảnh khắc ấy — tất cả như ngừng lại.
Tô Viên hét lên:
“Lý Hạo! Tránh ra!!!”
Nhưng Lý Hạo không né.
Cậu nắm chặt kiếm, ngẩng đầu lên.
Một bước.
Hai bước.
Cậu lao thẳng về phía cây giáo, ánh kiếm đỏ rực xuyên qua màn đêm đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.