Chương 9 : Sự thật của lý hạo
Sau cơn mưa, không khí trở nên se lạnh hơn. Lý Hạo và Lâm Phong đội mưa đi tìm An Nhược khắp sân trường. Dưới ánh đèn vàng vọt, họ thấy cô ngồi thụp xuống ghế đá, áo đồng phục ướt sũng, run lên vì lạnh.
"An Nhược!" — Lý Hạo chạy tới, vội cởi áo khoác che cho cô.
Cô gái ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc:
"Mình không sao... chỉ là... tự nhiên thấy ngột ngạt quá..."
Lâm Phong đứng lặng phía sau, ánh mắt tràn ngập nỗi đau không nói thành lời.
Cả ba đưa An Nhược về ký túc xá. Tô Viên cùng Bạch Lâm đã đứng đợi sẵn. Vừa thấy An Nhược, Tô Viên lập tức ôm lấy cô:
"Cậu làm bọn tớ lo lắm biết không!"
An Nhược bật khóc. Lần đầu tiên cô buông bỏ vẻ ngoài mạnh mẽ, òa lên như một đứa trẻ.
Tối đó, cả nhóm ở lại phòng Tô Viên, tổ chức một buổi "trực đêm" nho nhỏ. Họ kể cho nhau nghe những câu chuyện vui thời cấp ba, những kỷ niệm ngốc nghếch mà ai cũng từng trải qua.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, giữa tiếng cười nói râm ran, An Nhược cảm thấy lòng mình dịu lại. Cô thầm biết, mình đã tìm thấy những người bạn thực sự.
Nhưng đâu đó, trong đáy mắt Lâm Phong, vẫn còn một điều chưa thể nói ra...
Buổi sáng hôm sau, khi mặt trời vừa ló rạng, cả nhóm đã hẹn nhau ra sân thể dục. Lý Hạo và Lâm Phong quyết định tổ chức một buổi "đá cầu" ngẫu hứng, nhằm kéo tinh thần mọi người lên.
"Thua thì chịu phạt nhé!" — Lý Hạo cười gian.
Tô Viên và An Nhược cũng hào hứng tham gia. Mặt cỏ còn đẫm sương nhưng lòng ai cũng phơi phới. Tiếng cười, tiếng hò reo vang khắp khuôn viên trường đại học.
Trong trận đấu, Lý Hạo luôn cố tình chuyền cầu cho Tô Viên. Cứ mỗi lần cô đỡ hụt, cậu lại chạy tới, cười hiền:
"Không sao, anh đây!"
An Nhược cũng dần lấy lại tinh thần. Mỗi lần đá hụt, cô lại phồng má làm bộ giận dỗi, khiến Bạch Lâm cười ngặt nghẽo.
Giữa lúc cao trào, một bóng người lạ bước tới. Là một chàng trai tóc bạch kim, đôi mắt màu xanh lam kỳ lạ. Cậu ta mặc đồng phục học viện nhưng thắt một chiếc khăn quàng đỏ sẫm.
"Cho mình tham gia được không?" — Chàng trai hỏi, giọng điềm tĩnh.
Cả nhóm nhìn nhau. Lý Hạo gật đầu:
"Ok! Càng đông càng vui."
Chàng trai gia nhập đội, thân pháp cực nhanh và dẻo dai. Lâm Phong thì thầm bên tai Lý Hạo:
"Không phải người bình thường đâu..."
Một buổi sáng bình thường, hóa ra lại trở thành khởi đầu cho những biến cố mới.
Chàng trai bí ẩn tên là Dạ Nguyệt.
Cậu ta nhanh chóng hòa nhập với nhóm. Dạ Nguyệt ít nói, chỉ mỉm cười mỗi khi được hỏi. Đôi lúc, ánh mắt cậu ta lại như xuyên thấu tâm can người khác, khiến Lý Hạo có cảm giác bất an.
"Nguyệt học cùng khoa với tụi mình à?" — Tô Viên tò mò.
Dạ Nguyệt khẽ lắc đầu:
"Không. Tớ chỉ đến đây tạm thời. Cũng có thể... sẽ học chung lớp với các cậu."
Câu trả lời mơ hồ càng khiến Lâm Phong cảnh giác. Sau buổi chơi, cả nhóm rủ nhau đi ăn sáng, chỉ có Dạ Nguyệt lặng lẽ từ chối, rồi biến mất vào đám đông sinh viên.
"Thằng đó có gì đó lạ lắm..." — Lâm Phong cau mày.
An Nhược thì xua tay:
"Chắc là người hướng nội thôi mà. Trông đẹp trai phết đấy chứ!"
Tô Viên cười khúc khích:
"Ừ, nhưng tớ chỉ thấy Hạo ca đẹp trai thôi!"
Câu nói ấy khiến Lý Hạo đỏ bừng mặt, gãi đầu cười ngu ngơ.
Nhưng ngay tối hôm đó, khi Lý Hạo vừa bước ra khỏi thư viện thì bất ngờ thấy Dạ Nguyệt đứng chờ dưới gốc cây cổ thụ.
"Muốn nói chuyện với cậu." — Dạ Nguyệt nói, giọng trầm thấp.
Ánh mắt cậu ta như xoáy sâu vào Lý Hạo, mang theo thứ cảm xúc không thể gọi tên.
Hai người đứng đối diện dưới tán cây tối om. Gió thổi lùa qua, mang theo hơi lạnh.
Dạ Nguyệt nhìn thẳng vào mắt Lý Hạo, trầm giọng:
"Cậu... đặc biệt hơn cậu nghĩ."
Lý Hạo cau mày:
"Ý cậu là sao?"
Dạ Nguyệt thở dài, như đang đấu tranh nội tâm:
"Chẳng lẽ cậu chưa từng thắc mắc vì sao... từ nhỏ tới giờ, dù gặp bao nhiêu chuyện nguy hiểm, cậu vẫn luôn bình an vô sự?"
Lý Hạo sửng sốt. Những ký ức bị khóa chặt bỗng ùa về — những lần t·ai n·ạn suýt xảy ra nhưng đều tránh được trong gang tấc, những lần bệnh nặng tưởng không qua khỏi rồi lại tự dưng hồi phục...
"Ý cậu... mình là...?" — Lý Hạo lắp bắp.
Dạ Nguyệt khẽ gật đầu:
"Trong người cậu... có một dòng máu đặc biệt. Một nửa thuộc về nhân loại. Một nửa... thuộc về huyết tộc."
Không khí như đóng băng.
Lý Hạo cười khan, nghĩ rằng cậu ta đang đùa. Nhưng ánh mắt Dạ Nguyệt không mang theo chút bỡn cợt nào.
"Đừng nói với Tô Viên hay các bạn của cậu. Vì từ hôm nay, cậu sẽ bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai thế giới."
Dạ Nguyệt quay lưng, để lại một câu lạnh lùng:
"Chào mừng đến với thực tại."
Bóng cậu ta hòa vào màn đêm, chỉ còn lại Lý Hạo c·hết đứng dưới tán cây, nơi ánh đèn không thể soi tới.
Lý Hạo đứng c·hết lặng dưới gốc cây cổ thụ.
Gió đêm thổi lạnh buốt, nhưng lòng cậu còn lạnh hơn. "Huyết tộc"? "Cuộc chiến hai thế giới"? Những lời Dạ Nguyệt nói cứ vang vọng trong đầu, khiến Lý Hạo không thể nào yên lòng.
Tô Viên đột ngột gọi điện tới.
"Alo, Hạo ca? Anh về chưa? Em chờ anh ở cổng kí túc nè."
Giọng nói dịu dàng ấy kéo Lý Hạo về thực tại. Cậu hít sâu một hơi, gắng giữ bình tĩnh:
"Anh đang về đây."
Khi đến cổng, Tô Viên đang đứng dưới ánh đèn vàng nhạt, hai tay ôm cặp trước ngực, miệng nở nụ cười ngọt ngào.
"Sao trễ vậy?" — Cô phụng phịu.
"À... kẹt việc chút." — Lý Hạo cười gượng.
Tô Viên rướn người, nhẹ nhàng khoác tay Lý Hạo. Hơi ấm từ cô như xua tan đi phần nào nỗi sợ mơ hồ trong lòng cậu.
"Đi ăn mì không? Em đói quá." — Tô Viên líu ríu như con chim nhỏ.
"Ừ, đi thôi." — Lý Hạo gật đầu.
Cả hai cùng sánh vai bước vào đêm. Nhưng trong lòng Lý Hạo, từ khoảnh khắc đó, đã biết rằng: cuộc sống yên bình của mình... sẽ không còn kéo dài lâu nữa.
Ở một nơi khác, trong một căn phòng tối, Dạ Nguyệt đang quỳ một gối trước một bóng người bí ẩn.
"Ngươi đã tiếp cận cậu ta?" — Giọng nói trầm đục vang lên.
"Dạ, thưa giáo chủ." — Dạ Nguyệt đáp.
"Bảo vệ cậu ta. Cho đến khi... huyết ấn thức tỉnh."
"Rõ."
Trong bóng tối, đôi mắt đỏ ngầu của giáo chủ lóe sáng như máu.
Một trận đại chiến ngầm... đã bắt đầu.
Ký túc xá buổi tối. Gió lùa qua khe cửa, lạnh đến rợn người.
Lý Hạo ngồi trong phòng, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra bầu trời đêm đầy sao. Bên cạnh cậu, Tô Viên đang nhẹ nhàng dựa đầu vào vai, đôi mắt lim dim nhưng tâm trí không thể an tâm.
“Cậu cứ như vậy mãi, mình lo lắm.” — Tô Viên thì thầm.
Lý Hạo khẽ nắm lấy tay cô, nụ cười gượng gạo hiện lên.
“Mình không sao. Mình chỉ đang nghĩ về lời của Dạ Nguyệt...”
Bản giao ước máu.
Một thỏa thuận cổ xưa giữa những người mang huyết mạch đặc biệt — và Lý Hạo là một trong số đó.
Ngày hôm qua, Dạ Nguyệt đã đưa cho cậu một cuốn sách cũ, bìa đen như mực, tựa đề duy nhất: "Khế Ước Máu".
Cậu chưa dám mở ra.
Bên ngoài cửa sổ, một bóng đen vụt qua. Lý Hạo lập tức bật dậy, che chắn cho Tô Viên.
“Kẻ nào!” — cậu quát.
Một giọng cười khẽ vang lên trong bóng tối. Một cô gái lạ bước ra, mái tóc ngắn, bộ đồng phục màu đen ôm sát người.
“Đừng căng thẳng. Tôi là Tần Mộc. Dạ Nguyệt gửi tôi đến để bảo vệ cậu.”
Lý Hạo nheo mắt.
“Bảo vệ? Hay là giá·m s·át?”
Tần Mộc nhún vai. “Cả hai.”
Tô Viên nắm chặt tay Lý Hạo hơn, ánh mắt lo lắng.
Không khí trong phòng trở nên ngột ngạt.
Tần Mộc tiến tới, ném một tấm thẻ bạc lên bàn. Trên đó có khắc biểu tượng hoa hồng và móng vuốt đẫm máu.
"Đây là 'Tín vật Hồng Huyết'. Nếu cậu nhận nó, cậu chính thức bước vào cuộc chơi này. Nếu từ chối..."
Cô dừng lại, ánh mắt sắc lạnh.
"Những kẻ khác sẽ không để cậu yên."
Lý Hạo nhìn tấm thẻ. Một tia l·ửa b·ùng l·ên trong lòng cậu: phẫn nộ, bất lực, rồi quyết tâm.
Cậu siết tay Tô Viên.
“Mình không muốn cậu bị liên lụy, Tô Viên. Nhưng…” — cậu ngước lên, ánh mắt sáng rực — “mình sẽ không bỏ chạy.”
Tô Viên khẽ mỉm cười, giọng nhỏ nhưng kiên định.
“Mình sẽ đi cùng cậu, dù là địa ngục hay thiên đường.”
Không khí chợt chùng xuống. Lý Hạo chậm rãi cầm lấy tấm thẻ bạc.
Một luồng sáng đỏ lấp lánh lóe lên — như một lời thề nguyện.
Từ khoảnh khắc ấy, số phận của Lý Hạo đã rẽ sang một con đường không thể quay đầu...