Kẻ Si Tình

Chương 11: Tiếng Gầm Trong Bóng Tối và Bóng Ma Trỗi Dậy




Chương 11 : Tiếng Gầm Trong Bóng Tối và Bóng Ma Trỗi Dậy
Cây Giáo Ma Huyết xé gió lao tới.
Không khí xung quanh bị xé toạc, tạo thành t·iếng n·ổ lách tách.
Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ như ngưng đọng.
Ánh mắt Tô Viên trợn tròn kinh hãi, đôi tay cô vươn ra như muốn kéo Lý Hạo lại.
Nhưng cậu không hề chùn bước.
ẦM!!!
Một t·iếng n·ổ kinh thiên động địa vang lên.
Bụi mù cuộn trào. Cả căn phòng ngập trong sóng xung kích đỏ rực.
Tần Mộc vội kéo Tô Viên lùi về sau một lần nữa, dựng lên một tấm chắn khí dày đặc.
Khi làn bụi tan đi, một cảnh tượng khiến tất cả nghẹt thở hiện ra.
Lý Hạo đứng đó — một mình.
Tay cậu nắm chặt kiếm, lưỡi kiếm cắm sâu vào mũi cây giáo, chặn đứng nó chỉ cách ngực mình chưa đầy một tấc.
Mạch máu trên cánh tay cậu nổi lên cuồn cuộn.
Ánh đỏ trên người bùng lên mãnh liệt, như một ngọn lửa muốn thiêu đốt tất cả.
Tên tóc bạch kim c·hết lặng.
Hắn không tin nổi.
Một đứa nhóc chỉ mới thức tỉnh được vài ngày... lại dám đối đầu trực diện với Giáo Ma Huyết!
“KHÔNG THỂ NÀO!!!” — hắn gào lên, rút kiếm định lao tới kết thúc trận chiến.
Nhưng ngay lúc đó —
ẦM!!!
Một luồng khí nóng rực từ Lý Hạo bùng phát ra.
Cây giáo b·ị đ·ánh bật lại, tên tóc bạch kim loạng choạng thối lui, miệng thổ huyết.
Từ lòng đất, những đường vân đỏ sẫm lan ra như mạng nhện, bao phủ khắp căn phòng.
Tiếng gầm trầm đục vang lên từ nơi sâu thẳm.
Gã tóc bạch kim biến sắc.
“Không... Không thể để nó thức tỉnh! Nếu không, tất cả chúng ta sẽ c·hết ở đây!”
Hắn lảo đảo quay đầu bỏ chạy.
Nhưng quá muộn.
Một bàn tay máu khổng lồ trồi lên từ lòng đất, chộp lấy hắn.
“Aaaa...!!!”
Tiếng thét xé toạc không gian.
Bàn tay siết chặt. Máu thịt văng tung tóe.
Tên tóc bạch kim tan thành một đống thịt vụn.
Tô Viên ôm chặt lấy Tần Mộc, nước mắt trào ra vì sợ hãi.
Ngay sau đó, một sinh vật khổng lồ cao hơn 10 mét trồi lên.
Toàn thân nó được kết bằng máu đông, đầu đội chiếc mũ xương gớm ghiếc, đôi mắt đỏ rực.
Một giọng nói vang lên từ sinh vật:
"Kẻ nào... đã đánh thức ta?"
Không khí trở nên nặng nề đến nghẹt thở.
Tường đá xung quanh rạn nứt.
Lý Hạo thở dốc, mồ hôi và máu hòa quyện.
Cậu quỳ một gối xuống đất, đôi mắt dán chặt vào con quái vật.
Tần Mộc nghiến răng:
“Đó là... Ma Huyết Tà Thần! Thứ bị phong ấn cách đây ngàn năm!”

Anh ta lập tức rút ra hai tấm phù chú cổ xưa, ném mạnh xuống đất.
ẦM!
Hai cột sáng vàng rực bắn lên, tạo thành lớp chắn tạm thời.
“Tô Viên, mau chạy! Kéo Lý Hạo đi!!!” — Tần Mộc quát lớn.
Nhưng Tô Viên lắc đầu:
“Không! Tớ không bỏ cậu ấy lại đâu!”
Lý Hạo khẽ cười giữa cơn đau:
“Viên... tớ sẽ bảo vệ cậu... dù có phải... trả giá tất cả...”
Ma Huyết Tà Thần cất tiếng cười điên dại.
Bàn tay khổng lồ vung lên, một cơn lốc máu quét về phía họ.
Cuộc chiến thật sự — mới chỉ bắt đầu.
ẦM!!!
Cơn lốc máu ập tới như s·óng t·hần, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
Tường đá sụp đổ. Không gian rung chuyển dữ dội.
Tần Mộc gầm lên, vung ra thêm ba đạo phù chú.
Những bức tường ánh sáng chồng lên nhau, gắng gượng chặn lại dòng máu c·hết chóc.
Nhưng Tần Mộc hiểu rõ — lớp chắn này không thể trụ lâu.
Anh quay phắt lại nhìn hai người phía sau:
“Các cậu! Phải rời khỏi đây ngay!”
Tô Viên ôm chặt lấy Lý Hạo, nước mắt giàn giụa.
Cậu ấy — Lý Hạo — đang chống chọi với nguồn sức mạnh khủng kh·iếp trong cơ thể, toàn thân run rẩy.
“Không! Tớ không đi đâu!” — Tô Viên hét lên, giọng khản đặc.
Bất ngờ, Lý Hạo siết chặt tay cô.
Cậu lắc đầu, cười mệt mỏi:
“Viên... nghe lời Tần Mộc... mau chạy đi…”
Cậu khẽ đẩy cô ra.
Khoảnh khắc ấy, Tô Viên cảm giác như cả thế giới sụp đổ.
Nhưng một bàn tay khác chụp lấy vai cô — là Tần Mộc.
“Tin cậu ấy đi! Cậu ấy đã quyết rồi.”
ẦM!!!
Bức tường ánh sáng thứ nhất vỡ vụn.
Tiếng gầm của Ma Huyết Tà Thần vang lên, mang theo sự cuồng bạo và tuyệt vọng.
Ngay khi bức tường thứ hai bắt đầu rạn nứt, Lý Hạo siết chặt thanh kiếm trong tay.
Máu từ lòng bàn tay nhỏ xuống, thấm đẫm lưỡi kiếm.
"Ngươi muốn sức mạnh sao...?"
Một giọng nói vang lên trong tâm trí cậu.
Lý Hạo nhắm mắt.
Cậu thấy một bóng người mờ ảo, khoác áo choàng đỏ như máu, đứng giữa biển lửa.
"Trả giá bằng tất cả... ngươi có dám không?"
Lý Hạo không ngần ngại.
"Dám."
Một nụ cười hiểm độc nở trên môi bóng người.
"Vậy thì — Giao Ước Máu, thành lập."
ẦM!!!

Một luồng sức mạnh đỏ thẫm tuôn trào từ trong người Lý Hạo.
Mái tóc cậu chuyển sang màu đỏ sẫm, đôi mắt bừng cháy như hai mặt trời nhỏ.
Không khí xung quanh rung lên.
Cùng lúc đó, bên ngoài, Ma Huyết Tà Thần cũng cảm nhận được.
Nó gầm lên giận dữ, vung cánh tay khổng lồ định nghiền nát tất cả.
Nhưng Lý Hạo đã đứng dậy.
Cậu nhấc thanh kiếm lên, giờ đây nó dài gấp đôi, tỏa ánh sáng đỏ rực.
Vèo!!!
Chỉ một bước, Lý Hạo đã tiếp cận Ma Huyết Tà Thần.
Tô Viên và Tần Mộc kinh ngạc nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi:
Lý Hạo — chỉ với một đường kiếm — chém toạc cánh tay khổng lồ kia!
ẦM!!!
Một t·iếng n·ổ lớn. Máu bắn tung tóe như mưa.
Ma Huyết Tà Thần lùi lại, thét lên thảm thiết.
Tần Mộc sững sờ:
"Không thể nào... Cậu ta... cưỡng ép ký kết Giao Ước Máu sao?! Nhưng nếu vậy — linh hồn cậu ta..."
Tô Viên nắm chặt tay, tim như bị bóp nghẹt.
Cô biết: để bảo vệ mình, để bảo vệ mọi người — Lý Hạo đã đặt cược tất cả.
Dù có phải... đổi bằng chính sinh mệnh của mình.
Trong tiếng gào thét cuồng nộ, Ma Huyết Tà Thần phóng ra hàng trăm dây máu quỷ dị, bủa vây khắp không gian.
Mắt Lý Hạo lạnh như băng.
Cậu giơ cao thanh kiếm đỏ thẫm, thì thầm:
"Kiếm Huyết — Thức thứ nhất."
ẦM!!!
Một lưỡi kiếm khổng lồ bằng máu lao thẳng lên bầu trời, xé toạc bóng tối.
Tiếng nổ, tiếng gào, tiếng gió rít — tất cả hòa vào nhau, như khúc nhạc c·hiến t·ranh dữ dội.
Cuộc đối đầu — đã bước vào giai đoạn sinh tử.
ẦM! ẦM! ẦM!
Không khí đặc quánh mùi máu.
Những vết nứt đen ngòm chạy khắp nền đất, tỏa ra hơi lạnh c·hết chóc.
Lý Hạo đứng đó, thân hình đẫm máu, ánh mắt đỏ ngầu.
Thanh kiếm trong tay cậu như hóa thành một sinh vật sống, rung lên bần bật, phát ra tiếng ngân dài.
Ma Huyết Tà Thần co rúm người lại.
Lần đầu tiên — nó biết đến nỗi sợ.
Nhưng đúng lúc đó — một tiếng cười khàn khàn vang lên.
"Hahaha... Tưởng rằng chỉ cần chém rụng một cánh tay là xong sao?"
Từ trong v·ết t·hương, một làn khói đen cuộn lên.
Khói tụ lại thành hình một bóng người — mơ hồ nhưng đầy ác khí.
Tần Mộc giật bắn mình:
"Không thể nào... Hắn... Hắn còn giấu một phân thân?"
Tô Viên cũng lùi lại theo phản xạ, siết chặt lấy vạt áo.
Bóng đen kia nhìn Lý Hạo, nở nụ cười âm hiểm:
"Ngươi... rất khá. Nhưng non lắm!"
ẦM!

Chỉ trong nháy mắt, bóng đen lao tới.
Một cú đấm xuyên thẳng qua lồng ngực Lý Hạo!
Máu phun ra thành vòi.
Tô Viên hét thất thanh:
"Hạo!!!"
Nhưng Lý Hạo không gục.
Cậu siết chặt thanh kiếm, ánh mắt đỏ rực bừng cháy.
Một dòng năng lượng khác — dữ dội hơn, tăm tối hơn — trào ra từ cơ thể cậu.
Lý Hạo nghiến răng:
"Ta... sẽ không... gục ngã!"
ẦM!!!
Cậu vung kiếm phản công.
Cả không gian như bị xé rách. Sóng chấn động quét bay mọi thứ xung quanh.
Tần Mộc phải dựng ngay một kết giới mới, kéo Tô Viên né tránh.
Lý Hạo và bóng đen đọ sức giữa bầu trời đỏ máu.
Những nhát kiếm, những đòn đấm, những đợt sóng năng lượng va vào nhau dữ dội.
"Không thể để cậu ấy chiến đấu một mình!" — Tần Mộc nghiến răng.
Anh rút ra ba lá bùa, ném vào không trung.
Ba tia sáng vàng óng tụ lại, hóa thành một cột sáng xuyên thẳng lên trời.
ẦM!!!
Một cánh cổng vàng rực mở ra, từ trong đó, bốn bóng người lao xuống.
Là viện binh!
Lâm Thần — chuyên gia pháp trận.
Nguyệt Ảnh — nữ kiếm sĩ băng hệ.
Bạch Du — tay súng ma pháp cực đỉnh.
Thanh Linh — pháp sư hồi phục.
Tô Viên nhìn thấy họ, lòng trào lên một tia hy vọng.
Lâm Thần hô lớn:
"Chi viện cho Lý Hạo! Phối hợp tác chiến!"
Ngay lập tức, cả nhóm phân chia vị trí.
Nguyệt Ảnh tung ra hàng loạt nhát kiếm phủ băng lạnh, làm chậm động tác của bóng đen.
Bạch Du liên tục bắn những viên đạn ma lực nhắm vào các điểm yếu.
Thanh Linh dựng lên các vòng bảo hộ xung quanh Lý Hạo, giúp cậu hồi phục phần nào.
Cả đội xoay quanh Lý Hạo, tạo thành một vòng vây chặt chẽ.
Áp lực từ bóng đen lập tức giảm đi rõ rệt.
Lý Hạo mím môi, ánh mắt lóe sáng.
Cậu cảm nhận được — sức mạnh của đồng đội.
Tình bạn. Niềm tin.
Sức mạnh ấy — tiếp thêm cho cậu ngọn lửa không bao giờ tắt.
Cậu siết chặt thanh kiếm, gầm lên:
"Kiếm Huyết — Thức thứ hai: Huyết Dạ!"
ẦM!!!
Một vầng sáng đỏ thẫm bùng lên từ cơ thể Lý Hạo.
Tựa như trăng máu giữa trời đêm.
Bóng đen rú lên thảm thiết.
Trận chiến — đã bắt đầu nghiêng về phía Lý Hạo và đồng đội.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.