Chương 3 : lý hạo từ bỏ trường chuyên đi theo tô viên và khởi đầu mới của hai người lý hạo và tô viên
Mùa hè trôi qua nhanh, mang theo những tiếng ve, những tờ lưu bút cũ, và cả lời hứa chưa dám nói thành câu.
Tô Viên vào trường cấp ba gần nhà. Cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng mỗi lần nhìn qua khung cửa lớp, lại lặng lẽ nghĩ về một người – người có lẽ giờ đang học ở ngôi trường danh tiếng cách đây vài quận.
Nhưng rồi, vào một buổi sáng đầu thu, khi Tô Viên đang đọc sách ở thư viện, một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:
“Cậu vẫn thích ngồi cạnh cửa sổ nhỉ.”
Lý Hạo.
Cô ngẩn người, không tin vào mắt mình.
“Cậu... tại sao lại ở đây?”
“Tớ chuyển trường. Về đây học.”
“Nhưng… trường chuyên mà cậu đậu, điểm cực cao, còn có học bổng…”
“Tớ biết. Nhưng có những thứ… điểm cao cũng không giữ được.
Tớ đã từng để lạc mất một người vì mãi chạy theo ai đó khác. Lần này, tớ không muốn lặp lại.”
Tô Viên không nói gì, chỉ đưa mắt đỏ hoe nhìn xuống quyển sách.
“Cậu nghĩ tớ sẽ vui khi nghe vậy sao?”
“Không. Nhưng tớ chỉ muốn nói, tớ đến đây… không phải vì lỡ cơ hội kia, mà vì tớ chọn cậu.”
Từ ngày hôm đó, hành lang cũ lại vang lên tiếng bước chân quen thuộc của hai người. Không còn là những ánh mắt lặng lẽ hay những lần quan tâm giấu giếm.
Lý Hạo và Tô Viên giờ đã cùng bước đi – không còn là đơn phương, mà là hai người chọn nhau.
Thỉnh thoảng, Triệu Vy vẫn lướt qua trong sân trường đối diện – nơi cô học trường chuyên – ánh mắt đầy tiếc nuối. Nhưng với Lý Hạo, ký ức ấy đã khép lại.
“Tớ từng là kẻ si tình… nhưng giờ, tớ là người biết yêu đúng người, đúng lúc.”
Thời gian trôi nhanh như gió mùa hạ.
Từ ngày Lý Hạo chuyển về học chung trường với Tô Viên, mọi thứ đều thay đổi – không còn là một kẻ lặng lẽ nhìn theo, cũng không còn là cô gái cứ mãi chờ đợi trong âm thầm. Họ học cùng lớp, cùng tổ, cùng nhau học bài, cãi nhau vì bài kiểm tra điểm thấp, và cùng nhau lặng im ngắm hoàng hôn sau giờ tan học.
Thế nhưng, không phải mọi chuyện đều màu hồng.
Một ngày nọ, giáo viên chủ nhiệm gọi riêng Lý Hạo lên phòng giáo vụ. Hóa ra, trường chuyên gửi giấy gọi lại — cho biết cậu vẫn còn cơ hội quay về, đi theo chương trình dự bị đặc biệt. Cơ hội chỉ đến một lần duy nhất.
Lý Hạo lặng đi cả buổi chiều. Cậu không kể với ai. Không kể cả với Tô Viên.
Mãi đến một tối muộn, khi hai người cùng đứng trước cổng trường sau buổi học nhóm, Hạo mới nói:
“Tớ… có thể sẽ rời đi.”
“Trường chuyên?”
“Ừ.”
Tô Viên im lặng. Rồi nhẹ giọng:
“Cậu không cần giải thích. Tớ biết, tớ chưa từng muốn cậu đánh đổi gì cho tớ cả.”
“Nhưng nếu rời đi, tớ sợ… mình lại trở thành kẻ đơn phương lần nữa.”
“Không đâu.” – Cô mỉm cười, mắt ánh lên nhưng giọng nghèn nghẹn.
“Tớ sẽ đợi. Không phải vì tớ yếu đuối, mà vì lần này, cậu đã chọn tớ trước.”
Ba ngày sau, Lý Hạo không chuyển trường.
Cậu nộp lại giấy mời. Tự tay gạch đi dòng chữ "Đồng ý tiếp nhận".
"Tớ từng vì một người mà bỏ mặc tất cả.
Lần này, tớ vì một người mà giữ lại tất cả."
Ba năm sau, họ cùng thi đại học. Không còn ngồi cùng lớp, nhưng vẫn cùng nhau học mỗi tối. Không còn những lời tỏ tình ồn ào, nhưng có một lời hứa lặng im, đi qua tháng năm.
Trên góc bàn học cũ, chiếc khăn tay vẫn còn, dù đã sờn.
Dòng chữ nhỏ vẫn còn vẹn nguyên:
“Cảm ơn vì đã quay đầu lại.”
“Tình yêu không phải lúc nào cũng là tiếng sét…
Mà là ánh sáng nhỏ nhoi vẫn âm thầm sáng trong tim người, khi tất cả những hào nhoáng đã tắt.”
Lý Hạo bước chân vào cổng trường đại học với một cảm giác lạ lẫm, khác hẳn so với những gì cậu đã trải qua trong suốt những năm học cấp 3. Đại học như một thế giới hoàn toàn mới, nơi những điều cũ mòn dường như không còn giá trị nữa. Cậu không còn là chàng trai nghèo, yếu đuối từng phải dựa vào Triệu Vy và Tô Viên nữa. Giờ đây, Lý Hạo có thể tự mình vững bước, nhưng vẫn chưa thể quên được những kỷ niệm xưa.
Ở phòng ký túc xá, Lý Hạo làm quen với một số bạn mới. Trong số đó có Phương Anh, một cô gái thông minh và tự tin. Cô là người luôn nổi bật trong các cuộc thảo luận, và đặc biệt, cô có một sự cuốn hút đặc biệt mà Lý Hạo không thể không chú ý.
Nhưng điều đặc biệt nhất là sự xuất hiện của Kiên, người bạn cùng lớp cũ của Lý Hạo. Kiên là một người rất ít nói, nhưng lại luôn là người hiểu Lý Hạo nhất. Họ đã trải qua những thời khắc khó khăn cùng nhau trong quá khứ, và giờ đây, Kiên quyết định học chung ngành với Lý Hạo để cùng nhau vượt qua thử thách của đại học.
Tuy nhiên, Lý Hạo cảm thấy mơ hồ về sự thay đổi của mình. Cậu không thể gạt bỏ được bóng dáng của Tô Viên trong tâm trí. Dù đã quyết định theo đuổi đam mê học hành, Lý Hạo vẫn không thể nào quên được cô bạn gái cũ. Một phần trong cậu luôn cảm thấy rằng Tô Viên là người duy nhất có thể hiểu và đồng hành cùng cậu trong mọi chặng đường.
Trong một buổi tối ở ký túc xá, Lý Hạo và Kiên đã có một cuộc trò chuyện sâu sắc. Kiên khuyên cậu không nên mãi đắm chìm trong quá khứ, mà cần phải sống vì tương lai. "Tô Viên không phải là điểm cuối của cuộc đời cậu, Lý Hạo. Cậu có thể đi xa hơn, và có những người sẽ hiểu và bên cạnh cậu."
Lý Hạo đã không còn là cậu học sinh yếu kém như trước, nhờ sự giúp đỡ tận tình của Tô Viên. Mỗi ngày, họ cùng nhau học bài, giải quyết những bài toán khó, và đôi khi Tô Viên còn chia sẻ những kỷ niệm vui vẻ từ những ngày đầu vào lớp. Điều này khiến Lý Hạo cảm thấy rất đặc biệt, bởi vì cậu không chỉ nhận được sự giúp đỡ từ cô bạn thân mà còn bắt đầu nhìn nhận cô theo một cách khác – như một người bạn quan trọng trong đời.
Một buổi chiều khi cả lớp vừa kết thúc tiết học cuối cùng, Tô Viên mời Lý Hạo đi ăn cùng cô và nhóm bạn. Lý Hạo cảm thấy hơi lạ lẫm, vì từ trước đến nay, cậu chưa bao giờ thật sự thân thiết với ai trong lớp, trừ Tô Viên. Tuy nhiên, Tô Viên đã động viên cậu, nói rằng đây sẽ là dịp để cậu làm quen với những người bạn mới.
Ở quán ăn nhỏ trong khu phố, nhóm bạn của Tô Viên gồm có Mai Linh – cô bạn vui vẻ, nhanh nhẹn; và Đức Tài – chàng trai luôn thích tranh luận về các vấn đề học tập. Cả nhóm rất thân thiết, và khi Lý Hạo bước vào, họ chào đón cậu nồng nhiệt.
Tô Viên và Lý Hạo ngồi cạnh nhau, trò chuyện về những thứ rất đời thường. Lý Hạo lần đầu tiên cảm thấy có người quan tâm đến mình ngoài việc học hành, và sự ấm áp đó khiến cậu không khỏi ngạc nhiên.
Mai Linh cười lớn khi thấy Lý Hạo lúng túng với chiếc bánh xèo, còn Đức Tài thì luôn khuyến khích Lý Hạo chia sẻ những suy nghĩ về học tập. Buổi tối hôm đó, dù không khí khá náo nhiệt, nhưng Lý Hạo cảm thấy vui vẻ và ấm áp, nhờ vào sự chân thành của nhóm bạn và sự quan tâm của Tô Viên.
Trên đường về, Lý Hạo và Tô Viên đi cùng nhau, trò chuyện về ngày hôm nay. Tô Viên nói: "Cảm ơn cậu vì đã tham gia cùng tụi mình. Mình nghĩ cậu sẽ thích nhóm bạn này. Họ rất tốt và luôn vui vẻ." Lý Hạo cười nhẹ, nhìn cô bạn: "Cảm ơn em. Anh thực sự chưa bao giờ có những người bạn như vậy. Cảm giác thật tuyệt."
Tô Viên mỉm cười, cậu cũng nhận ra rằng tình bạn quan trọng không kém tình yêu. Và một điều nữa, tình cảm giữa cậu và Tô Viên, dù chưa chính thức nói ra, nhưng đã dần dần nở rộ như một đóa hoa nhỏ, cần thời gian để phát triển.