Chương 4 : những bí mật chưa nói của tô viên và người cũ trở lại
Cuộc sống của Lý Hạo giờ đây đã không còn đơn giản chỉ là học tập và những giờ ôn luyện căng thẳng. Sau buổi tối hôm đó, cậu cảm thấy dường như mọi thứ trở nên dễ chịu hơn, nhờ vào sự động viên của Tô Viên và những người bạn mới. Mối quan hệ giữa cậu và cô càng trở nên khắng khít hơn, nhưng cũng có những chuyện không thể nói ra.
Một buổi sáng, khi lớp học bắt đầu, Lý Hạo nhận ra một điều bất ngờ. Có một cô gái mới chuyển vào lớp – tên là Ngọc Lan. Cô gái này không chỉ xinh đẹp mà còn rất thông minh, điều khiến mọi người trong lớp đều chú ý. Ngọc Lan ngay lập tức nổi bật với vẻ ngoài thanh tú và cách ăn nói tự tin. Điều khiến Lý Hạo chú ý hơn cả là ánh mắt của Ngọc Lan luôn dõi theo Tô Viên. Lý Hạo có một cảm giác lạ lẫm, như thể cô gái này có điều gì đó muốn nói với Tô Viên, nhưng lại không dám.
Tô Viên thì không mấy quan tâm đến sự xuất hiện của Ngọc Lan. Cô luôn là người quan tâm đến Lý Hạo, hỏi thăm cậu mỗi ngày, nhưng trong lòng Lý Hạo, sự xuất hiện của Ngọc Lan khiến cậu có một chút lo lắng không rõ lý do.
Một buổi chiều, sau giờ học, Lý Hạo và Tô Viên ngồi ở góc sân trường như mọi khi. Lý Hạo không kìm được mà hỏi: "Tô Viên, em có cảm thấy... Ngọc Lan có gì đặc biệt không?" Tô Viên nhìn cậu một chút rồi cười: "Cô ấy là người mới, và là bạn học của lớp chúng ta. Cũng bình thường thôi, sao cậu lại nghĩ vậy?"
Lý Hạo không thể nói ra được lý do thực sự. Cậu không biết có phải vì cậu thấy Ngọc Lan nhìn Tô Viên quá nhiều hay không, nhưng cảm giác trong lòng vẫn cứ dâng lên. "Anh chỉ cảm thấy có gì đó không ổn thôi," Lý Hạo thừa nhận.
Tô Viên nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng nói: "Lý Hạo, đừng lo quá. Mỗi người đều có những lý do riêng của mình. Em tin vào cậu, tin vào những gì chúng ta có. Đừng để bất kỳ ai làm chúng ta thay đổi."
Vừa lúc đó, Mai Linh và Đức Tài đến gần, phá tan không khí có phần trầm lắng. Mai Linh nói ngay: "Sao hai người ngồi trầm ngâm vậy? Mà Tô Viên, cậu không biết đấy thôi, Ngọc Lan rất thích làm quen với các bạn trong lớp đấy. Có khi nào cô ấy thích Lý Hạo không?" Câu nói của Mai Linh khiến Lý Hạo ngượng đỏ mặt.
Đức Tài ngồi xuống cạnh Lý Hạo và cười: "Nếu cậu có thể làm quen được với Ngọc Lan, đó sẽ là một bước tiến lớn đấy. Cô ấy rất thông minh và có thể giúp cậu học giỏi hơn."
Lý Hạo không biết phải trả lời thế nào. Trong đầu cậu, lúc này chỉ có một người duy nhất – Tô Viên. Nhưng một phần nào đó trong cậu lại không thể không nghĩ đến Ngọc Lan.
Và đó chính là bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của Lý Hạo, Tô Viên và những người bạn mới. Mọi thứ giờ đây không còn đơn giản nữa, và những bí mật chưa nói sẽ dần dần lộ diện.
Những ngày sau đó, cuộc sống của Lý Hạo như bước vào một vòng xoáy mới. Ngọc Lan, cô bạn mới, dần dần tiếp cận cậu nhiều hơn. Ban đầu chỉ là những câu hỏi bài vở đơn giản, nhưng rồi, Ngọc Lan bắt đầu mời cậu cùng tham gia những hoạt động ngoại khóa của trường.
Một hôm, Ngọc Lan cầm trên tay hai tấm vé, nhoẻn miệng cười:
"Lý Hạo, cuối tuần này có buổi workshop sáng tạo ở hội trường thành phố. Đi cùng mình nhé?"
Lý Hạo hơi bất ngờ, chưa kịp trả lời thì từ đằng xa, Tô Viên bước tới. Cô nhìn thấy cảnh ấy, trong ánh mắt hiện lên một tia cảm xúc mơ hồ.
"Chuyện gì vậy?" – Tô Viên hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng lạnh hơn mọi khi.
Ngọc Lan mỉm cười thân thiện: "Mình rủ Lý Hạo đi cùng mình tham dự một buổi workshop về thiết kế và sáng tạo. Cậu cũng có thể đi cùng mà, càng đông càng vui!"
Tô Viên im lặng một giây, rồi gật đầu: "Được. Nếu Lý Hạo đi, mình cũng đi."
Không khí giữa ba người bỗng nhiên trở nên ngột ngạt. Lý Hạo lúng túng cười trừ, đồng ý cho có lệ. Trong lòng cậu, dù không rõ Ngọc Lan muốn gì, nhưng cậu thừa biết mình không bao giờ muốn để Tô Viên phải buồn.
Cuối tuần, ngoài Ngọc Lan, Lý Hạo và Tô Viên, còn có thêm vài người bạn khác:
Mai Linh: hoạt bát, luôn miệng trêu ghẹo.
Đức Tài: hài hước, chuyên gia pha trò trong nhóm.
Thanh Bình: bạn học trầm tính nhưng rất giỏi vẽ.
Văn Minh: mọt sách chính hiệu, chỉ quan tâm đến các cuộc thi học thuật.
Cả nhóm gặp nhau trước cổng trường. Ngọc Lan mặc một chiếc váy xanh nhạt, nổi bật giữa đám đông. Tô Viên thì giản dị hơn, áo sơ mi trắng và quần jean, nhưng đối với Lý Hạo, cô vẫn luôn là đẹp nhất.
Trên đường đi, Ngọc Lan cố tình kéo Lý Hạo đi riêng để trò chuyện. Cô nói nhỏ:
"Lý Hạo, cậu có biết... Tô Viên đang che giấu cậu một điều không?"
Lý Hạo giật mình. Cậu quay lại nhìn Ngọc Lan, nhưng cô chỉ cười và lảng sang chuyện khác.
Từ khoảnh khắc ấy, trong lòng Lý Hạo bắt đầu tràn đầy nghi hoặc. Tô Viên – người mà cậu tin tưởng nhất – liệu có thực sự đang che giấu điều gì? Hay đó chỉ là cái bẫy do Ngọc Lan giăng ra?
Buổi workshop trôi qua với đủ trò vui nhộn: vẽ tranh, thiết kế poster, dựng mô hình nhỏ... Nhưng giữa tiếng cười nói ấy, Lý Hạo lại cảm thấy mình lạc lõng, giữa những suy nghĩ rối bời không thể xóa đi.
Đến cuối ngày, khi mọi người chuẩn bị ra về, Tô Viên kéo tay Lý Hạo ra một góc yên tĩnh.
"Anh có vẻ không vui?" – Tô Viên hỏi, giọng hơi run.
"Không... chỉ là..." – Lý Hạo lắc đầu, định nói dối, nhưng cuối cùng không kìm được – "Em có gì muốn giấu anh không?"
Tô Viên nhìn cậu rất lâu. Ánh mắt ấy chất chứa vô vàn điều chưa nói.
"Em..." – Tô Viên ngập ngừng – "Em định đợi một dịp thích hợp để nói. Nhưng có lẽ, em sẽ nói ngay bây giờ."
Lý Hạo nín thở chờ đợi.
Và rồi, những bí mật trong quá khứ của Tô Viên từ từ hé lộ…
Gió nhẹ thổi qua mái hiên nhỏ, nơi Lý Hạo và Tô Viên đang đứng. Cô nắm chặt tay áo cậu, hơi cúi đầu như đang gom hết can đảm để nói ra điều gì đó.
"Em xin lỗi vì đã giấu anh lâu như vậy..." – Tô Viên mở lời, giọng run run – "Thực ra, từ hồi cấp ba, gia đình em gặp rất nhiều biến cố. Mẹ em bị bệnh nặng... Và em..."
Cô ngước lên nhìn Lý Hạo, đôi mắt long lanh nước.
"Em đã phải đi làm thêm suốt những năm cuối cấp, thậm chí từng định bỏ học để kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ."
Lý Hạo siết chặt nắm tay. Cậu chưa từng nghe Tô Viên nhắc đến chuyện này. Với cậu, Tô Viên lúc nào cũng tươi cười, mạnh mẽ – vậy mà sau tất cả, cô đã tự mình gánh chịu mọi thứ nặng nề đến thế.
"Vậy còn bây giờ?" – Lý Hạo hỏi, giọng nghèn nghẹn.
"Giờ mẹ em đỡ hơn rồi... Nhưng chi phí thuốc men vẫn rất cao. Em không muốn anh lo lắng, cũng không muốn trở thành gánh nặng cho anh."
"Ngốc..." – Lý Hạo ôm lấy cô vào lòng – "Anh không bao giờ nghĩ em là gánh nặng. Nếu em buồn, em khó khăn, em nên để anh biết chứ."
Tô Viên vùi mặt vào ngực cậu, im lặng khóc nấc.
Từ xa, Ngọc Lan đứng nấp sau bức tường, lặng lẽ quan sát. Ánh mắt cô lóe lên một tia phức tạp — ghen tị, đau lòng, và cả một chút tiếc nuối.
Những ngày sau, ngoài giờ học, nhóm bạn thân của Lý Hạo và Tô Viên bắt đầu tụ họp nhiều hơn. Đức Tài, Mai Linh, Thanh Bình và Văn Minh đều đã trở thành những đồng đội thân thiết, luôn tìm cách cổ vũ tinh thần cho cả hai.
Một buổi tối nọ, khi cả nhóm ngồi ăn lẩu ở quán ven trường, Đức Tài cười phá lên:
"Này, Lý Hạo với Tô Viên tính bao giờ công khai 'phát cẩu lương' cho thiên hạ vậy?"
Mai Linh phụ họa: "Đúng đó! Mỗi lần nhìn hai người bên nhau là mình muốn... xách nồi lẩu đổ luôn!"
Tô Viên ngượng đỏ mặt, còn Lý Hạo chỉ biết cười gượng. Nhưng trong lòng cậu, một cảm giác ấm áp dâng trào.
Nhóm bạn bàn chuyện vui suốt cả tối. Họ còn hứa với nhau: sau này dù mỗi người có đi đâu, làm gì, cũng phải cùng nhau giữ vững tình bạn này.
Tối hôm đó, khi tiễn Tô Viên về, Lý Hạo bỗng nắm tay cô chặt hơn bình thường.
"Anh hứa sẽ bên em, cho đến khi em không còn phải gồng mình một mình nữa."
Tô Viên chỉ biết cười, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.
Nhưng khi họ chưa kịp yên ổn bao lâu, một nhân vật mới bất ngờ xuất hiện — một người khiến Tô Viên phải lùi lại, và đẩy Lý Hạo vào một thử thách tình cảm chưa từng có.
Người đó là ai?
Một đối thủ trong tình yêu?
Một bóng ma từ quá khứ?
Hay là một mối nguy hiểm thật sự?
Buổi chiều mùa thu, gió xào xạc lùa qua những tán cây già trong sân trường. Tô Viên và Lý Hạo vừa tan học, đang trên đường ra cổng thì bất ngờ một giọng nói vang lên sau lưng:
"Viên Viên, lâu rồi không gặp."
Cả hai quay lại. Đứng trước mặt họ là một chàng trai cao ráo, mái tóc nâu nhạt và đôi mắt cười quen thuộc. Tô Viên sững người, còn Lý Hạo nhíu mày đầy cảnh giác.
"Đặng Khải?" – Tô Viên thốt lên.
Đặng Khải — người bạn thuở nhỏ từng thân thiết với Tô Viên, cũng từng một thời khiến cô rung động. Mấy năm trước, gia đình Khải chuyển đi nước ngoài. Bây giờ, anh ta trở về, với nụ cười dịu dàng như xưa.
"Tớ mới từ Mỹ về. Định tìm lại những người bạn cũ... Không ngờ lại gặp cậu nhanh như vậy." – Khải nói, ánh mắt lấp lánh khi nhìn Tô Viên.
Lý Hạo cảm nhận được ngay ánh nhìn đó. Một cảm giác khó chịu âm ỉ dâng lên trong lòng cậu.
"Tụi mình có hẹn, xin phép nhé." – Lý Hạo khẽ kéo tay Tô Viên, lịch sự nhưng cứng rắn.
Đặng Khải cười nhẹ: "À, vậy hẹn gặp sau nhé, Viên Viên."
Suốt đoạn đường về, Tô Viên im lặng. Lý Hạo cũng không hỏi gì thêm, nhưng cậu thấy rõ sự bối rối trong ánh mắt cô.
Tối đó, tại phòng trọ, Lý Hạo nhận được tin nhắn từ Thanh Bình:
"Nghe nói Đặng Khải học cùng khoa với tụi mình luôn đó. Hình như còn đăng ký chung một vài môn tự chọn."
Lý Hạo cau mày. Chuyện này thật sự không đơn giản.
Ngày hôm sau, trong lớp, Đặng Khải đúng là xuất hiện. Anh ta hòa đồng, cởi mở, nhanh chóng lấy lòng được mọi người. Đức Tài, Văn Minh cũng tỏ ra quý mến Khải vì tính cách vui vẻ của anh ta.
Riêng Lý Hạo, dù cố giữ bình tĩnh nhưng trong lòng như có một ngọn lửa âm thầm cháy. Đặc biệt là khi Khải chủ động ngồi gần Tô Viên trong tiết học nhóm.
"Viên Viên, nhớ hồi nhỏ cậu từng hứa sau này sẽ cùng tớ du lịch khắp thế giới không?" – Khải khẽ nói trong lúc cả nhóm đang thảo luận.
Tô Viên khẽ giật mình. Cô liếc nhìn Lý Hạo — người đang giả vờ chăm chú ghi chép nhưng đôi tay siết chặt cây bút.
Tối hôm đó, tại quán trà sữa quen thuộc, Lý Hạo cuối cùng cũng lên tiếng:
"Em... có còn tình cảm gì với Đặng Khải không?"
Câu hỏi thốt ra, khiến Tô Viên sững sờ. Cô nhìn cậu, ánh mắt ngập ngừng.
"Em... không biết nữa. Anh ấy là một phần ký ức đẹp của em. Nhưng..." – Tô Viên dừng lại – "Người em yêu bây giờ là anh, Lý Hạo."
Trái tim cậu khẽ run lên. Nhưng ngay lúc đó, Đặng Khải bước vào quán, mỉm cười:
"Chào hai người. Cho mình ngồi chung được không?"
Cơn sóng ngầm giữa ba người bắt đầu từ đây.