Kẻ Si Tình

Chương 5: sóng gió đầu tiên và Ngày Hội Trường – Cơn Giông Ập Đến - Đêm Hội – Kế Hoạch Bẩn




Chương 5 : sóng gió đầu tiên và Ngày Hội Trường – Cơn Giông Ập Đến - Đêm Hội – Kế Hoạch Bẩn
Không khí trong quán trà sữa bỗng trở nên kỳ lạ. Ba người ngồi cùng bàn, nhưng chẳng ai thực sự thả lỏng.
Đặng Khải cười cười, gọi thêm ba ly trà sữa:
"Xem như hôm nay tớ khao. Gặp lại bạn cũ, phải vui chứ!"
Tô Viên mỉm cười gượng gạo. Cô biết, giữa ba người lúc này đã bắt đầu có những cảm xúc phức tạp.
Lý Hạo ngồi cạnh cô, nắm nhẹ tay cô dưới gầm bàn — một động tác như để xác nhận: Tô Viên là của cậu.
Ngày hôm sau, tại sân trường, mọi chuyện còn rắc rối hơn. Một cô gái mới chuyển trường xuất hiện — Lâm Thiên Tuyết.
Cô gái xinh đẹp, cá tính, mái tóc màu hạt dẻ và đôi mắt to tròn cực kỳ thu hút ánh nhìn.
"Chào các bạn, mình là Thiên Tuyết, mới từ Bắc Kinh chuyển về. Mong được giúp đỡ!"
Cả lớp xôn xao. Cô nàng vừa xinh vừa dễ thương, lại thêm giọng nói ngọt ngào, lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Điều bất ngờ hơn: Thiên Tuyết lại được xếp ngồi... bên cạnh Lý Hạo.
"Cậu tên Lý Hạo hả? Nghe nói cậu học siêu giỏi mà cũng đẹp trai nữa đó nha!" – Thiên Tuyết nháy mắt cười.
Tô Viên từ bàn trên nghe thấy, khẽ quay lại. Ánh mắt cô ánh lên một tia ghen tuông rất nhỏ.
Giờ ra chơi, Thiên Tuyết chủ động kéo Lý Hạo ra góc sân:
"Ê, làm bạn trai tạm thời của tui đi! Chỉ ba tháng thôi, tui có lý do riêng!"
Lý Hạo trố mắt: "Cái gì?!"
Cùng lúc đó, từ xa, Đặng Khải cũng đang tiến lại gần Tô Viên, nụ cười hiền lành:
"Viên Viên, trưa nay ăn cơm với tớ nhé? Coi như bù lại những năm tháng xa cách."
Tô Viên ngập ngừng. Lý Hạo đứng đằng xa, nhìn thấy cảnh đó, mặt sầm xuống.
Bầu không khí giữa bốn người như bị kéo căng ra từng chút.
Buổi trưa, trong căn-tin, Lý Hạo không ngồi cùng Tô Viên như mọi khi. Cậu ngồi một mình, vẻ mặt lạnh lùng.
Thiên Tuyết bưng khay cơm đến ngồi đối diện, chớp chớp mắt:
"Đừng giận nữa mà. Tui đùa thôi. Nhưng mà... nếu cậu thật sự làm bạn trai giả của tui thì càng tốt á."
Lý Hạo thở dài:
"Tui có bạn gái rồi."
Thiên Tuyết chống cằm, mỉm cười tinh quái:
"Biết rồi. Nhưng tui không c·ướp người đâu. Tui chỉ cần một người chống lưng trong ba tháng thôi. Tin tui đi, cậu cũng sẽ cần tui đó."
Lý Hạo cau mày, cảm thấy lời cô gái này ẩn chứa điều gì đó... không đơn giản.
Tối hôm đó, Tô Viên nhắn tin cho Lý Hạo:
"Anh đang giận em à?"
Cậu trả lời chậm rãi:
"Không. Chỉ là... anh sợ mất em thôi."
Ở đầu kia, Tô Viên ôm điện thoại, mắt cay cay. Cô không trả lời ngay, nhưng trong lòng đã thầm hứa:
Dù ai xen vào đi nữa, em cũng chỉ ở bên anh.
Trong bóng tối, Đặng Khải đang ngồi một mình ở quán cà phê. Anh ta nhìn lên bầu trời, cười nhạt:
"Viên Viên... em sẽ trở về bên tôi thôi."
Sau tối hôm đó, tâm trạng của Lý Hạo và Tô Viên đều rất nặng nề. Cả hai tuy yêu nhau, nhưng trong lòng đều có chút lo lắng mơ hồ.
Ngày mới bắt đầu.
Ở sân trường, lại có thêm một sự kiện mới:
Một nhóm bạn thân nổi tiếng trong trường quay lại sinh hoạt chung!
Nhóm đó gồm:
An Nguyệt: Cô nàng lạnh lùng, ít nói nhưng cực kỳ sắc bén.
Triệu Gia Tuệ: Một cô nàng nhỏ nhắn, thích tám chuyện, siêu tinh nghịch.
Vương Chấn: Chàng trai cao to, trầm tính, rất thích chơi bóng rổ.

Ba người họ từng là huyền thoại ở trường cấp 2, nhưng vì lý do nào đó mà nhóm đã tan rã. Nay, cùng lúc Thiên Tuyết đến, họ cũng tụ họp lại.
Tiết thể dục, Tô Viên và Lý Hạo chung nhóm. Đặng Khải chủ động xin vào cùng nhóm với Tô Viên.
Lý Hạo nhìn cảnh đó, tay siết chặt bóng rổ.
Thiên Tuyết chạy đến, nhe răng cười:
"Đừng để tâm. Cậu còn tui mà."
Câu nói vô tình khiến cả sân bóng như nổ tung ánh mắt. Ai cũng bắt đầu thì thầm:
"Ê ê, Lý Hạo chia tay Tô Viên rồi á?"
"Không phải đâu, nghe đâu cậu kia là người mới của Lý Hạo á!"
"Drama phết nhaaa!"
Tô Viên nghe thấy, mặt đỏ bừng, cúi gằm xuống. Cô chạy nhanh vào phòng thay đồ, nước mắt lăn dài mà không kịp ngăn.
An Nguyệt bắt gặp, liền đi theo.
Trong phòng thay đồ, An Nguyệt đưa cho cô một chiếc khăn:
"Không cần khóc vì mấy chuyện lặt vặt. Nếu cậu yếu đuối, người ta sẽ c·ướp mất những thứ cậu yêu đấy."
Tô Viên ngẩng đầu, ánh mắt lóe lên tia kiên định.
Tô Viên sẽ không để mất Lý Hạo, không đời nào!
Chiều hôm đó, sau khi tan học, cả nhóm rủ nhau ra sân sau trường — nơi ít ai qua lại.
Tô Viên nắm tay Lý Hạo thật chặt, đứng giữa vòng tròn bạn bè mới:
An Nguyệt
Triệu Gia Tuệ
Vương Chấn
Đặng Khải
Thiên Tuyết
Ánh nắng chiều đỏ rực chiếu xuống, gió thổi nhẹ.
Triệu Gia Tuệ bật cười:
"Thành lập nhóm đi! Từ nay chúng ta là đồng minh. Ai bắt nạt một người, cả nhóm sẽ xử!"
Mọi người đồng thanh hét lên:
"Đồng ý!!!"
Vậy là, từ đây, một "Hội 6 người" chính thức ra đời.
Tô Viên và Lý Hạo sẽ không còn chiến đấu đơn độc nữa. Họ có thêm đồng đội, có thêm những người bạn sẵn sàng bảo vệ nhau!
Nhưng...
Trong bóng tối, một cặp mắt bí ẩn đang lặng lẽ theo dõi.
Kẻ đó khẽ cười:
"Để xem... các ngươi sẽ vững vàng được bao lâu..."
Sáng sớm, trường đại học tổ chức một sự kiện lớn: Ngày hội truyền thống.
Cả khuôn viên trường rực rỡ sắc màu. Các câu lạc bộ thi nhau trưng bày gian hàng.
CLB Văn nghệ có gian hàng bán trà sữa.
CLB Võ thuật biểu diễn quyền cước ngoài sân.
CLB Nh·iếp ảnh dựng studio chụp hình miễn phí.
Hội 6 người của Lý Hạo và Tô Viên cũng tham gia.
Cả nhóm quyết định mở gian hàng trò chơi "Bắn bóng nhận quà".
Triệu Gia Tuệ hí hửng trang trí gian hàng bằng dây kim tuyến và bong bóng.
An Nguyệt thì ngồi tính toán giá vé và cách phát quà cực kỳ chuyên nghiệp.
Vương Chấn lo vận chuyển bàn ghế.
Thiên Tuyết rủ rê cả đống sinh viên ghé qua.

Tô Viên và Lý Hạo cùng nhau chuẩn bị súng nước và bóng.
Cả nhóm cười đùa rộn rã, không khí náo nhiệt vô cùng.
Cứ tưởng hôm nay sẽ là một ngày tuyệt vời... Nhưng...
Một nhóm sinh viên lạ mặt xuất hiện.
Đứng đầu là Tần Vũ — một kẻ nổi tiếng ngông cuồng, cậy quyền thế.
Đi cùng Tần Vũ là hai đàn em:
La Tinh — cô gái mặt lạnh, cực giỏi gây sự.
Phương Kiệt — tên cao lớn, mặt mày bặm trợn.
Tần Vũ nhếch môi, bước tới trước gian hàng:
"Nhóc con, cho tụi tao chơi miễn phí nhé?"
An Nguyệt đứng chắn trước, giọng sắc lạnh:
"Không ai miễn phí ở đây. Mua vé đi."
Tần Vũ nhíu mày, ra hiệu cho La Tinh và Phương Kiệt.
Cả hai đột nhiên hất đổ bàn ghế, làm đổ cả thùng bóng nước lên người Tô Viên!
Mọi người sửng sốt.
Lý Hạo lập tức lao đến, kéo Tô Viên vào lòng, ánh mắt bùng lên lửa giận.
"Xin lỗi thì còn kịp," Lý Hạo nói, giọng trầm hẳn.
Tần Vũ cười khẩy:
"Xin lỗi á? Mày nghĩ mày là ai? Dám chống lại tao hả?"
Không khí căng thẳng đến nghẹt thở.
Vương Chấn siết chặt tay, chuẩn bị lao vào.
Triệu Gia Tuệ kéo An Nguyệt ra sau, tìm thầy giám thị.
Thiên Tuyết tiến lên, đứng cạnh Lý Hạo:
"Muốn gây chuyện thì qua tụi tao trước đã."
Ngay lúc đó —
ẦM!
Một tiếng động lớn vang lên.
Cả khu sân trường xôn xao:
Một nhóm sinh viên khác cũng tiến đến, do Cố Phong cầm đầu — đàn anh năm 4, rất có tiếng trong trường.
Cố Phong nhìn Tần Vũ, giọng điềm đạm nhưng sắc bén:
"Ở đây là hội trường, không phải chỗ mày làm càn."
Dưới áp lực của đàn anh Cố Phong, nhóm Tần Vũ đành bực bội bỏ đi.
Sau chuyện đó, Lý Hạo nhẹ nhàng đưa khăn cho Tô Viên lau nước trên mặt.
Tô Viên ngước lên nhìn cậu, ánh mắt chan chứa sự tin tưởng và yêu thương.
Lý Hạo khẽ cười, thì thầm:
"Đừng lo. Từ giờ, có anh ở đây."
Nhưng... phía sau sân trường, Tần Vũ cười nham hiểm:
"Mới chỉ bắt đầu thôi. Chúng mày sẽ phải trả giá."
Sau sự cố ban ngày, mọi người tưởng rằng mọi chuyện đã lắng xuống.
Ai ngờ, đến tối, khi Đêm hội trường bắt đầu, nguy hiểm mới thực sự ập tới...
Cả sân trường lung linh dưới ánh đèn lồng.
Tiếng nhạc vang lên rộn ràng.

Sinh viên nườm nượp kéo đến, những gian hàng bày biện đẹp hơn hẳn ban ngày.
Gian hàng của nhóm Lý Hạo cũng đông khách trở lại.
Tô Viên vừa bán vé vừa cười tươi như hoa, khiến không ít chàng trai đỏ mặt.
Lý Hạo thì bận rộn kiểm tra trò chơi, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Tô Viên với ánh mắt cưng chiều.
An Nguyệt, Triệu Gia Tuệ, Vương Chấn, Thiên Tuyết đều nỗ lực hết mình.
Không khí tưởng chừng quá hoàn hảo... cho đến khi một chuyện lạ xảy ra.
Khi An Nguyệt vừa mở thùng quà trúng thưởng ra, một mùi hôi khủng kh·iếp bốc lên!
Bên trong toàn là... cá ươn và rác thải!
Cả gian hàng bỗng hỗn loạn.
Khách ghé chơi bỏ chạy tán loạn, bịt mũi kêu lên:
"Eo ơi, ai chơi xấu vậy trời!"
"Thật ghê quá!"
Tô Viên tái mặt, vội vàng ôm thùng rác chạy đi đổ.
Triệu Gia Tuệ thì hoảng hốt dọn dẹp.
Vương Chấn nghiến răng:
"Rõ ràng có người gài bẫy tụi mình!"
Thiên Tuyết tức giận, chạy vòng quanh tìm kẻ khả nghi nhưng không thấy ai.
An Nguyệt nắm chặt tay, ánh mắt lạnh tanh:
"Là tụi Tần Vũ, ngoài tụi nó thì còn ai nữa?"
Ở phía xa, trong bóng tối, nhóm Tần Vũ đứng cười khoái chí.
La Tinh thì thầm:
"Để coi tụi bây còn ngóc đầu lên nổi không."
Nhưng chúng không biết, ngay khoảnh khắc ấy, Cố Phong đang bí mật theo dõi từ xa.
Bị bôi nhọ, nhóm Lý Hạo đứng giữa sân trường, vừa tức giận vừa bất lực.
Mọi người chỉ trỏ bàn tán.
Có đứa ác mồm còn livestream lên mạng trường, khiến sự việc lan nhanh chóng mặt.
Tô Viên cắn môi, nước mắt lưng tròng.
Lý Hạo nhìn thấy, lòng đau như cắt.
Cậu tiến lên một bước, siết chặt tay, hét lớn giữa đám đông:
"Chuyện này không phải tụi mình làm! Có người gài bẫy!"
Nhưng không ai tin.
Chỉ có những người bạn thân — Vương Chấn, Triệu Gia Tuệ, Thiên Tuyết, An Nguyệt — vẫn sát cánh bên cạnh hai người.
An Nguyệt hạ giọng:
"Đừng lo. Tao đã lén ghi hình lúc mở thùng quà rồi. Nếu tra camera, tụi mình sẽ có bằng chứng!"
Vương Chấn siết chặt tay:
"Để tao đi tìm ban tổ chức. Phải làm rõ chuyện này!"
Ngay lúc đó, một người lạ mặt bước tới.
Một cô gái, tóc ngắn, dáng thể thao, ánh mắt sắc lẹm.
Cô tự giới thiệu:
"Tôi là Lâm Dung — Chủ nhiệm CLB Truyền thông. Tôi đã quay được cảnh kẻ nào lén bỏ rác vào thùng quà hồi chiều."
Mọi người ngạc nhiên.
Lâm Dung tiếp tục:
"Muốn làm rõ mọi chuyện không? Theo tôi."
Nhóm Lý Hạo siết chặt tay nhau.
Bước theo Lâm Dung — thắp lên tia hy vọng cuối cùng trong đêm đen u ám này.
Dù bị chơi xấu, dù bị hiểu lầm...
Nhưng niềm tin vào nhau — là thứ họ sẽ không bao giờ đánh mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.