Chương 6 : Phản Công! Sự Thật Sáng Tỏ và Người Bí Ẩn Xuất Hiện
Cả nhóm theo chân Lâm Dung đến khu vực phía sau sân trường, nơi đội quay phim trường đang dựng lều nghỉ.
Cô gái tóc ngắn lạnh lùng lôi ra một chiếc laptop, mở đoạn clip được quay bằng flycam.
Màn hình chiếu rõ mồn một:
Một đám sinh viên lén lút tiếp cận thùng quà trong giờ nghỉ trưa, đeo găng tay, lén bỏ rác thải vào trong...
Kẻ cầm đầu chính là Tần Vũ, bên cạnh còn có La Tinh và một vài tên đàn em!
Nhìn cảnh tượng đó, Tô Viên tức đến đỏ mắt:
"Đồ khốn!"
Vương Chấn đấm mạnh vào lòng bàn tay:
"Đã có bằng chứng. Phen này tụi nó c·hết chắc."
An Nguyệt cười lạnh:
"Để tụi nó nếm mùi bị cả trường tẩy chay xem như thế nào."
Triệu Gia Tuệ thì thở dài nhẹ nhõm:
"May mà còn chị Lâm Dung giúp. Không thì tụi mình thành tội đồ mất."
Thiên Tuyết ôm lấy tay Tô Viên an ủi:
"Đừng buồn nữa. Tụi mình sẽ lật ngược tình thế!"
Lâm Dung nhìn cả nhóm, nhếch môi:
"Các em có gan chơi lớn không?"
Lý Hạo lập tức đáp:
"Có. Chị nói đi, tụi em làm."
Ánh mắt Lâm Dung sáng rực lên:
"Vậy thì... tổ chức một màn vạch mặt công khai ngay trên sân khấu chính đi."
"Ngay đêm hội này, trước toàn trường!"
Cả nhóm im lặng vài giây.
Rồi như có một ngọn lửa bùng cháy, từng người từng người gật đầu.
"Triển thôi!!!" — Vương Chấn hét lớn.
Kế hoạch bắt đầu.
Cố Phong — người lặng lẽ theo dõi từ đầu — cũng nhập hội.
Cậu ta có kỹ năng h·acker, lập tức chiếm quyền điều khiển màn hình LED lớn giữa sân trường.
Đúng 8h tối, khi Đêm Hội đang vào tiết mục văn nghệ cao trào, nhóm Lý Hạo ra tay.
Trên màn hình lớn, clip Tần Vũ cùng đồng bọn p·há h·oại hiện rõ, từng giây từng khung hình chân thực đến mức khiến cả sân trường im bặt.
Mọi người từ sững sờ chuyển sang phẫn nộ.
Một cơn bão bình luận nổ ra:
"Trời ơi tụi nó chơi dơ thiệt!"
"Không ngờ Tần Vũ lại hèn hạ vậy!"
"Bắt tụi nó xin lỗi công khai đi!!"
"Đuổi học!! Đuổi học!!"
Ban giám hiệu lao lên sân khấu, mặt đỏ bừng vì tức giận.
Chỉ trong vòng 5 phút, Tần Vũ, La Tinh và đồng bọn b·ị b·ắt giữ trước toàn trường.
Tô Viên đứng giữa ánh đèn lấp lánh, đôi mắt rưng rưng.
Lý Hạo bước tới nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:
"Thấy chưa? Tụi mình thắng rồi."
Cả nhóm tụm lại, ôm chầm lấy nhau trong tiếng reo hò vang dội.
Bên cạnh, Lâm Dung và Cố Phong lặng lẽ cười nhẹ — như những người anh chị bảo hộ thầm lặng.
Đêm hội năm ấy, họ không chỉ thắng một trận đấu công lý...
Mà còn thắng chính bản thân mình — khi chọn niềm tin, tình bạn và lòng dũng cảm.
Nhưng... mọi chuyện chưa kết thúc.
Một bóng đen bí ẩn trong trường đã chú ý đến nhóm Lý Hạo.
Một âm mưu còn lớn hơn, còn nguy hiểm hơn...
đang chờ họ ở phía trước!
Sau đêm hội, dù đã vạch trần được Tần Vũ và đồng bọn, không khí trong trường vẫn âm ỉ những lời đồn đại.
Nhóm Lý Hạo ngồi lại trong quán cà phê quen thuộc gần cổng trường, bàn tán về chuyện xảy ra.
Vương Chấn gác chân lên ghế, nhíu mày:
"Không hiểu sao tao vẫn thấy bất an. Như có ai đó đứng sau giật dây tụi Tần Vũ ấy."
An Nguyệt gật đầu, gương mặt nghiêm túc hiếm thấy:
"Phải đó. Chuyện tụi nó phá tụi mình quá bài bản. Không giống tụi Tần Vũ thường ngày đâu."
Tô Viên ngồi im lặng, hai tay nắm chặt cốc trà sữa.
Cô khẽ nói:
"Hay là có kẻ nào đó... còn nguy hiểm hơn?"
Lý Hạo đặt tay lên tay Tô Viên trấn an:
"Không sao. Dù ai đứng sau, tụi mình cũng không sợ."
Ngay lúc đó, cửa quán bật mở.
Một cô gái lạ bước vào.
Cô mặc áo khoác đen, đội mũ lưỡi trai kéo sụp xuống, chỉ lộ ra làn da trắng lạnh và đôi mắt sắc lẹm như dao.
Cả nhóm theo bản năng đều quay lại nhìn.
Cô gái ấy tiến thẳng tới bàn họ, không hề e dè.
Bằng giọng lạnh như băng, cô lên tiếng:
"Muốn biết ai thực sự là kẻ thù của các người không?"
Cả nhóm sững sờ.
Lâm Dung nheo mắt:
"Cô là ai?"
Cô gái bí ẩn tháo mũ xuống, để lộ mái tóc dài đen nhánh.
Nụ cười nhạt nhẽo nở trên môi cô:
"Tôi tên Đỗ Tịch.
Và tôi biết... kẻ đứng sau chính là Ngụy Khánh — hội trưởng Hội Sinh Viên."
Không gian như đông cứng lại trong một giây.
Ngụy Khánh?
Chẳng phải anh ta là một sinh viên mẫu mực, luôn được thầy cô yêu quý sao?
Triệu Gia Tuệ ngạc nhiên thốt lên:
"Không thể nào!"
Đỗ Tịch khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lẽo:
"Tin hay không tùy các người. Nhưng nếu muốn sống sót, các người nên chuẩn bị đi.
Bởi Ngụy Khánh... sẽ không để yên cho các người sau vụ đêm hội vừa rồi đâu."
Ngoài cửa sổ, ánh đèn đường chập chờn.
Một chiếc xe màu đen đậu cách đó không xa.
Trong xe, một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi trắng đang nhìn về phía quán cà phê.
Đôi mắt hắn sâu thẳm, chứa đầy sự nguy hiểm.
Hắn rút điện thoại, bấm một dòng tin nhắn:
"Bắt đầu kế hoạch đi. Đừng để bọn chúng sống yên."
Một trò chơi sinh tử... đã chính thức khởi động!
Lý Hạo đứng trước cổng trường đại học, gió thu nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen nhánh của cậu. Tô Viên lặng lẽ đứng bên cạnh, tay ôm lấy cuốn sổ ghi chú nhỏ, ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó.
"Hạo, hôm nay mình đi dạo quanh trường không?" – Tô Viên lên tiếng, nụ cười như ánh nắng.
"Ừ." – Lý Hạo khẽ gật đầu.
Cả hai sánh bước bên nhau, lối đi ngập tràn lá vàng rơi. Đôi lúc, tay Tô Viên khẽ chạm vào tay Lý Hạo, nhưng cô lại nhanh chóng rụt về, má ửng hồng.
Trong lòng Lý Hạo, từng nhịp đập như rộn ràng hơn. Dù bên ngoài cậu vẫn giữ vẻ lạnh lùng quen thuộc, nhưng chỉ cần nhìn thấy Tô Viên, lòng cậu lại mềm đi lúc nào không hay.
Họ gặp một nhóm bạn mới:
Ngô Minh – cậu bạn thân thiện, thích chụp ảnh và rất hay pha trò.
Triệu Nhã – cô gái hoạt bát, mê đọc truyện trinh thám.
Trần Kỳ – nam sinh ít nói, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu lòng người.
"Chào hai bạn! Tụi mình cùng lớp Xã hội 1 nè!" – Ngô Minh cười tươi, vẫy tay.
Tô Viên nhanh chóng kết bạn, kéo cả Lý Hạo hòa vào cuộc trò chuyện. Ban đầu Lý Hạo hơi lúng túng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của Tô Viên, cậu cố gắng đáp lại.
Chiều hôm đó, cả nhóm cùng nhau tham gia hoạt động ngoại khóa: Vẽ bức tranh về 'Ước mơ thời đại học'.
Ngô Minh hí hoáy vẽ một máy ảnh thật to, Triệu Nhã vẽ một giá sách đầy ắp truyện. Trần Kỳ chỉ vẽ một cánh cửa đang hé mở, còn Lý Hạo... cậu vẽ một người con gái tóc dài đang cười dưới tán cây, bên cạnh một chàng trai lặng lẽ dõi theo.
Tô Viên đứng phía sau, khẽ che miệng mỉm cười. Cô nhận ra: cô gái trong tranh, chính là mình.
Mặt cô nóng bừng.
Lý Hạo cũng không quay lại, nhưng tai đã đỏ rực.
"Ước mơ của cậu là gì?" – Tô Viên hỏi nhỏ.
"Ước mơ của tớ…" – Lý Hạo thì thầm, giọng nhẹ như gió – "Là được ở bên cậu... mãi mãi."
Gió thổi qua, cuốn bay vài chiếc lá vàng.
Còn trái tim thiếu niên, đã kịp khắc sâu hình bóng một người.