Chương 7 : Bữa lẩu đầu tiên và Chuyến đi biển đầu tiên
Sáng hôm ấy, trời sớm thu lất phất mưa nhẹ. Ký túc xá nhộn nhịp tiếng bước chân, tiếng gọi nhau đi học vang lên từ các phòng bên cạnh.
Lý Hạo tỉnh dậy, nhìn sang giường đối diện, thấy Ngô Minh đã dậy từ lúc nào, đang chỉnh sửa lại tóc trước gương.
“Dậy đi mày! Hôm nay có tiết đầu của thầy Lâm đó.” – Ngô Minh cười, quăng cho Lý Hạo một gói bánh mì.
Lý Hạo ngáp dài, lười biếng bật dậy. Trong lòng cậu chỉ nghĩ đến một người: Tô Viên.
Không biết hôm nay cô ấy mặc đồng phục trông thế nào nhỉ?
Ở bên ký túc nữ, Tô Viên cùng Triệu Nhã đang sửa soạn.
Triệu Nhã trêu: “Hôm nay đi học, nhớ liếc mắt đưa tình với bạn trai nha~”
Tô Viên đỏ bừng mặt: “Gì đâu! Bọn mình... đâu phải như cậu nghĩ!”
Triệu Nhã cười khúc khích, nhưng ánh mắt sắc bén như đã hiểu tất cả.
Bản thân cô cũng cảm thấy... Lý Hạo và Tô Viên giống như hai luồng khí ấm áp tự nhiên hòa vào nhau, không cần nói gì nhiều.
Sân trường buổi sáng náo nhiệt. Sinh viên tụ tập từng nhóm nhỏ, một số đang cười nói, số khác vội vã cầm sách chạy đến lớp.
Lý Hạo đứng chờ Tô Viên dưới gốc cây bàng lớn.
Thấy cô từ xa, cậu giơ tay vẫy, trong lòng hơi hồi hộp.
Cô mặc bộ đồng phục màu trắng, tóc xõa ngang vai, nụ cười dịu dàng khiến cả khoảng sân dường như sáng bừng.
“Chờ lâu chưa?” – Tô Viên hỏi, mắt ánh lên vẻ áy náy.
“Không đâu... tớ mới tới.” – Lý Hạo cười, lòng như muốn nổ tung.
Ngô Minh và Triệu Nhã đứng xa xa nhìn, khúc khích cười với nhau.
Trần Kỳ thì lặng lẽ, tay đút túi, ánh mắt nhìn Tô Viên hơi trầm ngâm.
Trong tiết học đầu tiên, thầy Lâm – người nổi tiếng nghiêm khắc – bước vào với ánh mắt sắc lạnh.
Ông quét mắt một vòng, giọng trầm:
“Đây là đại học, không còn là cấp ba. Ai không nghiêm túc, mời về nhà.”
Cả lớp im phăng phắc.
Nhưng rồi thầy mỉm cười nhẹ:
“Vậy, hãy cho tôi thấy ánh mắt của những người thực sự muốn trưởng thành.”
Ánh mắt Lý Hạo vô thức chạm phải ánh mắt Tô Viên.
Một tia ấm áp len lỏi trong tim.
Tiết học trôi qua chậm rãi.
Giờ ra chơi, cả nhóm tụ lại bên hành lang.
Ngô Minh bỗng bày trò: “Chiều tụi mình đi ăn lẩu đi! Ra mắt thành viên mới luôn!”
Triệu Nhã giơ tay hưởng ứng, Trần Kỳ khẽ gật đầu.
Tô Viên cười: “Ý hay đó!”
Lý Hạo nhìn nụ cười của cô, bất giác cũng mỉm cười theo.
Cậu thầm nghĩ:
Chỉ cần có Tô Viên ở bên... những ngày tháng sau này, cho dù chông chênh tới đâu, cậu cũng sẽ bước tiếp.
Chiều hôm ấy, sau giờ học, nhóm bạn hẹn nhau ở một quán lẩu nhỏ ngay bên ngoài cổng trường.
Trời vừa mưa xong, mặt đường còn loang loáng nước, gió mát rượi thổi vào làm ai cũng cảm thấy dễ chịu.
Ngô Minh, nhanh nhẹn như thường lệ, đã đặt bàn từ trước.
Khi mọi người tới, cậu vẫy tay gọi lớn:
"Nhanh lên, nhanh lên! Đói c·hết mất!"
Bàn ăn sôi nổi với sáu người:
Lý Hạo
Tô Viên
Ngô Minh
Triệu Nhã
Trần Kỳ
Và một gương mặt mới — Lâm Phong, bạn học cùng lớp, vừa mới nhập hội.
Lâm Phong là một anh chàng khá trầm tính, đeo kính cận, nụ cười nhàn nhạt nhưng lại rất lịch sự.
Anh vừa kéo ghế cho Triệu Nhã vừa nói:
"Chào mọi người, hy vọng sau này có thể làm bạn thân."
Triệu Nhã cười: "Ừ! Cậu ngồi cạnh tớ đi!"
Nồi lẩu sôi ùng ục, mùi hương bốc lên thơm phức.
Tô Viên gắp một miếng nấm cho vào bát của Lý Hạo, cười bảo:
"Ăn nhiều nấm vào, tốt cho sức khỏe đấy!"
Lý Hạo vừa ngượng vừa vui, đỏ mặt nhưng vẫn lí nhí cảm ơn.
Ngô Minh lườm cậu, trêu:
"Được chiều quá ha~"
Cả bàn cười ồ lên, không khí náo nhiệt hẳn.
Đang vui thì bỗng một nhóm sinh viên năm hai bước vào, trong đó có một chàng trai tên Khương Triết – nổi tiếng ngổ ngáo, cậy mình lớn hơn để ra oai.
Thấy nhóm Lý Hạo đang ngồi, Khương Triết sấn tới:
"Ồ, mấy em năm nhất hả? Cái bàn này tụi anh đặt rồi mà?"
Ngô Minh đứng phắt dậy, định cãi, nhưng Lý Hạo nhanh tay kéo lại, thì thầm:
"Bình tĩnh."
Tô Viên cũng siết nhẹ tay áo Lý Hạo, ánh mắt lo lắng.
Nếu gây chuyện, ai cũng thiệt.
Trần Kỳ lạnh lùng nói:
"Xin lỗi, tụi em đặt trước rồi. Anh có thể ngồi bàn khác."
Khương Triết hừ mũi, định gây sự tiếp thì bị bạn mình kéo lại:
"Thôi đi, đừng làm lớn chuyện."
Nhóm kia bỏ đi, để lại không khí nặng nề một chút.
Sau vụ đó, Lâm Phong gắp thức ăn cho mọi người, pha trò:
"Thôi, ăn đi ăn đi! Đừng để bụng. Một lần ra mắt phải thật vui vẻ chứ!"
Cả bàn lại cười rộ lên.
Tô Viên ghé sát Lý Hạo, khẽ nói:
"Cảm ơn cậu nãy giờ đã nhường nhịn. Mình... rất yên tâm khi có cậu bên cạnh."
Lý Hạo ngẩn người nhìn cô, tim đập thình thịch.
Trong lòng cậu lúc này, bữa lẩu đầu tiên của đại học đã khắc sâu một kỷ niệm — ấm áp và ngọt ngào, như một lời hứa cho những ngày sau.
Một tuần sau bữa lẩu ấm cúng, cả nhóm quyết định tổ chức một chuyến đi chơi xa đầu tiên ở đại học:
Đi biển Thanh Hải — nơi nổi tiếng với cát trắng và nước biển xanh như ngọc.
Từ sáng sớm, trước cổng trường đã tập trung đông đủ:
Lý Hạo
Tô Viên
Ngô Minh
Triệu Nhã
Trần Kỳ
Lâm Phong
Và thêm hai gương mặt mới được rủ đi chung: Bạch Sương và Vương Hạo.
Bạch Sương là cô gái nhỏ nhắn, tính cách ngây thơ, rất thích chụp hình.
Vương Hạo thì hài hước, lúc nào cũng mang theo một chiếc loa mini bật nhạc rộn ràng.
"Đi thôi, đại dương đang gọi chúng ta kìa!" — Ngô Minh hô lớn.
Cả nhóm leo lên hai chiếc xe 7 chỗ thuê riêng.
Trên xe, tiếng cười đùa vang khắp.
Tô Viên ngồi cạnh Lý Hạo, tựa đầu vào vai cậu lúc mệt.
Lý Hạo lén nhìn cô, trong lòng ấm áp kỳ lạ.
Lâm Phong và Triệu Nhã thì ngồi ở hàng ghế sau, đang chơi trò đoán bài hát.
Còn Bạch Sương thì hí hoáy chụp ảnh, vừa quay video vừa phỏng vấn từng người:
"Bây giờ là 7 giờ sáng! Các bạn có háo hức không?"
Ngô Minh c·ướp mic:
"Háo hức đến mức muốn nhảy xuống xe luôn!"
Cả nhóm lại cười nghiêng ngả.
Khi đến nơi, cảnh biển hiện ra trước mắt — rộng lớn và xanh mát.
Bãi cát dài trắng mịn, sóng vỗ rì rào.
Tô Viên chạy ùa xuống trước, dang rộng tay:
"Đẹp quáaaaa!"
Lý Hạo cười, chạy theo cô.
Bọn con trai còn lại thì bày trò thi chạy băng bãi cát, ai thua phải mời nước.
Buổi trưa, nhóm trải bạt ăn uống dưới tán dừa.
Bạch Sương cẩn thận mở chiếc hộp cơm do mình tự tay chuẩn bị, mời mọi người.
"Mình làm sushi đó, mọi người ăn thử nha!"
Ngô Minh ăn một miếng, mắt sáng rỡ:
"Trời ơi! Ngon hơn ngoài tiệm!"
Tô Viên cũng gắp cho Lý Hạo một miếng, dịu dàng nói:
"Ăn đi, hôm nay là ngày vui mà."
Lý Hạo không kìm được nụ cười, cảm giác như đang cùng một gia đình nhỏ vậy.
Buổi chiều, cả nhóm tổ chức trò chơi trên bãi biển:
Kéo co
Đắp cát thành lâu đài
Và thậm chí còn thi ai tìm được nhiều vỏ ốc nhất.
Lý Hạo và Tô Viên chung đội, cùng nhau tìm vỏ ốc.
Tô Viên nhặt được một chiếc vỏ ốc xinh đẹp, tinh xảo, rồi nắm tay Lý Hạo:
"Giữ lấy nha. Đây là kỷ niệm đầu tiên của tụi mình."
Trái tim Lý Hạo như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mặt trời dần lặn, ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả bầu trời.
Nhóm bạn ngồi quây quần bên nhau, nhìn biển cả mênh mông.
Ai nấy đều im lặng, tận hưởng những phút giây yên bình.
Và trong khoảnh khắc đó, Lý Hạo cảm thấy...
Tuổi trẻ thật đẹp.
Và có Tô Viên ở bên cạnh cậu thì, càng tuyệt vời hơn đối với mọi người.