Chương 8 : Sóng Biển Và Lời Tỏ Tình
Sau những ngày thi cử căng thẳng, Lý Hạo và nhóm bạn quyết định tổ chức một chuyến đi biển ở thành phố Nam Hải.
Đi cùng cậu và Tô Viên còn có Từ Khải, Bạch Lâm, Cố Dương, Trình Tuyết cùng vài người bạn mới quen như An Nhược và Lâm Phong.
Chiếc xe khách lăn bánh trên con đường dọc biển, ánh nắng chan hòa chiếu vào từng gương mặt đang háo hức. Tô Viên ngồi cạnh Lý Hạo, mái tóc đen mềm mại bay bay trong gió. Cô cười rạng rỡ:
— Hạo, nghe nói biển Nam Hải có ngọn sóng xanh rất đẹp, lát xuống tắm biển với mình nha!
Lý Hạo gật đầu, tim đập thình thịch như trống trận.
Đến nơi, mọi người thay đồ bơi, ùa xuống biển như những đứa trẻ lâu ngày được thả tự do. Tiếng cười vang vọng cả một góc trời.
Bất ngờ, một cơn sóng lớn ập tới, đẩy cả nhóm ngã nhào. Lý Hạo hoảng hốt khi thấy Tô Viên bị sóng cuốn đi xa. Không kịp suy nghĩ, cậu lao mình bơi tới.
Nắm chặt tay cô gái trong tay, Lý Hạo kéo mạnh, cả hai cùng ngã nhào vào bờ cát, thở hổn hển.
Tô Viên nhìn cậu, đôi mắt ngân ngấn nước nhưng ánh lên niềm hạnh phúc.
— Hạo... cảm ơn cậu...
Cậu chỉ cười, ánh mắt dịu dàng như biển xanh ngày hạ.
Buổi tối, cả nhóm tổ chức đốt lửa trại trên bãi cát.
Ánh lửa bập bùng soi sáng những gương mặt rạng rỡ.
Từ Khải bật đàn guitar, Bạch Lâm và Trình Tuyết nắm tay nhau hát vang bài tình ca quen thuộc.
Lý Hạo lén nhìn Tô Viên, lòng trào dâng bao cảm xúc không tên.
Một lúc sau, khi mọi người đã mệt nhoài, Lý Hạo rủ Tô Viên đi dạo dọc bãi biển.
Ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt nước như dát bạc.
Họ im lặng bước bên nhau. Tô Viên khẽ cất tiếng:
— Cậu biết không, từ lâu mình đã luôn mong có ai đó... nắm tay mình bước qua những con sóng như hôm nay.
Lý Hạo ngập ngừng, rồi lấy hết dũng khí, đưa tay ra:
— Nếu cậu đồng ý, mình muốn trở thành người đó...
Tô Viên đỏ mặt, nhìn cậu, rồi nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay cậu.
Khoảnh khắc ấy, biển dường như hát ca trong đêm.
Sáng hôm sau, nhóm bạn quyết định thuê canô ra một hòn đảo nhỏ gần bờ.
An Nhược – cô nàng năng động nhất nhóm – lên tiếng đề nghị:
— Mình thi bơi xem ai ra đến đảo trước đi! Phần thưởng là... được điều khiển canô chiều nay!
Tiếng reo hò vang lên náo nhiệt.
Tô Viên bơi khá tốt, nhưng Lý Hạo vẫn lặng lẽ bơi sát bên, sẵn sàng giúp cô bất cứ lúc nào.
Trận thi đấu diễn ra vui vẻ. Đến khi cập đảo, họ tổ chức tiệc nướng nhỏ: tôm nướng, mực nướng thơm phức bay khắp nơi.
Ngồi cạnh nhau, Lý Hạo và Tô Viên cùng chia nhau xiên mực.
Cô mỉm cười trêu:
— Hạo nè, có khi nào cậu thích mình vì mình... biết nướng mực không?
Cậu bật cười, nhẹ nhàng đáp:
— Vì cậu... nên bất cứ món gì cũng thành ngon.
Cả hai cùng đỏ mặt, trong tiếng sóng vỗ rì rào.
Chiều hôm ấy, khi đang chèo thuyền quanh đảo, trời bỗng đổ mưa.
Gió mạnh, sóng lớn làm chiếc thuyền chao đảo.
Lâm Phong bị trượt chân rơi xuống nước. An Nhược hét lên:
— Lâm Phong! Mau cứu cậu ấy!
Không chần chừ, Lý Hạo và Từ Khải lao xuống biển, phối hợp kéo Lâm Phong lên.
Cả nhóm lập tức quay thuyền trở về đất liền trong cơn mưa xối xả.
Khi cập bờ an toàn, ai nấy đều ướt như chuột lột.
Tô Viên vừa khóc vừa đánh nhẹ vào ngực Lý Hạo:
— Lần sau đừng mạo hiểm như vậy nữa!
Cậu chỉ khẽ ôm cô vào lòng, để mặc nước mưa hòa cùng nước mắt.
Đêm đó, dưới bầu trời đầy sao, Lý Hạo nắm chặt tay Tô Viên, thì thầm:
— Từ giờ, bất kể sóng gió nào, mình cũng sẽ luôn bên cạnh cậu.
Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng, nắng ấm trải vàng trên cát mịn.
Nhóm bạn quyết định dành cả ngày để thư giãn.
Bạch Lâm mang theo flycam, ghi lại từng khoảnh khắc cười đùa.
An Nhược và Lâm Phong – sau lần suýt c·hết đ·uối – cũng dường như xích lại gần nhau hơn.
Lý Hạo và Tô Viên nằm dài trên bãi cát, tay trong tay, nhìn trời xanh bát ngát.
— Hạo nè... — Tô Viên khẽ thì thầm — Sau này... dù có ra sao, cậu cũng đừng buông tay mình nhé.
Cậu siết chặt tay cô:
— Dù cho thế giới có sụp đổ, mình cũng không buông.
Tiếng sóng vỗ nhè nhẹ, như lời chúc phúc cho hai kẻ si tình giữa mùa hè bất tận.
Một buổi sáng tháng Mười, khi những cơn gió lạnh đầu mùa tràn về, trường đại học Dương Hoa đón chào một cô gái đặc biệt — An Nhược.
An Nhược là bạn cùng lớp mới của Lý Hạo và Tô Viên. Với mái tóc ngắn màu nâu sẫm, ánh mắt trong veo như mặt hồ mùa thu, cô luôn mang theo một nụ cười nhẹ nhàng. Vừa bước vào lớp, cô đã thu hút ánh nhìn của không ít bạn học.
Lý Hạo khẽ ngó sang Tô Viên, thì thầm:
"Viên, cô ấy... giống như nhân vật trong truyện tranh nhỉ?"
Tô Viên bật cười:
"Ừ, nhìn dễ thương thật."
An Nhược ngồi ngay sau lưng Lý Hạo. Suốt tiết học, cô luôn chăm chú ghi bài, thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng nhắc nhở Lý Hạo khi cậu mải mơ màng mà quên ghi chú.
Ra chơi, An Nhược chủ động bắt chuyện.
"Chào cậu, mình là An Nhược. Chúng ta cùng nhóm nha?"
Lý Hạo gật đầu, ánh mắt lóe lên sự thân thiện. Tô Viên cũng mỉm cười đáp lại, lòng thầm nghĩ: "Thêm bạn mới cũng tốt."
Cả ba nhanh chóng trở nên thân thiết. An Nhược có tính cách dịu dàng, dễ hòa nhập, nhưng ẩn sâu bên trong là một tâm hồn kín đáo. Cô thường im lặng quan sát nhiều hơn là lên tiếng, khiến người ta tò mò.
Tối hôm đó, Tô Viên nhắn tin cho Lý Hạo:
"Hạo này, tớ cảm giác An Nhược hơi buồn... Cậu có thấy không?"
Lý Hạo:
"Ừ... Cô ấy cười nhưng ánh mắt trống rỗng lắm."
Hai người hẹn nhau hôm sau sẽ rủ An Nhược đi chơi cùng nhóm, mong cô ấy mở lòng hơn.
Một mối quan hệ mới dần chớm nở, còn những bí mật đằng sau An Nhược... vẫn còn là một ẩn số.
Cuối tuần, nhóm bạn nhỏ tụ tập ở quán cà phê cạnh trường. Quán tên là Gió Đầu Mùa, yên tĩnh và thơm mùi bánh quy.
An Nhược, Tô Viên, Lý Hạo và thêm hai người bạn mới — Bạch Lâm (thân với Tô Viên) và Từ Khải (cạ cứng của Lý Hạo) — ngồi quanh một chiếc bàn gỗ dài.
Từ Khải đùa:
"An Nhược, cậu mà vào CLB Nh·iếp Ảnh chắc nổi lắm á!"
An Nhược khẽ cười, hai tay xoay xoay cốc cacao nóng:
"Mình... cũng thích chụp ảnh. Nhưng chưa quen ai."
Tô Viên nhanh nhảu:
"Không sao, bọn mình sẽ giới thiệu cho!"
Cả nhóm cười ấm áp. An Nhược nhìn họ, ánh mắt dịu lại, như băng giá trong lòng tan chảy đôi chút.
Hôm đó, gió thổi mạnh. Mái tóc Tô Viên bay tán loạn, Lý Hạo khẽ đưa tay vuốt lại cho cô. Một hành động nhỏ thôi, nhưng đủ để Bạch Lâm và An Nhược nhìn nhau mỉm cười.
Có những khoảnh khắc bình yên, chỉ cần ánh mắt và nụ cười, đã đủ lưu luyến mãi về sau.
Về đến ký túc xá, An Nhược gửi tin nhắn cho Tô Viên:
"Cảm ơn cậu. Hôm nay rất vui."
Tô Viên nhắn lại:
"Bọn mình luôn chào đón cậu, An Nhược à."
Từ đêm đó, An Nhược quyết tâm bước ra khỏi vỏ ốc cô độc của mình.
Một tuần sau, lớp học lại xôn xao vì sự xuất hiện của một người mới — Lâm Phong.
Phong cao ráo, mái tóc đen bồng bềnh như mây, ánh mắt sắc lạnh nhưng nụ cười lại ấm áp. Anh là sinh viên chuyển ngành từ Luật sang Truyền thông — một nước đi gây sốc đối với những ai từng biết đến thành tích học tập xuất sắc của anh.
Ngay tiết học đầu tiên, thầy giáo đã giao bài tập nhóm, và thật tình cờ, Lâm Phong vào nhóm của Lý Hạo, Tô Viên, An Nhược và Từ Khải.
Khi nhóm phân chia công việc, Lâm Phong chủ động đề nghị:
"Mình giỏi PowerPoint, để mình làm phần trình bày nhé."
Tô Viên nhìn anh, khẽ gật đầu:
"Cảm ơn Phong."
Lý Hạo thì hơi đề phòng. Cậu cảm thấy Lâm Phong có gì đó... bí ẩn. Nhưng cũng chẳng nói ra.
Giờ ra chơi, khi cả nhóm ngồi ngoài sân trường, Lâm Phong nhìn Lý Hạo và hỏi:
"Cậu là bạn trai của Tô Viên à?"
Câu hỏi đột ngột khiến Tô Viên đỏ bừng mặt. Lý Hạo cười ngượng:
"Ừ, bọn tớ... quen nhau từ cấp ba."
Lâm Phong mỉm cười, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó đoán:
"Chúc hai cậu hạnh phúc."
Và thế là, một nhân vật mới bước vào câu chuyện, mang theo những bí mật chưa ai biết.
Một buổi chiều sau giờ học, trời đổ mưa rả rích. Cả nhóm trú mưa ở hành lang tầng hai.
An Nhược ngồi bên Tô Viên, ôm cặp sách vào lòng, mắt lơ đãng nhìn dòng nước nhỏ dưới mái hiên.
Bạch Lâm cười trêu:
"Nhìn như cảnh phim Hàn ấy nhỉ."
Từ Khải nhảy vào hùa:
"Thiếu mỗi nhạc nền thôi."
Mọi người bật cười. Chỉ có Lý Hạo là chốc chốc lại liếc sang Lâm Phong. Cậu phát hiện Lâm Phong cứ nhìn An Nhược bằng ánh mắt rất lạ — vừa thương cảm vừa... day dứt.
Đột nhiên, An Nhược đứng bật dậy:
"Mình về trước đây."
Không đợi ai trả lời, cô chạy vụt đi trong mưa, bóng dáng nhỏ bé hòa vào màn trắng xóa.
Tô Viên lo lắng:
"An Nhược sao vậy?"
Lý Hạo nắm tay cô, trấn an:
"Để tớ đi tìm."
Lâm Phong cũng đứng lên, ánh mắt phức tạp:
"Để mình đi cùng."
Bên ngoài, mưa vẫn rơi như trút. Và bên trong những con người ấy, một cơn mưa khác cũng đang ngấm ngầm hình thành — cơn mưa của những bí mật, những xúc cảm chưa thành lời.