Khi Dòng Sông Ngừng Chảy

Chương 19: Gió rét




Chương 18: Gió rét
Cõi vô định là một không gian rất ít tồn tại trong sự nhận thứ. Nơi này không có bóng tối, không có ánh sáng, cũng không có bầu trời, chỉ có một mặt nước và khoảng không tĩnh lặng đến vô hạn.
Vì không có giới hạn nên nơi này cũng không hề có gió. Nhưng bây giờ Naz lại cảm giác sự lạnh lẽo thấm vào linh hồn, nó không lướt, không rít mà thấm vào từng nhận thức của cậu.
Naz nằm co mình trên mặt nước. Không có bầu trời, không có ánh sáng, không có bóng tối, chỉ cảm nhận được sự lạnh lẽo sâu thẳm.
Không còn gì vang trong đầu cậu. Không hình ảnh, không có tiếng la hét, không có ánh lửa và máu tanh.
Không có gì cả.
Cậu cũng không còn cảm nhận được cơn đau dội lên như sấm trong cơ thể, những cơn đau thấm vào xương tủy khi gãy xương, những vết đau xuyên thấu do những v·ết t·hương hở rỉ máu. Có lẽ cậu đã nằm đây quá lâu để những cơn đau biến mất hoặc cậu đ·ã c·hết lặng với nó rồi.
Cậu không còn bật dậy như mọi khi, không còn muốn quan tâm câu hỏi. Cậu chỉ thu mình lại, ánh mắt đăm đăm vào mặt nước và không gian vô định. Lần đầu tiển, cậu không biết mình sẽ làm gì tiếp theo. Không vì mất bình tĩnh, mà là cậu không còn gì để làm.
Đúng! Cậu đ·ã c·hết.
Và mọi người cũng vậy.
Cậu đã quá ngu ngốc, vì cậu, tất cả đều kết thúc.
Khoảng không như đang trêu đùa cậu, mấp máy một đường rạn. Nhưng Naz chẳng để ý. Cậu chỉ nằm yên, để mặc những gì sắp diễn ra.
Không gian vốn yên tĩnh lại vang lên tiếng bước chân, bình tĩnh, chậm rãi, nhưng nặng nề. Một giọng nói vang lên, khiến cậu rùng mình. Không phải từ bất cứ ai phát ra, mà dường như đến từ bên trong cậu.
“Cuối cùng mày cũng bỏ cuộc rồi à?”
Naz không phản ứng. Bóng người bước ra từ khoảng không. Một hình dáng cậu rất quen thuộc – Là chính cậu, nhưng đôi mắt không còn màu xanh, mà xám xịt, sâu hoắm, trên miệng thường trực một nụ cười nửa miệng.
“Tao không ngờ mày lại là thằng ngu như vậy. Mày thật sự nghĩ chỉ cần có năng lực là đủ à?”
Naz vẫn im lặng.
“Mày thực sự nghĩ có thể cứu tất cả bằng mấy lần c·hết ngu ngốc đó sao? Cứ sống lại, lao như một con ruồi không đầu vào lò lửa, rồi c·hết như một con con trùng, rồi la hét khiến cho tất cả những con còn lại lao vào theo.”
Ánh mắt cậu co lại, dù không biết có cơ thể hay không, nhưng cậu cảm nhận trái tim đang thắt lên từng đợt.
Bóng dáng kia nhìn Naz đang run rẩy, bật cười:
“Mày không muốn cứu ai cả. Mày chỉ muốn được thể hiện, muốn biết, muốn được tung hô, muốn được thỏa mãn thứ dục vọng trong mày.”
Naz nhắm mắt lại, miệng cậu mấp máy:
“Không! Tôi muốn cứu họ… Tôi…”
Một tiếng cười xoáy vào tai cậu, như ép cậu phải nghe tiếp.
“Đừng vội chối, tao biết rất rõ. Nghe quen không? Đó là điều mày luôn tránh nhìn thẳng. Mày giấu đi dục vọng được kiểm soát, được ca ngợi đằng sau những lý do mà mày cho là đúng.”
Sự lạnh lẽo thấm vào nơi sâu nhất của linh hồn, khiến Naz run lên bần bật.
Bóng dáng kia vẫn cười, những lời nói như con dao xẻ từng mảnh thịt cậu xuống:
“Nhớ lại nào. Khi Sue c·hết, vì sao mày lại quay lại?”
Naz như tìm thấy hi vọng phản bác, không phí một giây, cậu đáp lại:
“Tôi muốn cứu cô ấy.”
Nhưng bóng dáng ấy cắt ngang:

“Không, mày không muốn cứu nó. Mày chỉ muốn biết… chuyện gì đã xảy ra.”
Bóng dáng ấy cười khẩy.
“Mày lao đến thật đấy. Mày mong nó còn sống. Nhưng khi thấy xác nó nằm đó… mày chẳng dừng lại lấy một giây để tiếc thương.”
“Không đau buốt. Không quỵ ngã. Mày ngay lập tức tìm kiếm. Ngay lập tức phân tích. Như thể sự sống hay c·ái c·hết của nó… chẳng quan trọng bằng câu hỏi: Chuyện quái gì đã xảy ra ở đây?”
“Khi bị g·iết, mày đâu có đau vì mất mát. Mày hận kẻ g·iết mày. Vì hắn đã kiểm soát quyền được sống của mày. Mày muốn trả giá. Không phải vì công lý. Mà vì cái tôi.”
“Mày không nhờ ai. Không chia sẻ. Vì mày tin mày làm được. Mày tin chỉ có mày xứng đáng đứng ở trung tâm.”
“Vì mày có năng lực. Và mày muốn biến vinh quang thành một món đồ độc quyền cho riêng mày.”
Bóng dáng ấy cúi xuống thấp hơn, ghé sát vào tai, thầm thì như cơn gió lạnh:
“Có phải không?...”
Naz hoảng loạn, trong đầu cậu trống rỗng, những lời nói ấy, như bóc trần lớp vỏ yếu đuối, cắt đi phần máu thịt để lại ra mảnh xương trắng yếu ớt, cậu phản bác, nhưng trong miệng như nghẹn lại gì đó:
“Không… không phải… tôi… tôi…”
“Không! Mày chính là như vậy. Và lần này, mày lại làm thế một lần nữa.”
Bóng dáng ấy bắt đầu tức giận, gầm thét khiến khoảng không cũng đang run rẩy.
“Khi băng c·ướp tới, mày thù hận, mày muốn báo thù, mày muốn chúng phải trả giá.”
Bóng dáng nhẹ giọng, lại thì thầm:
“Vậy mày làm gì?”
Lại gầm lên:
“Mày tự lao vào rừng, như thể mày là một kẻ bất khả chiến bại, một kẻ toàn tri, mày tự cho rằng có thể giải quyết chúng.”
“Mày lao vào bằng sự ngu ngốc, không kế hoạch, không chuẩn bị, đem tự cao ra làm tấm khiên.”
Bóng dáng bật cười:
“Rồi như thế nào?”
“Mày bị bọn nó phát hiện, mày b·ị b·ắt giữ, những vẫn chưa sáng mắt ra. Mày khiêu khích bọn nó, và nghĩ rằng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.”
“Và rồi như thế nào?”
Hắn cười to, thật điên loạn:
“C·hết! C·hết!! C·hết!!! Tất cả c·hết cả rồi! Mà mọi thứ là do mày! Vì sự tự cao của mày! Vì cái gọi là vinh quang chỉ có anh hùng được mang!”
“TẤT CẢ LÀ DO MÀY!”
Naz bật khóc, cậu gào lên đau đơn:
“KHÔNGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGGG!”
Naz co quắp lại giữa nền nước. Tiếng thét còn rung nơi cổ họng, nhưng ý thức thì như đang bị bóp nghẹt. Cậu thở dốc, nức nở, hoảng loạn như một đứa trẻ bị xé toạc khỏi giấc mơ.
“Không… không… không phải tôi… không phải tôi…”
Cậu lắc đầu liên tục. Hai tay ôm chặt lấy đầu, móng tay cào vào da, rướm máu.

“Tôi chỉ muốn cứu họ… Tôi không biết nó sẽ ra thế này… Tôi không cố ý… Tôi không…”
Giọng bản thể kia trầm xuống, chậm rãi, nhưng lạnh như băng:
“Lại phủi tay à?”
Naz ngẩng lên. Mắt đỏ hoe, môi run, ánh nhìn trống rỗng.
“Mày muốn cứu người à?”
Bóng kia bước từng bước chậm rãi, như một cái bóng đang lớn dần lên trên đầu Naz.
“Nghe cho rõ đây…”
Giọng hắn không to. Nhưng từng chữ, từng chữ như đóng đinh vào ngực Naz.
“Ngay từ đầu, mày đã coi thường c·ái c·hết. Mày nghĩ mày đặc biệt.”
“Ngay từ lần đầu được thử cảm giác đó, cảm giác được sống lại, mày đã nghĩ nó là một công cụ. Một trò chơi. Một ván cờ mà mày là kẻ được trời chọn.”
“Cái c·hết đã không khiến mày sợ. Nó chỉ khiến mày tò mò.”
Naz run rẩy. Cậu mở miệng định phản bác, nhưng bản thể kia không cho cậu cơ hội.
“Mày không khóc khi c·hết. Không đau khi giẫm lên c·ái c·hết của người khác để quay về. Mày gọi đó là trách nhiệm.”
Hắn cúi xuống sát bên tai Naz, giọng thì thầm như ám:
“Nhưng thực ra… mày chỉ đang coi thường… sự sống mà người khác không bao giờ có lại được.”
“Mày được ban cho một điều không ai có. Và mày dùng nó… để chơi trò làm chúa tể.”
“Mày chơi đùa với thứ cô ta ban cho… như thể sự sống ấy là thứ thuộc về mày.”
Naz gục xuống.
Toàn thân run bần bật. Từng lời kia như lưỡi dao cắm vào lòng ngực, xoáy tròn trong tâm trí, khiến cậu muốn nôn ra chính bản thân mình.
Bản thể đối diện vẫn tiến lại gần, như một hình bóng đang chực giáng đòn kết liễu. Hơi thở của nó như gió lốc, gào rú trong tai:
“Mày không đáng sống!”
“Mày là nỗi ô nhục của món quà ấy!”
“Mày nên tan biến đi — ngay tại đây!”
Ngay khi khoảng không rung lắc dữ dội tưởng như sụp đổ, khi cả mặt nước bắt đầu xoáy vào nhau như vực thẳm nuốt sống linh hồn, thì…
Một tiếng nói cất lên. Không lớn. Không vang. Nhưng toàn bộ không gian lại lặng xuống.
“Vậy bây giờ… ngươi làm gì?”
Bản thể tiêu cực đông cứng lại như vừa bị đóng băng giữa cơn thịnh nộ. Nó quay đầu, nhìn quanh. Không thấy gì. Chỉ còn âm thanh kia – một tiếng thì thầm quen thuộc mà không ai trong hai kẻ còn lại dám gọi tên.
Naz ngẩng lên. Đôi mắt đầy nước, nhưng lần đầu tiên, có ánh sáng mờ trong đáy mắt.
Câu hỏi vẫn lơ lửng giữa hư vô:

“Tan biến ở đây… hay…”
Ngắt một nhịp, như kéo dài nhát cắt cuối cùng.
“…Ngươi vẫn muốn quay lại chứ?”
Naz không đáp ngay.
Cậu chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không nơi câu hỏi kia vừa vang lên. Bản thể tiêu cực vẫn ở đó, thở dốc như một con thú b·ị t·hương, mắt ánh lên sự oán giận chưa nguôi.
Gió lạnh len qua khe thở.
Naz siết tay lại. Những khớp ngón trắng bệch, rướm máu. Nhưng cậu không rùng mình.
Naz nói, giọng trầm nhưng rõ như chuông:
“Tôi không đòi tha thứ.”
“Tôi không cần được gọi là anh hùng.”
“Tôi đã sai.”
Cậu bước một bước.
“Và tôi sẽ sống cùng cái sai đó.”
Một bước nữa.
“Không để tẩy xóa.”
“Mà để không lặp lại.”
Gió xé tung bóng tối. Naz ngẩng đầu, không còn ánh mắt run rẩy, chỉ còn sự tỉnh táo đến lạnh lùng.
“Tôi không quay lại để được tha thứ.”
“Tôi quay lại, không để thanh minh – mà để gánh lấy mọi thứ.”
Một tiếng thở nhẹ vang lên trong hư không – như cô ta vừa mỉm cười.
“Tôi quay lại… Không để chuộc lỗi mà là để không sai nữa!”
Câu hỏi lại vang lên:
“Ngươi… Vẫn muốn quay lại chứ?”
Naz nhắm mắt, siết chặt tay:
“Quay lại!”
Bản thể tiêu cực gầm thét:
“Không! Trở lại đây, mày không xứng đáng!”
Trước khi chìm vào bóng đen vô định, cậu mỉm cười:
“Cảm ơn.”
Hết chương 18
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.