Khi Dòng Sông Ngừng Chảy

Chương 20: Trời đã đổi gió




Chương 19: Trời đã đổi gió
Naz tỉnh dậy từ trong cơn mê màng, cảm giác lạ lẫm khiến cậu ngỡ như cả ngàn năm đã trôi qua.
Ánh nắng buổi sáng xuyên qua lớp mây đập vào mắt cậu qua cửa sổ khiến cậu nheo lại. Đã bao lâu rồi? Không có tiếng gào, không có mùi khét của gỗ cháy.
Tất cả… yên bình đến mức cậu run người.
Cậu đang ngồi trước bàn ăn quen thuộc. Trên bàn là cái bát gỗ, một miếng bánh mì và vài lát thịt xông khói co quắt đang b·ốc k·hói.
Chậm rãi, cậu đưa tay chạm vào mặt bàn, rồi hít thở. Mùi canh hầm xương và mùi mặn của thịt xông khói lao vào mũi khiến khóe mắt cậu cay cay. Vẫn là căn bếp ấy. Nhưng giờ nó khác. Vẫn yên bình… vẫn sống.
Marie đang nấu bữa sáng, Duke và Andi thì đang ngồi chờ, cậu thấy Andi đang bấu từng chút vụn bánh mì trong khi đang chờ phần thịt xông khói của mình.
Naz lặng lẽ đứng dậy. Cậu bước tới, vòng tay ôm lấy Marie từ phía sau. Một cái ôm bất ngờ, siết chặt như muốn giữ lấy tất cả hiện thực trong lòng.
“Ơ… Chuyện gì thế Naz?”
Marie ngạc nhiên, nhưng không gỡ tay cậu ra. Bàn tay bà đặt lên tay con trai, nhẹ nhàng như xưa.
Cậu không đáp. Chỉ áp trán vào lưng áo mẹ, nhắm mắt lại.
Họ sống.
Không còn nước mắt. Không còn hoảng loạn. Chỉ có một tiếng thở dài rơi vào không gian yên tĩnh.
Naz ngẩng đầu lên, nhìn Marie, nở nụ cười:
“Con giúp mẹ nhé!”
Naz rời khỏi nhà khi trời còn sớm. Tuyết đã tan bớt. Trên mặt đất, những vệt dấu chân loang lổ còn sót lại từ trận bão tuyết đêm trước.
Cậu đứng giữa làng, nhìn mọi thứ như một bức tranh tĩnh. Người ta quét tuyết, vá mái, nhóm củi, tất cả dường như chưa từng biết đến máu, đến t·ang t·hương.
Naz băng qua rìa làng, chiếc áo choàng sẫm màu nhẹ lướt trong gió. Mặt đất vẫn còn ẩm sau đợt tuyết tan, lối mòn dẫn vào rừng trở nên trơn trượt. Nhưng cậu bước chắc chắn, không một lần do dự.
Mỗi bước đi như mang theo cả linh hồn của những gì đã mất và những gì chưa được phép mất thêm lần nào nữa.
Cậu đi thẳng đến bìa rừng. Ở đây, cậu tỏ vẻ như là tới để đặt bẫy thú, cúi xuống và bắt đầu loay hoay, nhưng ánh mắt thì sâu kín nhìn xung quanh.
Quả nhiên, cậu phát hiện được mục tiêu, một t·ên c·ướp đang lảng vảng quanh đây.
“Bọn chúng đã để mắt tới ngôi làng.”
Cậu thầm nghĩ, tay cậu đang nắm sợi dây bỗng siết chặt khiến nó cứa vào tay cậu, dòng máu đỏ tươi thấm ra nền tuyết.
“C·hết tiệt!”
Naz thầm nói bậy.
Đặt xong cái bẫy, Naz rời đi, như thể chưa có chuyện gì xảy ra, cậu cũng không hề biết sự tồn tại của t·ên c·ướp. Một cách kín đáo và cẩn thận, cậu đã thu được thông tin đầu tiên.
Nhưng cậu không về làng ngay, mà tiến vào con đường mòn ở gần làng, dạt vào một bụi cây được che lấp bởi cây đại thụ, một chỗ hoàn hảo để ẩn nấp, cậu lắc mình, một cái bẫy gấu và vô số thứ kỳ lạ rơi xuống dưới chân.
Ánh mắt cậu nhìn đống “đồ nghề” của mình, nhếch mép cười.

Ánh chiều đổ về, khu rừng cũng bắt đầu rơi vào u ám, Naz rời khỏi khu rừng, đi thẳng về nhà. Cậu đã chuẩn bị vài món quà, hi vọng những t·ên c·ướp sẽ vui vẻ nhận lấy.
Naz đi xuyên qua màn sương mỏng, tuyết bám vào mép giày, từng bước đều đều như không có gì xảy ra. Nhưng trong lòng cậu, từng mạch máu vẫn còn rần rật. Dây thừng đã cứa vào tay, vẫn còn nhói. Nhưng cậu không băng lại. Cậu muốn cảm giác đó — để nhớ mình đang chơi một ván cờ bằng máu.
Khi cậu về đến đầu làng, trời đã ngả sang tím.

Lũ trẻ vẫn chơi gần nhà kho. Người lớn lo bữa tối. Mọi thứ... yên bình một cách dễ tổn thương.
Naz không nói gì, chỉ rẽ vào chuồng gỗ phía sau, lục lọi vài thứ cũ kỹ. Cậu lấy ra một cái xô gãy quai, nhét vào đó vài khúc thịt, một chút mỡ heo, ít da thối đã bốc mùi, và một đoạn dây thừng mốc meo. Trông như rác. Nhưng đó là quà tặng.
“Tụi bây sẽ nhận lấy… hết.
Và nếu không — thì… cứ việc bỏ mạng trong đống ấy cũng được.”
Cậu lầm bầm, môi mím chặt.
Trong ánh hoàng hôn trải xuống mái làng, Naz lặng lẽ đặt chiếc xô bên bếp củi, rồi ngồi xuống như một đứa trẻ mệt mỏi. Nhưng trong bóng tối — là ánh mắt không còn thuộc về một đứa trẻ
Buổi tối, Naz ngồi bên bếp lửa, ánh lửa đỏ hắt lên mặt cậu. Cậu không cười, cũng không nói. Chỉ lặng im lắng nghe tiếng Marie nhắc Andi rửa tay, tiếng Duke kể chuyện cũ, tiếng xương nứt nhẹ trong củi khô.
Bình yên như một vở kịch, mà cậu là người biết rõ đoạn kết.
Đêm ấy, tuyết lặng rơi như thể không biết chuyện gì đang tới.
Naz nằm xuống giường, không chợp mắt. Cậu đếm từng nhịp thở, từng tiếng gió rít, từng cơn co thắt trong bụng khi nghĩ đến lần c·hết trước đó.
Âm thanh lại xuất hiện trong đầu cậu, như cơn ác mộng không bao giờ tan biến:
“Mày đang làm gì vậy? Cố gắng chứng minh điều gì sao?”
“Mày sẽ lại sai lầm. Mọi thứ sẽ lại tan nát. Mày sẽ lại lần nữa đẩy họ vào chỗ c·hết.”
“Mày… là sai lầm.”
Naz không bật dậy, không hét trả lại như lần trước.
Cậu chỉ nằm đó. Mắt mở to trong bóng tối. Thứ bóng tối không chỉ phủ trên trần gỗ… mà phủ cả vào tim.
Một lúc lâu sau, cậu khẽ đáp lại, giọng rất khẽ, như tự thì thầm với chính mình:
“Tôi không phủ nhận. Nhưng tôi sẽ bước tiếp, từng bước, từng lần, cho đến khi không còn sai nữa.”
Sáng hôm sau, Naz mang một chiếc giỏ trống ra ngoài. Cậu bảo là đi tìm quả mọng cuối mùa, dù ai cũng biết giờ chẳng còn gì ngoài tuyết và đá lạnh.
Dân làng quen rồi. Đứa trẻ này luôn kỳ quặc một cách chấp nhận được.
Naz đi vòng quanh khu rừng, qua từng chỗ đặt bẫy. Cậu không kiểm tra, chỉ để lại vài dấu chân, một cọng lông thú nhét trong tổ chim cũ, và một dấu cào giả trên thân cây.
Trên đường trở về, cậu cố tình chọn lối đi ngang qua nhà bác thợ săn. Thấy bác đang chẻ củi, cậu lân la tới trò chuyện.
“Cháu có thấy dấu chân lạ.”
Cậu buột miệng nói, rồi cúi xuống buộc dây giày.
“Chân thú à?”
Ông thợ săn hỏi lại, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi đống củi.
Naz không ngẩng lên, chỉ khẽ đáp:
“Cháu nghĩ không phải. Dài hơn. Sâu hơn.”
Rồi cậu đứng dậy, cười nhẹ, như thể mình chỉ nói cho vui. Cứ thể đá chân sáo mà đi về nhà. Nhưng hạt giống nghi ngờ đã bị gieo xuống.
Buổi trưa, cậu vô tình đánh rơi một mảnh da rách ngay trước cửa nhà trưởng làng. Khi được nhặt lại trả, Naz nghiêng đầu, nửa đùa nửa thật:

“Cháu mới nhặt được nó ngoài rừng. Cháu cảm ơn bác.”
Cậu lại ngắm nghía mảnh da, tỏ vẻ như hỏi vu vơ với bác Henry:
“Cái này… hình như không phải của làng mình đâu nhỉ bác?”
Henry ngơ ngẩn, hỏi lại cậu:
“Ý cháu là sao?”
Naz nở nụ cười, cất mảnh da vào túi:
“Không có gì đâu bác.”
Ngày hôm sau, bác thợ săn đến nói với trưởng làng. Trưởng làng gọi thêm hai người đàn ông khác.
Không ai nhắc đến Naz.
Nhưng khi họ đi ra phía rừng kiểm tra, Naz đã ở đó trước, tay lấm đất, đang “tìm thuốc từ rễ cây”.
“Cháu thấy gì không?”
Bác thợ săn hỏi.
Naz lắc đầu. Nhưng mắt cậu lướt về phía tổ ong vừa được buộc lại sau gốc cây, sợi dây rung rất khẽ trong gió.
Không cần nói. Chỉ cần họ tự thấy.
Naz mặc kệ những người đàn ông đang ngó nghiêng đủ chỗ, cậu âm thẩm trốn đi. Cậu rời đi trước. Mặt trời đang lặn, và gió lại đổi hướng.
Chiều hôm đó, tuyết chưa rơi lại, nhưng bầu trời đã ngả màu tro xám. Dân làng quây quanh sân giữa, nhóm củi, vá vội vài tấm ván cho đêm lạnh sắp tới.
Một bác thợ săn đang kể chuyện:
“Lúc sáng tôi đi mé rừng, thấy vết chém trên cây. Không giống dao đi săn, sắc quá. Như là… kiếm?”
“Kiếm á?”
Một người phụ nữ đan lưới bật cười
“Ai lại dở hơi cầm kiếm đi rừng?”
“Ờ thì… tôi chỉ nói là giống thôi.”
Bác xoa cằm.
“Nhưng vẫn lạ thật.”
Một ông già chống gậy chen vào:
“Bà nhà tôi bảo đêm qua có tiếng chân đi qua sân. Nghĩ là tôi, nhưng tôi thì ngủ không nhúc nhích.”
“Lại mơ mộng rồi.”
Ai đó trêu. Nhưng tiếng cười nhạt nhanh chóng tan trong gió.
Một người phụ nữ khác nói khẽ:
“Tôi nhặt được một cái khăn rách gần đống rơm. Không phải của ai trong nhà. Mùi nó lạ… như thịt ôi để lâu.”
Người đàn ông trẻ lật cành củi:
“Cả đống thịt khô trong kho nhà tôi cũng mất mấy miếng. Cửa không hỏng, không bị cạy. Cứ thế mà mất. Lạ thật!”

Một lát im lặng.
Rồi một người thở dài, khoanh tay:
“Thôi đi, lại bắt đầu dựng chuyện. Mấy năm rồi chẳng phải đều có người di cư lang bạt đó sao? Đói rét, họ mò về rìa làng tìm đồ. Xưa rồi. Chúng ta còn chừa cả ít gạo cho họ nữa mà.”
Một vài cái gật gù.
Nhưng bác thợ săn không gật. Mặt ông đanh lại.
“Không. Năm nay khác.”
“Khác gì chứ?”
Người phụ nữ chau mày.
Bác chỉ về phía cánh rừng:
“Người di cư không để lại dấu chân rình quanh nhà dân. Không để vết chém như thử lưỡi vào cây. Và họ không gõ cửa sổ rồi bỏ đi giữa đêm.”
“Gõ… cửa á?”
Vài người bắt đầu cảm thấy lạnh gáy.
Người đàn ông trẻ nhìn quanh, giọng chậm lại:
“Và năm nay, đồ ăn mất sớm hơn. Không dấu vết, không tiếng động. Như thể ai đó đã quan sát kỹ từng ngôi nhà.”
Cả nhóm rơi vào im lặng.
Ngọn gió rít qua khe mái, khiến vài cành củi cháy bung lửa.
Bà lão bán sữa khẽ nói, không rõ hỏi ai:
“Chẳng lẽ… không phải họ tới để xin?”
Đứa trẻ nép sau lưng mẹ, lí nhí:
“Họ tới để… lấy à?”
Ở xa, trên nóc nhà kho, Naz ngồi thu mình, mắt lặng như mặt hồ băng. Tay cậu khẽ bấu vào mép mái nhà, như để không bật cười, không phải vì vui thú, mà vì…
Không phải tới để xin… mà để giành.
Gió nổi lên. Và lần này, không phải gió buốt của mùa đông, mà là cơn gió cảnh báo của thứ đang đến gần.
Thật sâu trong cánh rừng, có một đàn sói đi dưới những tán cây, đạp trên nền tuyết trắng, chúng từ từ bao phủ lấy một hang động.
Một tiếng hú vang lên giữa rừng, nhưng kẻ ngủ say trong cái hang đó đã thức giấc, khi nhìn thấy thứ to lớn bước ra từ hang động, lũ sói e dè, sủa vài tiếng rồi lui vào bóng tối dù cái bụng đang kêu vang.
Cơn gió đổi hướng, mang theo mùi của cơn đói khát và cả máu khô của quá khứ.
Hết chương 19.
Trò chơi chưa kết thúc...
Naz vẫn đang mắc kẹt trong vòng lặp sinh tử, và mỗi lựa chọn đều có cái giá của nó. Liệu có lối thoát nào, hay cậu chỉ đang tiến gần hơn đến sự sụp đổ?
Lịch đăng chương: Thứ 2 - Thứ 4 - Thứ 6 - Chủ Nhật.
Đừng quên thêm truyện vào Bộ Sưu Tập để không bỏ lỡ những diễn biến tiếp theo. Bạn nghĩ gì về chương này? Hãy để lại bình luận để cùng thảo luận!
Tên Fanpage: Khi nào sông ngừng chảy? (/KhiDongSongNgungChay)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.