Khí Vận

Chương 17: Đêm trăng




Chương 17: Đêm trăng
[…]
Trời đã dần chuyển tối, Trần Phong cùng Chu Cơ mới chậm rãi tất bật bưng ra từng dĩa thức ăn.
Vốn có thể cất trong túi trữ vật đem ra. Nhưng hắn muốn trân trọng từng món ăn. Nên bữa cơm nơi đây, đã quen với việc như của phàm nhân rồi.
Thấy gương mặt Chu Cơ tuy đã bình thường nhưng còn ưng ửng hồng phớt nhè nhẹ. Yên Nhiên nhịn không được trêu chọc :
" Đúng là lại ăn vụng thật rồi !"
Chu Cơ nghe lời này, gương mặt đã bình thường lại đỏ lên lại nhanh chóng. Đầu hơi cúi, không nói gì tiếp tục nhanh chóng bưng ra đồ ăn.
Một khắc sau,... Nhìn hai thân ảnh ngồi hai bên, Trần Phong mỉm cười. Vốn ban đầu, hắn ngồi giữa Chu Cơ cùng Vân Ca. Không hiểu sao, dần dần, hắn đã chui tọt được vào giữa hai vị phong chủ: Yên Nhiên và Tử Vân.
Thuần thục mà gắp vào bắt Tử Vân một miếng cá, hắn lại quay sang mà gắp cho Yên Nhiên một miếng rau xào.
"A..!" nhưng vừa gắp lại nghe được âm thanh này. Hắn mỉm cười, miếng rau sắp vào bát lại ngược dòng đưa đến tận miệng Yên Nhiên. Nàng nhai nhai, hài lòng mỉm cười.
Cặp đùi thon để hơi xéo, gác ngang lên chân Trần Phong, Yên Nhiên thích ý mà đung đưa. Còn Trần Phong. Tất nhiên là hưởng thụ mà đưa tay sờ nắn.
Lại chuyển đũa gắp cho mấy nữ còn lại, bữa cơm tiếp tục diễn ra trong im lặng, mà ấm cúng.
Trôi qua một canh giờ, cơm nước mới xong xuôi. Chu Cơ cùng Nhã Nhi chịu trách nhiệm dọn bát đĩa, còn Trần Phong thì lấy từ túi trữ vật ra một bộ ấm trà mà pha.
Mọi người bắt đầu trò chuyện rôm rả. Trật tự ngồi của mấy người vẫn như vậy. Nhưng không hiểu sao, hôm nay hắn lại thấy Yên Nhiên cùng Tử Vân lại rất thân cận hắn.
Bằng chứng là Yên Nhiên gần như muốn ngồi lên đùi của hắn rồi. Bình thường, nàng chỉ gác chân thôi. Còn Sư phụ hắn, bình thường còn ngồi cách nhạ cả nửa cánh tay, nay cũng gần như dí sát vô người.
Chuyện bất thường tất có yêu .
"Có chuyện !" trong lòng hắn nghĩ thầm.
Lúc này, bỗng xung quanh ba người nổi lên một vòng sáng nhỏ, che khuất mọi âm thanh, ánh nhìn. Khiến ba nữ phía xa hơi giật mình.
"tiểu Phong Phong, ta muốn công pháp kia !" Yên Nhiên mị hoặc nói, gương mặt như dí sát mặt hắn, đôi mắt sâu thẳm mà nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nàng vốn muốn truyền âm cho bí mật một chút. Nhưng hắn chưa Trúc cơ, thần hồn còn yếu, chỉ nghe không đáp thì làm sao giao tiếp.
Hơn nữa thứ này còn dễ bị nghe lén bởi một số phương pháp đặc biệt. Chuyện nàng thường đến Tử Vân Phong đã bị một số kẻ chú ý rồi.
"Ta cũng muốn !" Tử Vân nhẹ nhàng lên tiếng.
Trần Phong trong lòng cười khổ. Giả bộ ngu ngơ không hiểu:
"Công pháp gì, ta không hiểu ?"
Yên Nhiên mị hoặc cười :
"Ta quan sát các đệ tử rất lâu. Chu Cơ tuy giấu rất tốt, nhưng ta vẫn nhìn ra chút gì đó. Hơn nữa, thiên phú nàng quá tốt. Cực phẩm Linh Căn Kim cùng Không Gian."
Ngưng một chút, nàng lại tiếp tục:
"Hơn nữa, v·ũ k·hí nàng hay dùng lại là tơ. Ta cảm giác, nó như đúc ra riêng cho nàng vậy. Chẳng phải sao ?"
Rồi âm thanh nhỏ như muỗi, cảm giác nàng đang lẩm bẩm :

"Ta nhìn người rất kỹ, nàng... là thuộc hạ của ngươi a. !"
Trần Phong đầu to như cái đấu :
"Là thuộc hạ thì sao rồi. Là thuộc hạ thì thiên phú phải kém hơn chủ nhân...?"
Nhưng nhìn ánh mắt kiên định của nàng, cùng cặp mắt sắc bén của Sư phụ Tử Vân. Hắn biết, các nàng là khẳng định a. Đành thở dài.
"Xin lỗi. Công pháp kia rất nghịch thiên. Họ tu luyện có ấn ký của ta. Nên ta yên tâm. Hai vị quá mạnh, ta không gieo được. Nếu thứ đó bại lộ. Chuyện kinh khủng gấp hai vị cả nghìn lần sẽ giáng xuống. " giọng hắn bình thản.
Trần Phong không thèm phủ nhận.
" Ngươi không sợ ta g·iết ngươi, sưu hồn ?" Tử Vân lạnh giọng đáp.
"Có làm thế thì cũng vô dụng thôi. Hơn nữa, hai nàng sẽ không !" giọng hắn chắc chắn.
" Chúng ta có thể thề với thiên đạo !" Yên Nhiên lên tiếng.
Trần Phong hơi nhíu mày. Bỗng, từ trong cơ thể hắn toát ra một luồn khí tức vô cùng âm lãnh hòa quyện cùng không gian tỏa ra.
Hắn đánh mấy pháp quyết, khiến vòng tròn đen các nàng tạo ra lại càng đen kịt, còn có ẩn hiện quỷ dị hoa văn trên đó.
Hai nàng giật mình, khí tức kia, vô cùng quỷ dị, như có thể phong ấn tất cả mọi thứ của nàng, vô phương phản kháng.Các nàng biết đây chỉ là ảo giác, nhưng rung động không thôi.
"Tên này, còn giấu gì đó. Rất kinh khủng !" trong lòng hai người cùng suy nghĩ.
Xong xuôi, Trần Phong mới lên tiếng, giọng nghiêm nghị:
"Ta không tin thiên đạo !"
Thấy hai nàng hai mắt mở to, giật mình hoảng hốt, hắn mới nói.
"Ta chỉ cần. Các nàng thề với bản tâm của chính mình !"
Hai nàng suy nghĩ hồi lâu, đồng thanh
"Được !"
"Ta. Yên Nhiên/Tử Vân, thề với bản tâm của bản thân. Sẽ không bao giờ phản bội lại Trần Phong. Không tiết lộ bí mật, hay có ý làm hại hắn. Ta thề !"
Trần Phong thở hắc một hơi, đưa tay điểm vào mi tâm của hai nàng một cái.
Yên Nhiên trầm ngâm một lát, cười như được mùa
"Tối nay, ta đến tìm ngươi !"
Nàng mị hoặc phả một hơi lên mặt hắn, đôi môi lại táo bạo hôn "chụt " một phát vào má hắn. Khiến hắn hơi kinh ngạc, nàng cười cười. Lúc này cả cơ thể đã hoàn toàn ngồi lên đùi của hắn rồi. Không bỏ lỡ cơ hội, tất nhiên hắn vòng tay ôm eo nàng rồi.
Tử Vân thì vẫn trầm ngâm một lúc, rồi cũng gật đầu.
Đến đây, kết giới hai nàng tạo ra mới dần biến mất.
Nhìn ba thân ảnh đang thân mật phía trước, ba nữ đang kinh nghi nãy giờ như trợn tròn mắt.

Chu Cơ vẻ mặt hơi ghen tị nhưng phá lệ vui mừng.
Vân Ca cùng Nhã Nhi mày hơi nhíu lại, có ghen tị, có suy nghĩ. Nhưng đành hóa thở dài
"Xem như tiện nghi hắn đi !"
Nhưng trong đầu lại nghi hoặc :
"Từ khi nào, đại năng nữ tu lại dễ bị lung lạc như thế ? ". Nhưng nhớ đến vẻ đẹp mị hoặc của hắn. Nàng hơi quỷ dị nhìn hai vị phong chủ.
Nhưng hai người kia nào có quan tâm, tiếp tục thưởng trà như không có chuyện gì.
Tối đó, Tử Vân Phong...
Trăng treo đỉnh đầu, tỏa ra những lam quang nhàn nhạt.
Trong phòng chính của Tử Vân phong chủ. Trần Phong đang ngồi đợi bên cửa sổ, vừa ngắm trăng, vừa thưởng trà.
Khi Trần Phong định pha thêm một ấm trà thì... Lóe một cái, một vòng tay vòng qua cổ hắn. Yên Nhiên đến rồi
"Ta đến rồi nè !"
Hắn nhìn sang, thấy Yên Nhiên cùng Sư phụ Tử Vân của hắn đã đến.
"Vào việc thôi !"
Tử Vân nói xong, tại chỗ khoanh chân xuống đất.
Yên Nhiên thấy vậy, bỏ hắn ra, ngắm nghía gian phòng, đi đến một vị trí góc phòng, phất tay một cái, một chiếc giường to hiện ra.
Trần Phong khóe miệng giật giật
"Nàng đây là muốn làm gì a !" hắn nghĩ
"Ta muốn ngồi ở đây !" Yên Nhiên chỉ chỉ cái giường to mà nàng vừa biến ra.
Một lúc sau, nhìn hai thân ảnh đang khoanh chân ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh. Hắn cũng tiến vào trạng thái nghiêm túc. Nhìn hai thân ảnh đang trong lòng hai người. Hắn cất giọng :
"Bắt đầu thôi !" rồi nhẹ nhàng dùng tay điểm mi tâm, truyền hai nàng hai bộ công pháp "Ẩn Linh quyết " cùng " Hợp Linh thuật ".
Một lúc sau, hai người mở mắt, trong mắt Tử Vân cùng Yên Nhiên tràn đầy chấn kinh
"Thật thần kỳ, thật bá đạo !" Tử Vân lẩm bẩm.
Rồi cả hai lập tức chìm vào tu luyện hai bộ công pháp này.
Thời gian nhanh chóng trôi qua một giờ. Nhìn hai người nhẹ nhàng thu hai tiểu sủng vật vào " Không gian Kết Linh ". Hắn biết, hai người thành công rồi.
"Hai người cảm thấy sao rồi !" hắn tò mò hỏi.
"Băng Linh cùng ta đã trải qua không biết bao nhiêu sinh tử, nên vừa liên kết đã thành công hoàn toàn rồi, nói rồi nàng thử vận dụng một tia linh lực hệ băng, cả căn phòng nhiệt độ nhanh chóng hạ thấp.
Nàng Linh Căn vốn là Thủy hệ, băng vẫn có thể vận dụng, nhưng không mạnh mẽ bằng Linh căn băng hệ thuần túy. Không ngờ, bây giờ lại có thể mượn thiên phú khủng bố của Băng Phượng mà thi triển.
Tử Vân vẫn chưa nói gì, nàng hơi trầm ngâm một lúc, rất lâu
" Linh Thiềm Thử bị ta cưỡng ép Hợp linh. Chỉ được 6 phần thôi. Nhưng nó đang dần hấp thụ độc tố trong người ta, tuy chậm nhưng rất ổn định. Nó còn đang rất vui đây này !"

Hiếm thấy nàng cười, mà còn mở giọng trêu đùa, Trần Phong hơi kinh ngạc. Nàng là vui thật sự a. Không ngờ nó lại có thể hấp thụ độc tố đó, cộng thêm máu của thuần dương thể, chẳng mấy chốc mà khỏi hắn thôi.
Hơn nữa, Linh căn của nàng là Phong, giờ đây, cơn gió lại có thể chứa cả độc tố kịch độc. Mà nàng còn lờ mờ nhận ra, ngoài tu độc, thiềm thử còn giúp nàng kháng độc cùng luyện độc để tăng tu vi.
Tử Vân nhìn hắn hơi thất thần
"Thật không ngờ, mình vô tình nhặt được một bảo tàng, một tạo hóa kinh khủng như vậy" nàng nghĩ thầm.
Yên Nhiên thì vui đến điên rồi, nàng đè cả người Trần Phong xuống, trèo người lên trên, mặt áp sát hắn mà thủ thỉ:
"Băng Linh cùng ta đã trải qua bao nhiêu sinh tử, không nhờ nàng áp chế thể chất này, ta cũng c·hết lâu rồi !" ánh mắt thất thần, không tiêu cự
"Tiểu Phong Phong. Ngươi muốn được ban thưởng gì nào ?" nàng mị hoặc mà nói khẽ sát tai hắn.
"Ta muốn nàng, dám không ?"
Trần Phong đang tính khiêm tốn nhưng bị nàng thách thức, hắn hơi tức giận.
Nhưng thật không ngờ, Yên Nhiên chỉ hơi thất thần rồi gật đầu đồng ý, tay thậm chỉ còn đang chuẩn bị giải khai y phục, khiến Trần Phong ngớ người.
Yên Nhiên vừa giải khai y phục vừa chậm rãi tỏ bày, giọng yếu ớt, mềm nhũng:
"Tiểu gia hỏa. Thật ra, khi xưa, khi còn nhỏ yếu, ta từng là lô đỉnh của một thiếu chủ của một siêu cấp tông môn. Là ta được Tử Vân cứu ra. Băng Linh kiềm chế, mới có ngày hôm nay. Nếu ngươi không chê cơ thể ta dơ bẩn, thì cho ngươi vậy !"
Nàng nhìn sang Tử Vân, thấy nàng tính thoát ly nơi này, Yên Nhiên hơi dùng linh lực, kéo nàng lại. Truyền âm cho nàng một câu:
" Cho hắn một cơ hội !"
Thấy nàng thở dài không phản kháng, đành yên tâm, kể tiếp:
"Còn Tử Vân, nàng từng có một đạo lữ. Nhưng... trong một lần chiếm được một bảo vật hiếm có, nàng bị hắn phản bội, đánh lén mà chạy trốn. Độc trong người nàng, cũng là do hắn gieo."
Nhìn thật sâu vào đôi mắt của Trần Phong, Yên Nhiên chậm rãi nói, nhấn mạnh từng chữ một :
"Chúng ta ... Vốn đã thất thân từ lâu. Ngươi... Còn muốn ?"
Trần Phong bần thần trong một khoảnh khắc, ánh mắt kiên định, không nói gì, hai tay vươn ra, kéo hai người về phía mình, trán ba người chạm nhau, một dòng linh hồn truyền qua ba người.
Hai nàng kinh ngạc, việc này rất nguy hiểm, linh hồn xuất khiếu, chưa nói đến tu vi, nếu các nàng có ác tâm, dù chỉ là một cảnh giới nhỏ, hắn chắc chắn sẽ nguy hiểm.
Hơi ấm lòng một chút. Tiếp nhận ký ức mà hắn truyền qua, về từng nữ nhân của hắn, hai người trầm mặc.
"Đánh cược một lần vậy !" cả hai nhìn nhau, đồng thanh truyền âm.
Từng tấm, từng tấm lụa mỏng lướt qua làn da mềm mại mà trượt xuống.
Ba người, tiến vào cảnh giới đại đạo chí cao " hợp thể đại đạo ".
Âm thanh như thống khổ, như vui mừng của hai nàng trong quá trình "tu luyện" vừa đau khổ khi luồn linh lực quá mạnh mẽ, lại vừa vui mừng vì nó đã tuần hoàn thông suốt.
Còn Trần Phong ?. Hắn phải rơi vào một " ảo cảnh" chí cao, một mình hắn, phải đối phó cùng lúc với hai con yêu nữ, tiếng thở dốc vì mệt mỏi của hắn vì phải giằng co lâu dài với "kẻ địch" vang vọng mãi trong "không gian ảo cảnh".
Đến khi hắn đánh bại được hai yêu nữ, phá tan ảo cảnh, thì trời cũng đã sáng rồi :))
[…]
Nhắc lại, đây là truyện hậu cung, nên nhiều chi tiết khá vô lý và diễn ra khá nhanh, ae đọc như sảng văn là được :))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.