Khí Vận

Chương 18: Bóng ảnh




Chương 18: Bóng ảnh
[…]
Mặt trời buổi sớm mang theo ánh nắng dịu nhẹ phả xuống mặt đất, những giọt sương nặng trĩu đang đọng trên lá. Trên Tử Vân Phong, trong phòng của Tử Vân lúc này...
Trần Phong đang mắt nhắm nghiền, nằm giữa hai người đang khoanh chân tu luyện bên cạnh. Hắn đã tỉnh rất lâu, có thể nói là hắn chưa ngủ, sau khi thu phục hai yêu quái, hắn bận phải tu luyện đến giờ.
Mãi thêm một canh giờ sau, hắn mới thở ra một hơi trọc khí, trên thân thình lình bộc phát ra một đợt khí thế : Luyện khí viên mãn.
"Thật không ngờ ! Nàng tích nhiều như vậy ?" hắn hướng bên cạnh nói.
Yên Nhiên cùng Tử Vân đang nhắm mắt tu luyện tỉnh dậy. Yên Nhiên lườm yêu hắn một cái than vãn:
"Chàng biết ta nhịn bao lâu rồi a ?. Mấy ngàn năm rồi, muốn c·hết ta ! "
Xong nàng nhìn qua Tử Vân, mặt đang còn hơi đỏ, trêu chọc:
"Song chàng cũng không vừa a. Đúng là thể chất thuần dương, ngay cả quả phụ nín mấy ngàn năm cũng thu phục được...ha ...ha!"
Tử Vân lườm nàng một cái, cảm khái:
"Thật không ngờ, đây mới là phương pháp hoàn hảo, độc của ta vơi đi mấy phần nữa rồi !"
Yên Nhiên tiếp lời:
"Ám thương của ta cũng đỡ phần nào. Tuy không tăng tu vi như chàng, nhưng còn hơn thế !"
Trần Phong gật đầu, tuy đã thăng đến luyện khí viên mãn, nhưng thứ kia còn nhiều lắm, không phải thăng quá nhanh, sẽ tổn hại căn cơ, hắn cũng không chỉ đến mức này.
"Mà thuật pháp kia thật kỳ diệu . "Đồng tâm liên mệnh thuật ". Đồng tâm, đồng mệnh, chả trách chàng thu nhiều nữ nhân như vậy !" Yên Nhiên lại lườm yêu hắn.
Trần Phong chỉ có thể cười trừ hai tiếng
Yên Nhiên như rắn nước ngả xuống người Trần Phong, rất tự nhiên quấn lấy hắn:
"Mà chàng nhiều công pháp quỷ dị như vậy. Mà chuyện lúc chiều nữa. Chàng muốn giải thích sao ?"
"Hai người muốn biết sao?"
Trần Phong trầm tư suy nghĩ một lúc lâu, nhìn hai nàng dò hỏi. Thấy hai nàng gật đầu, hắn không nói gì, lại đánh ra mấy đoạn pháp quyết quỷ dị bao phủ ba người. Xong hắn lại truyền một phần ký ức qua cho hai nàng xem.

Hai nàng xem một lúc, gương mặt kinh hoàng. Trần Phong không nói gì, đợi hai nàng tiêu hóa. Mãi tận một giờ sau, hai người mới tỉnh lại.
Yên Nhiên nhìn Tử Vân, ánh mắt như ngộ ra, bật thốt :
"Thật không ngờ a. Hai ta mới là cỏ non !"
Tử Vân nghe được lời bạch trực này, mặt đỏ như quả cà chua chín.
Yên Nhiên vứt cho hắn cái mị nhãn, kề sát bên tai hắn thỏ thẻ :
"Ta... lại không nhịn được rồi !"
Trần Phong cười khổ :
"Lại phải thu phục yêu quái rồi !" hắn nghĩ thầm
"Kẽo kẹt kẽo kẹt.."
Đến tận khi mặt trời đứng bóng, hắn mới thở ra một hơi. Cuối cùng cũng thu phục được. Nhìn hai "yêu quái" đang nằm la liệt bên cạnh, hắn mỉm cười tự đắc.
Thời gian thấm thoát trôi qua. Chớp mắt một cái đã hai tuần sau...
Trên một mỏm đá nhỏ giữa đại dương bao la của Biển Đông Hải cách Vân Tiêu Tông hai vạn dặm về phía Đông Nam. Ba thân ảnh đang đứng đó. Hai nữ, một nam, nam tuấn mị phi phàm, nữ xinh đẹp tuyệt trần. Đó là Trần Phong và hai người Tử Vân cùng Yên Nhiên.
"Chỉ Trúc Cơ mà thôi, ngươi có cần chạy tới tận đây không ?" Tử Vân khó hiểu.
"Nếu còn che giấu nàng, ta chỉ bình thường Trúc Cơ một phần. Còn nàng đã hỗ trợ thì ta sẽ làm luôn một thể !" Trần Phong bĩnh tĩnh đáp.
"Do ta rồi ?" Tử Vân hờn dỗi.
"Ha ha...Như nhau mà thôi. Có hai nàng thì ta dễ dàng hơn nhiều !"
"Bắt đầu thôi !" hắn nói.
Hai nữ lập tức chia ra, đứng giữa hư không, một người đứng ở mặt bắc, bắt tay đánh ra những pháp quyết vô cùng quỷ dị : chính là thứ Trần Phong đánh ra lúc trước, bao phủ nửa trên. Còn một người ở mặt nam, đánh ra pháp quyết, bao phủ nửa còn lại.
Trần Phong xếp tay cầm chắc một thanh đoản đao đen kịt để trên gối. Chính là thanh đao mà hắn nhận từ cha hắn : Trần Chiến. Đồng thời rải xung quanh rất nhiều linh thạch.

"Đao tuy không tốt, nhưng đẹp, chắc nàng sẽ thích !" hắn lẩm bẩm.
Nhắm mắt tập trung tinh thần, hắn bắt đầu vận chuyển, kích phát thân thể, linh lực, linh hồn. Không gian xung quanh hắn như xoắn lại, đen kịt.
Linh khí quanh hắn trăm trượng nháy mắt bị hút sạch, cả đống linh thạch hắn chuẩn bị cũng chỉ đủ chống đỡ vài hơi thở.
"Yên Nhiên, Tử Vân !" hắn gầm to
Hai người hiểu ý, linh thạch từ nhẫn trữ vật tuôn ra ào ào như thác đổ, chôn hắn xuống dưới một núi to tận hai, ba mét. Đây toàn là linh thạch thượng phẩm a. Mấy lão quái kia mà nhìn là đỏ cả mắt.
Linh khí liên tục tẩm bổ cơ thể hắn, máu huyết sôi sục, tim đập nhanh "bịch bịch" liên tục vận chuyển máu huyết. Từng cơ quan, nội tạng, xương cốt, từng tế bào dần thăng tiến lên một cấp độ mới : Trúc Cơ.
Khi cơ thể đã đột phá, đan điền hắn nhanh chóng mở rộng, linh lực chỉ là dạng khí giờ đây bị hắn ép chặt, cô đọng đến cực hạn, dần hóa thành lỏng, mười phần không còn một, linh thạch tiêu hao chóng mặt. Một khắc sau, khi tất cả khi đã hóa thành chất lỏng, cả đan điền biến thành một đại dương nhập nước, chuyển hóa, mới dừng lại.
Cùng lúc linh lực chuyển hóa. Linh hồn của hắn cũng theo đà cơ thể tiến hóa mà phát triển, dần lớn hơn, dần cô động, ngưng thực hơn. Đến cuối cùng, một hình nhân nhỏ chậm rãi ngưng thật chiễm trệ ngồi trong tinh thần ở mi tâm hắn.
Cùng lúc đó, hắn bắt tay ấn quyết, không gian đang xoắn lại bỗng đảo ngược, từ trung tâm vòng xoáy mở ra một hố đen sâu như mực, không có một tia sáng, thần thức, linh lực, hay cái gì cả, hoàn toàn như hư vô.
Từ đó, bóng dáng một nữ nhân mờ ảo lướt ra, nhanh chóng xuyên qua lỗ hổng trước khi nó khép lại. Nàng hơi nhìn quanh, rồi nhanh chóng chui tọt vào thanh đoản đao đen kịt kia.
Thanh đao im lặng một hồi, rồi dần tan rã, trước khi nó hợp lại như cũ. Nhưng giờ đây, trông nó càng thêm quỷ dị và "đen tối" . Nó hóa thành một tia hắc ám xuyên vào mi tâm của hắn, chui tọt vào tay hình nhân bé nhỏ y đúc hắn kia, rồi an tĩnh.
Trên mi tâm hắn dần hiện lên hình của một thanh đoản đao, đen kịt, nhìn như ở đó không phải đoản đao, mà là hư vô vô tận. Hình xăm ấy dần ẩn đi, biến mất. Đến đây, hắn mới hoàn thành Trúc Cơ.
"Thành công !" hắn thở hắc một hơi, thông báo.
Hai nữ cũng hiểu ý, thu hồi mấy đạo pháp ấn quỷ dị. Rồi nhanh chóng dịch chuyển về phía hắn, cả ba đồng thời biến mất, vô ảnh, vô tung.
Nhưng ba người không biết rằng, sau một khắc, tại vị trí ba người vừa biến mất, một bóng người mờ ảo hiện ra, hắn đứng đó rất lâu, trầm tư, suy nghĩ, rồi biến mất như chưa hề tồn tại, chỉ còn văng vẳng một giọng nói như lẩm bẩm:
" Vừa cảm thấy khí tức của nơi đó. Là sai sao ?"
...
Hai giờ sau, trên Tử Vân Phong, phòng của Tử Vân phong chủ. Hai người Yên Nhiên và Tử Vân nằm trên giường, ra sức thở dốc lấy lại từng ngụm khí.
Hai nàng thay phiên nhau không tiếc linh lực liên tục xuyên toa, cuối cùng cũng về tới. Trước khi đột phá, hắn có dặn sau khi thu lại ấn pháp quỷ dị, thì phải lập tức mang hắn ngựa không ngừng vó chạy trốn. Nếu không sẽ chạy không thoát.
Hai nàng không biết hắn nói tới cái gì. Nhưng cũng đành làm theo. Mới có một màn kiệt sức như sắp c·hết như này.
Hai nàng lập tức vận chuyển điều tức linh lực, mãi một khắc sau mới thở ra một hơi dài, xem như đã ổn.

"Rốt cuộc, ngươi đã chọc thứ gì vậy. Còn cái hắc động kia, là cái thứ khủng kh·iếp gì?" Yên Nhiên gấp gáp, mặt vẫn còn hơi hoảng sợ, quên luôn cả xưng hô thân mật ban đầu.
Trần Phong không nói gì, từ tay hắn thình lình hiện ra một thanh đoản đao đen kịt. Nháy mắt tan rã, dần hóa thành một nữ nhân, vô cùng xinh đẹp, nhưng đây là chỉ nói dáng người, qua bóng đen như vô tận, chứ ngoài Trần Phong, chả ai thấy được hình dáng nàng cả, tất cả chỉ là một màu đen như vực thẳm.
Bóng người vừa hiện ra đã nhào tới ôm chằm lấy Trần Phong, tay chân quắp chặt vào người hắn, miệng hôm hít khắp nới, mũi như hít lấy hít để cả cơ thể hắn. Hồi lâu, nàng mới bình tĩnh ngồi thẳng lại trong lòng hắn, nhìn thẳng:
"Ta muốn sắp quên người luôn rồi !"
"Xin lỗi !" hắn nhẹ giọng
Ngước lên nhìn hai nàng bên cạnh. Trần Phong giới thiệu :
"Đây là Tử Vân cùng Yên Nhiên, còn đây là "Dạ Vẫn" mãi là một thanh đao của ta !"
Nói rồi hắn nhẹ hôn lên trán Dạ Vẫn một cái.
"Vậy nơi kia ?" Yên Nhiên vẫn không nhịn được tò mò, hỏi.
" Ý nàng là chỗ mà nàng ấy đi ra a! Là Vô giới !" hắn đáp.
"Vô giới ?" hai nữ đồng thanh kinh hô.
Trần Phong thấy hai nàng càng hiếu kỳ, đành giải thích:
"Nơi kia chẳng có gì cả, nó tồn tại vì nó tồn tại thôi. Nơi đó... là nơi mà ai biết cũng không muốn tới đâu !" hắn thần bí nói.
Trầm ngâm một lúc, hắn kể thêm:
"Vì nàng ở nơi đó, nên là người duy nhất mang khí tức của ta mà còn sống !" giọng hắn xịu xuống.
Dạ Vẫn cảm nhận được tâm tình của hắn, càng ôm chặt hơn.
Sau một lúc, Dạ Vẫn đẩy hắn ra, chỉ để lại một câu rồi hóa thành một tia sáng chui vào mi tâm hắn.
"Dạ Vẫn, người dùng cứ dùng, nếu không có việc cần thiết thì đừng gọi th·iếp nha. Th·iếp bận "song tu" với thần hồn của người rồi. Bái bai chủ nhân. Hi hi...!" giọng nàng tinh nghịch.
Trần Phong mặt đen lại, nhưng lại nở một nụ cười vui vẻ
"Nàng vẫn y vậy a !"
[…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.