Chương 19: Vân Phàm
[…]
Kể từ cái ngày hắn đột phá Trúc cơ, Yên Nhiên gần như đã chuyển sang Tử Vân phong sinh sống luôn rồi.
Còn Trần Phong ? Hắn cũng gần như chuyển vào phòng chính của Sư phụ hắn : Tử Vân mà ở luôn. Mà giờ chẳng biết phải gọi Sư phụ làm sao, hắn cũng khó mở lời a.
Yên Nhiên không thường xuyên mang ba nữ Vân Ca cùng Chu Cơ đến nữa, làm hắn thường bị Chu Cơ thông qua con nhện nhỏ dùng truyền âm liên tục giận dỗi không thôi.
Rất may là hắn bàn lại với Yên Nhiên, tuy không thường xuyên như trước, nhưng tần suất các nàng qua lại vẫn đều đặn, hắn mới bớt khổ cái tai a.
Lại một năm trôi qua trên Tử Vân phong. Hắn đã đến đây được hai năm rồi.
"Thời gian trôi nhanh thật !" hắn cảm khái nhìn sang hai nữ đang nằm bên cạnh.
"Sao lâu rồi vẫn chưa thấy mang thai nhỉ ?" Yên Nhiên bên cạnh bỗng bâng quơ hỏi.
Tử Vân bên cạnh cũng hơi hiếu kỳ nhìn sang.
Trần Phong cười cười, bóp nàng một cái.
" Các nàng không biết, hay giả vờ ? "
"Ta đã phong ấn cả cơ thể như người bình thường rồi, mà vẫn không dính !" nàng không tim không phổi nói.
Trần Phong đổ mồ hôi, vẻ mặt kinh nghi nhìn nàng:
" Chơi lớn như vậy ?" hắn nghĩ thầm.
Nhìn trần nhà hồi lâu, hắn thở dài, xin lỗi nói :
" Ta hiện giờ, và có thể rất lâu sau này, sẽ không thể giúp các nàng mang thai đâu !" giọng hắn xìu xuống.
Hai nàng nhớ đến cái gì, cũng đành thở dài.
Yên Nhiên trong đầu bỗng tinh nghịch lóe lên một ý nghĩ, nói ra :
"Hay là...Ta nhận con nuôi. Mà phải là con gái. Sau này hai mẹ con chúng ta cùng hầu hạ ngươi, chằng phải sướng. Gia đình sum vầy, mãi mãi bên nhau !" giọng nàng bí hiểm.
Hắn mặt đen lại, quay sang vỗ mạnh lên kiều đồn nàng mấy phát rõ to. Nhìn chỗ đó đỏ rát là đủ hiểu.
"Nàng còn thật dám nghĩ !" hắn quát to.
Nhưng trong tâm thức cũng vô thức suy nghĩ, với cấp độ càng lên cao, quan niệm hay huyết mạch đã không thể ràng buộc nữa. Chuyện kia, không phải không có khả năng...
Nhưng Yên Nhiên rất nhanh bắt được một tia lóe qua trong mắt hắn, lại cười lớn đầy mị hoặc.
"Hôm nay ta phải thu phục yêu tinh nàng !" Trần Phong hét lớn, trấn áp Yên Nhiên xuống, trái lại còn khiến nàng cười to hơn, vô cùng khí thế.
"Ha Ha Ha...."
Lại qua hai canh giờ, Trần Phong nhìn hai thân ảnh mềm như cọng bún bên cạnh, mới hơi tỏ vẻ hài lòng.
Nhẹ giao lưu với Chu Cơ qua con nhện nhỏ, hắn không khỏi "Ồ " lên kinh ngạc với tin tức vừa nhận được.
Một gia hỏa tên là Vân Phàm, gia nhập tông môn đã bốn năm vẫn mãi kẹt chân tại luyện khí tầng một không hiểu chuyện gì, một tháng trước bỗng nhất phi trùng thiên. Tiến cảnh như uống nước, nay đã bước vào luyện khí tầng tám, một trận chiến đánh bại một vị sư huynh của Hoài Lâm phong tu vi Luyện khí tầng chín, nhất chiến kinh thiên, chấn động cả khu vực ngoại tông. Hơn nữa, hắn không hiểu thấu còn cùng Chu sư tỷ đi rất gần.
Trần Phong nhíu mày, hắn biết Chu sư tỷ Chu Cơ nói không chỉ nàng. Nghi hoặc quay qua truyền tin tức cho hai người bên cạnh.
"Chu sư tỷ? Chu Thanh ? "Yên Nhiên bật thốt.
"Là ai ?" hắn hỏi
"Nàng thiên phú không tầm thường, là thiên phú thượng phẩm, đang là đệ tử nội môn phong ta. Vốn ta định khi nàng đột phá Trúc cơ sẽ nhận làm thân truyền đệ tử " nàng giải thích.
" Chằng lẽ, tên Vân Phàm kia ?" Yên Nhiên kinh ngạc.
Trần Phong khẽ gật đầu
"Sơ bộ là thế, chúng ta cần đi xem đã !"
Cả ba gật đầu, mặc lại y phục, hai người nắm vai Trần Phong cùng dịch chuyển biến mất.
Xuất hiện lần nữa đã ngoài rìa của Vân Tiêu tông, trong Vân lâm, một khu rừng rộng lớn phía Đông Bắc của Vân Tiêu sơn.
Lúc này, ba người đang đứng trên bầu trời, Trần Phong ôm eo hai nàng làm tựa mà đứng, chứ hắn chưa biết bay a. Dùng ngự khí thì hắn không muốn, có phúc không hưởng mới là đồ ngu.
Cành tượng bên dưới là một đám đệ tử đang hợp sức vây công một con Trư giác ngưu cấp độ Trúc cơ sơ kỳ.
Một nữ nhân vô cùng xinh đẹp dẫn đầu mũi tiến công, dùng kiếm t·ấn c·ông dồn dập con yêu thú.
Một lát sau, khi sắp g·iết được yêu thú, mọi người vui mừng, thì dị biến phát sinh...
Yêu thú rống lên một cái, thiêu đốt sinh cơ, phá hủy gông xiềng, lao đến người nàng, bị bất ngờ, chưa kịp phản ứng, thì một vòng tay của một nam tử đã ôm eo nàng mà kéo ra xa, cứu nàng một mạng.
"Vân đệ, đa tạ. Đệ lại cứu ta một mạng !" Chu Thanh mặt đỏ bừng, e thẹn cuối đầu cám ơn năm tử bên cạnh.
"Không có gì, Chu sư tỷ. Tỷ gặp nguy hiểm, ta sao có thể làm ngơ !" Vân Phàm nghĩa chính ngôn từ nói.
Nhìn nam tử khôi ngô, tuy không có vẻ đẹp quá tuấn mỹ, nhưng khí phách nam tử hắn tỏa ra khiến trái tim nàng nhảy loạn xạ.
"Con mịa nó. Vậy cũng được ?" Trần Phong trên cao nhìn rõ ràng, hơn nữa hắn có kinh nghiệm, nhìn phát biết ngay tên kia khi t·ấn c·ông Trư giác ngưu đã cố tình vận bí pháp gây ảnh hưởng đến tinh thần nó.
Nhìn sang hai người bên cạnh mình, thấy hai nàng vẻ mặt kinh hoàng. Vừa tính mở miệng thì hình ảnh đã lòe đi. Xuất hiện lần nữa đã trên Tử Vân Phong.
Hai người nhịn không được mà vẻ mặt vô cùng hoảng sợ, thần kinh tát đản quỳ mọp xuống đất.
Trần Phong nhíu mày, cẩn thận hỏi thăm :
"Các nàng...không sao chứ ?"
Đợi hai nàng dần bình tĩnh một cái, nuốt một ngụm nước bọt, mới nhìn lấy hắn. Nhưng ánh mắt trông rất đang sợ a. Như một thợ săn đang săn con mồi vậy.
Lóe một cái, hai nàng đã kéo hắn dịch chuyển về phòng ngủ của Tử Vân, không nói không rằng mà đè hắn xuống
Trần Phong lại rơi vào ảo cảnh đại chiến với hai yêu nữ, nhưng hai tên này lần này rất hăng, hắn suýt nữa thì bị thu phục ngược lại.
Mãi ba canh giờ sau, nhìn hai người đã mệt lừ và bình tĩnh trở lại, hắn mới hỏi lại :
"Chuyện gì xảy ra ?"
Nhớ đến tình cảnh vừa rồi, Tử Vân khô khốc kể lại :
"Ta không biết ! Nhưng khi ta nhìn thấy tên kia, độc sắp tan hết trong cơ thể như muốn trào lên vậy. Hơn nữa, từ trong cõi u minh như có cái gì đó dẫn dắt, khiến ta không khỏi suy nghĩ . Hắn là cơ duyên mà ta phải có !"
"Còn ta. Nhìn thấy hắn là thể chất của ta có xao động rồi. Trong thâm tâm như nhắc nhở ta gì đó !" Yên Nhiên kể
"Hắn chắc cũng mang thuần dương thể như chàng, nhưng còn chưa kích phát hoàn toàn !" Yên Nhiên suy nghĩ, nói.
"Không như ngươi, đối mặt với ngươi, ta cảm giác vô cùng tự nhiên. Nhưng từ khi ngươi cho ta xem phần ký ức kia. Lại đối mặt với tên kia, ta cảm giác, không được thoải mái. Không. Phải nói là. Tự nhiên một cách thái quá !" Tử Vân hơi kinh sợ, nói
Trần Phong suy nghĩ hồi lâu, tiếp thu những thứ các nàng vừa nói.
"Ồ... Vậy hắn chắc là...thứ kia rồi !"
Nhìn sang hai người bên cạnh, hắn trầm giọng nói:
" Ta cần tạo một màn chắn cho hai nàng, sẽ bảo vệ các nàng khỏi thứ kia !"
"Không cắt luôn được sao? " Yên Nhiên lo lắng hỏi.
"Cắt đi, hắn sẽ cảm nhận được. Ta chỉ có thể ngăn cách để bảo vệ hai nàng thôi !"
Hai người nghe vậy, chỉ đành gật đầu.
Trần Phong từ hư không nắm tay, một thanh đoản đao hiện ra. Khẽ dụng tinh thần, thân ảnh một nữ nhân bay ra từ mi tâm hắn. Nhìn thân ảnh đen kịt như không mặc đồ của nàng, mặt hắn đen lại, trầm giọng :
"Làm việc !"
Dạ Vẫn cũng biết tình hình, thoáng cái đã trở nên nghiêm túc, nhìn chăm chú hai người hồi lâu, nhẹ hỏi
"Muốn ta che "vận mệnh" của các nàng sao ? "
Thấy hắn gật đầu, nàng hướng về hai người nói :
"Sẽ khá đau đấy !"
Hai người gật đầu, mở ra linh hồn, hoàn toàn thả lỏng. Việc này rất nguy hiểm. Nếu kẻ có tâm thuật bất chính ở đây, chỉ cần biết vận dụng một chút linh hồn, cũng đủ luyện hóa linh hồn hai nàng làm nô, hay thậm chí nhẹ nhàng g·iết c·hết.
Dạ Vẫn hóa nhỏ thành hình dáng của một thanh đoản đao đen, hóa thành tàn ảnh đâm sâu vào linh hồn hai người.
"Aaa...!" hai người đau đớn vô thức thống khổ la thất thanh. Nhưng âm thanh đã bị Trần Phong kích hoạt trận pháp giam cầm.
Một khắc sau, thấy hai người đã dần bình thường trở lại, kiểm tra một hồi, hắn mới yên tâm để Dạ Vẫn trở về.
" Hai nàng sao rồi !" hắn lo lắng hỏi
"Thật thần kỳ. Th·iếp có thể cảm nhận rõ sự hiện diện của chàng luôn. Như một phần của chàng vậy !" Yên Nhiên vui vẻ nói
Thấy Tử Vân cũng gật đầu, hắn mới thở phào. Việc này đơn giản là Dạ Vẫn khoét một lỗ trong linh hồn hai nàng, gieo vào đó là một phần khí tức của Dạ Vẫn. Vì nàng ấy là Hư Vô, nên những thứ tiếp xúc đến đều sẽ bị hư hóa, từ đó bảo vệ hai người. Còn mấy nữ nhân khác của hắn, vốn tất cả có được là do hắn ban cho, rất khó bị tính đến.
"Cũng may đón Dạ Vẫn về sớm !" hắn thở phào may mắn.
"Giúp ta điều tra một chút hắn. Các nàng đừng động tay. Trong bóng tối dò la sơ sài là được !" Trần Phong nói cho hai người, cũng là nói cho Chu Cơ đang dùng nhện nhỏ giao tiếp với hắn. Rồi hắn nằm xuống, ngủ mất.
Tuy là Dạ Vẫn ra tay, nhưng về mặt bản chất, nàng đã liên kết, là tinh thần của hắn, hắn vẫn tiêu hao rất lớn.
Nhìn thân ảnh mệt mỏi, ngủ say sưa của hắn, Yên Nhiên cùng Tử Vân bỗng mỉm cười. Hồi lâu, sắc mặt hai người sắc lạnh, thân ảnh biến mất vào hư không.
[…]