Chương 20: Nhã Lan (1)
[…]
Ngủ một phát tận hai ngày liền, Trần Phong tỉnh dậy nhưng cơ thể vẫn mỏi nhừ. Đây là di chứng của tinh thần bị hao hụt. Chỉ là vấn đề hắn chưa điều khiển lại cơ thể hoàn toàn mà thôi.
Vừa tỉnh dậy không bao lâu đã tiếp thu tin tức của mấy nữ nhân, hắn lại phải ngả người ra ngủ một phát nữa. Thật ra không phải ngủ, mà hắn cần suy nghĩ thôi. Một phát là tận bảy ngày liền.
Tỉnh dậy lần nữa, cơ thể đã mệt nhừ. Lần này cơ thể hắn mệt thật. Mệt vì đói a. Tuy Trúc Cơ đã có thể ích cốc, lấy linh lực làm thức ăn, nhưng tổ cha nó đi, có miệng không ăn, bị ngu sao. Ngồi dậy ưỡn người một cái thật dài. Nghe "rắc rắc" mấy tiếng từ xương cốt truyền đến. Hắn thầm than :
" Ài...riết rồi chả khác mấy lão già sắp xuống lỗ !"
Cảm nhận rung động dưới đùi truyền đến. Hay lắm, là hai cái đầu đang lấy hắn làm gối. Nghe chuyện cười của hắn mà cười đến run rẩy, còn giả bộ nín cười nữa chứ. Hắn tức lắm, nhưng tạm tha cho hai con yêu tinh này.
Hắn còn đang hơi mệt, với còn việc cần phải làm đây. Vươn tay vỗ hai miếng đệm bông một cái để hai nàng ngồi dậy. Hắn chỉnh lý một chút rồi mới đưa ra kế hoạch.
"Trước mắt, bắt đầu từ tỷ tỷ của tên kia đi. Vân Nhã Lan. Một phàm nhân !" hắn nói chậm rãi.
"Vâng. Trần lão !"âm thanh đang nén cười
"Còn dám cười. Xem chiêu !" hắn hét lớn.
"Hi Hi Hi..." "Ha Ha Ha..."
Một canh giờ sau, hai bóng người xuất hiện trên không của Vân Tiêu thành. Đó là Yên Nhiên cùng Trần Phong đang ôm eo nàng.
Nhìn xuống tiệm đậu phụ đang ở phía dưới. Yên Nhiên cười mị hoặc, trêu đùa :
"Cũng đẹp đó. Hay là... Chàng thu luôn đi !"
Trần Phong mặt đen lại, đang thuận thế, thế là tay vỗ mấy phát.
"Đúng là mềm mại, đánh muốn nghiện rồi !" hắn nghĩ, nhưng ngoài mặt vẫn nghĩa chính ngôn từ :
"Chưa biết nữa, xem thử thế nào !"
Thấy vậy, Yên Nhiên cười càng được mùa hơn. Hắn chỉ có thể âm thầm vỗ trán.
"Đúng là không nói nổi nàng !"
Về gần cuối ngày, trời sập tối, tuy Vân Tiêu thành vẫn tấp nập. Nhưng những quán nhỏ như của Vân Nhã Lan dần đóng cửa, phần vì mệt mỏi, phần vì ban đêm, thân gái một mình, khá phức tạp.
Lúc đang chuẩn bị đóng cửa, thình lình, một bóng người thân toàn đầy máu, thất tha thất thểu bước đi. Khi đến quán của nàng thì ngã xuống, lăn ra ngất liệm.
Nhã Lan ngó nhìn xung quang, tuy quán nàng gần hẻm. Nhưng quái lạ, sao hôm nay xung quanh vắng lạ thường, không ai qua lại.
Nhưng nàng vẫn tiếp tục dọn quán của mình. Nơi gần mấy chỗ tu tiên thị phi này, nàng nên ít quan tâm thì hơn.
Dọn xong quán xá, thấy người kia vẫn nằm đó, máu loan ra nhiều hơn, lại ngó xung quanh, vẫn không có ai. Tiến lại ngó nhìn hắn mấy lần, nội tâm dằn xé. Hết cách, nàng đành cật lực khiên hắn vô nhà. Để hắn nằm tạm trên nền đất. Lấy một xô nước quay ra dọn dẹp nền đất loan máu.
Nàng không muốn cứu a. Nhưng nếu để hắn c·hết ở đây. Quan binh cùng mấy tên đệ tử tiên môn tới dò xét, nàng liền phiền phức.
Khi máu đã được xử lí, nàng mới xoay người vào trong, đóng cửa tiệm.
Khi cánh cửa tiệm vừa đóng, một bóng người hiện lên chỗ bãi máu nàng dọn, tuy sạch sẽ, nhưng còn chút vết tích, thế là phẩy tay một cái, mọi thứ lại như mới. Rồi bóng người kia cũng biến mất.
Trong phòng lúc này, Nhã Lan vẫn chưa gấp. Nàng ngắm nghía tên này hồi lâu. Vẫn thắc mắc sao hắn chưa c·hết :
"Chảy nhiều máu thế mà không c·hết, nếu mà là heo thì tốt biết mấy !" nàng lầm bầm.
Nhưng Trần Phong đang nằm thì âm thầm đổ mồ hôi.
"Mẹ, sao ta thấy ghê ghê vậy ta !" hắn âm thầm nghĩ
Nhìn quần áo tả tơi cùng v·ết t·hương chằn chịt của hắn. Nàng lấy từ sau nhà một cái thau nước sạch cùng tấm vải sạch.
Lại ngó ngó hồi lâu, cảm thấy khó khăn, nàng lại xoay người vào sau bếp, xách ra một con dao bầu, to tổ bố, lại vô cùng sắc bén.
Trần Phong thấy cảnh này, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm
"Không phải thiệt chứ !" hắn hơi sợ rồi.
Thật may, nàng chỉ dùng để cắt vải, nàng chỉ là phàm nhân, lấy đâu ra sức mà xé mấy tấm vải chắc này chứ.
"Xoẹt xoẹt...Roẹt roẹt " một hồi, cuối cùng cũng xong, xuất hiện trước mắt nàng là một thân hình cân đối mà cường tráng, ngực ngoi tám múi, nàng nhìn hơi thất thần, mặt đỏ lên. Xong một lúc, cố lắc đầu xua tan ý nghĩ lạ, nàng thấm nước sạch, lấy khăn mà cẩn thận lau cho hắn.
Khi lau đến miệng v·ết t·hương, chỉ hơi lướt qua cũng khiến hắn rên rỉ trong vô thức. Nàng động tác càng cẩn thận hơn. Nhưng khi lau xong mặt của hắn, nàng lại thất thần rất lâu rồi.
Không biết nàng mất bao lâu mới xử lí xong v·ết t·hương trên người hắn
Xong xuôi, nàng hơi bối rối nhìn xuống phần quần hắn đang mặc, ở nơi đó còn vài chỗ vẫn đang chảy máu. Nội tâm giằng co rất lâu, lại ngước lên nhìn khuôn mặt ma mị kia, thêm thân hình của hắn nữa, mặt nàng đỏ lên, quyết tâm lấy dũng khí, lại cẩn thận cầm lấy con dao bầu, dùng dao rạch vải.
Còn Trần Phong thì tái mặt thật rồi. Hắn chỉ cầu mong nàng cẩn thận, không là cả đời sau hắn hối hận lắm.
Khi lột xong lớp vải cuối cùng, mặt nàng đỏ lên tắp lự, hơi lưỡng lự mà sờ một cái:
"To như vậy ?" nàng nghĩ mà sợ
Cố gắng kìm nén cảm xúc, nàng lại xử lí v·ết t·hương phần dưới này. Xong xuôi, cũng đã nửa đêm muộn. Tất bật dọn xong bãi chiến trường, nàng quay qua, thất thần nhìn hắn từ đầu đến cuối. Mãi một lúc, chưa đã chán, nhưng nàng đã mệt nhừ, làm cả ngày, còn phải bận bịu giúp tên này xử lí v·ết t·hương, vừa đắp hờ cho hắn cái chăn, đang tính ngồi ngắm tí nữa, thì nàng mệt mà ngủ quên lúc nào không hay
"Đẹp quá a !" đó là ý niệm cuối cùng trước khi nàng chìm vào giấc mộng.
Trong mơ, nàng mơ thấy cùng tên mỹ nam trước mặt có cuộc sống êm đềm, vui vẻ, sinh mấy hài tử kháu khỉnh, bình an trôi qua một đời... Tới lúc thức dậy, mặt nàng vẫn đỏ au
"Ta mơ cái gì vậy nè !" nàng tự gắt bản thân
Vỗ vỗ hai má lấy lại tinh thần, ngồi dậy thấy gương mặt ma mị kia, nàng lại thất thần, quyết tâm hôm nay nghỉ luôn, thế là ra cửa treo một tấm " Hôm nay xin nghỉ " xong gài cửa luôn.
Ngồi nhìn hắn thẩn thờ, lâu lâu lại lén mở tấm chăn đắp hắn lên mà nhìn, mặt nàng đỏ au.
Mãi tới gần trưa...
"Nước...nước...!" âm thanh thều thào khô khốc.
Nàng giật mình, lật đật chạy đi lấy bát nước, cẩn thận dìu hắn lên mà đút hắn uống từng chút một.
Một khắc sau, hắn dần mở mắt, mệt mỏi nằm trong vòng tay Nha Lan. Hắn thều thào :
"Đa tạ !"
Lần này là hắn b·ị t·hương thật a. Vì kế hoạch được suôn sẻ, hắn bị Yên Nhiên nhẫn tâm xuống mấy chục nhát kiếm a. Nghĩ mà hắn còn sợ.
Hôm sau, nàng mở cửa buôn bán như bình thường, nhưng người hay thơ thẩn, thất thần, lâu lâu còn đỏ mặt, khiến nhiều người đồn thổi là nàng có tình lang. Khiến mặt nàng càng đỏ.
[…]