Chương 21: Nhã Lan (2)
[…]
Tối đến, nhẹ nhàng đút hết bát cháo cho nam tử này. Nàng đang chuẩn bị dọn dẹp, bỗng sững người vì hắn kêu gọi thều thào.
"Xi...xin hỏi cô nương có biết...nhà của Vân tỷ ?"
"Vân tỷ... Vân tỷ nào ?" nàng hơi giật mình, bất giác hỏi lại.
" Là Vân Nhã Lan, tỷ tỷ của Vân Phàm !" hắn đáp
Nhã Lan ngớ người, chiếc bát rơi vỡ lúc nào cũng không hay, nàng ý nghĩ đến đầu tiên là
"Phàm đệ có chuyện rồi !"
Nàng vồ lại, hai tay nắm chặt hai vai hắn, gương mặt lo lắng, nhưng khi thấy vẻ mặt đau đớn vô cùng của hắn, nàng đành kìm lại, nhẹ hỏi:
"Phàm đệ có chuyện gì rồi ?"
Trần Phong như cố hết sức lực, đưa tay điểm vào mi tâm nàng một cái. Một dòng kí ức xa lạ truyền vào.
Đó là cảnh trong một hang động u tối. Vân Phàm cùng Trần Phong đang hớn hở vì chiếm được một món lợi lớn, nghĩ đây sẽ là cơ duyên của mình, hắn có thể đột phá luyện khí tầng bốn, còn Vân Phàm sẽ đột phá tầng một đã kẹt bấy lâu.
Nhưng khi Vân Phàm chạm vào một bộ xương cốt ở góc động, một tiếng cười quỷ dị truyền ra, một tia sáng xanh tư mi tâm của bộ xương cốt chui tọt vào mi tâm của Vân Phàm.
Hắn quằn quại dưới nền đất, kêu gào thảm thiết. Hồi lâu, như hồi quang phản chiếu, dưới tia lý trí cuối cùng, hắn gào lên:
"Phong ca, xin chiếu cố tỷ tỷ của ta. Tỷ ấy ở Vân Tiêu thành, tên Nhã Lan, ta sắp bị thôn phệ rồi. Hãy dẫn tỷ ấy trốn đi. Aaaaa...! "
Nói rồi, hắn kéo đứt sợi dây chuyền trên cổ mình, vứt cho Trần Phong rồi hét lớn:
"Đi mau !"
Không gian đến đây tối u, chuyển cảnh, là mấy ngày trước...
Trần Phong đang chạy trốn, khi cách cửa thành Vân Tiêu không xa một bóng người đuổi theo, là Vân Phàm. Gương mặt hắn như bình thường, nhưng trong ánh mắt lóe lên sát khí vô cùng dữ tợn nhìn chằm chăm Trần Phong.
"Phong huynh, mau giao hai quyển công pháp đó ra. Ta sẽ cho ngươi được c·hết toàn thay !" một giọng nói chậm rãi
Trần Phong hoảng sợ, liên tục chạy trốn hòng đến cổng thành, trên người v·ết t·hương đã chồng chất :
"Không thể nào, mới một tháng. Luyện khí tầng tám, ngươi không phải Vân Phàm, ngươi là ai ?"
Đúng lúc này, thân ảnh Vân Phàm chặn được trước mặt của Trần Phong, cười lớn :
" Ha ha ha... Phong huynh cứ yên tâm giao ta hai bộ công pháp. Các thê nữ của huynh, ta sẽ giúp huynh chăm sóc cẩn thận. Ha ha ha...!"
"Ta liều với ngươi !" Trần Phong hét lớn, thiêu đốt thọ nguyên, vờ đánh tới Vân Phàm, khiến hắn thủ thế phòng thủ. Nhưng không. Trần Phong nhân cơ hội đó, liều mạng chạy vào thành. Chạy mãi, chạy mãi tới trước quán của Nhã Lan thì b·ất t·ỉnh .
Ký ức đến đây là chấm dứt.
Tiếp nhận bằng hai tay sợi dây chuyền từ Trần Phong. Nhã Lan gương mặt trắng bệch, như người mất hồn nhìn chằm chằm sợi dây chuyền, miệng cứ lẩm bẩm :
"Đúng là nó rồi, đúng là nó rồi,...!"
Hồi lâu, như không nhịn được nữa, nàng khóc rống, nhào vào lồng Trần Phong, hắn chỉ ôm nàng nhẹ vỗ lưng an ủi.
Một lúc sau, mắt nàng đỏ hoe, ánh mắt đầy sát khí, đứng lên, vào bếp cầm con dao bầu to tướng, lăm lăm đi ra cửa, miệng lẩm bẩm :
"Ta đi g·iết hắn, báo thù cho Phàm đệ !"
Trần Phong thấy vậy, không để ý thương thế, lao người ra cửa ôm nàng vào lòng, gầm lớn:
"Nhã Lan, tỷ bình tĩnh, bình tĩnh...!"
Ôm được một lúc thì tay hắn từ từ buôn ra.
Nhã Lan bỗng nghe : "Bịch " một cái, hốt hoảng nhìn ra sau, thấy thân ảnh Trần Phong đã ngất đi vì bê bết máu chảy ra do vận động mạnh bị rách v·ết t·hương.
Nàng vội vàng khiêng hắn lên giường, lấy khăn cùng nước ấm nhanh chóng mà cẩn thận xử lí v·ết t·hương.
Đến khi hắn tỉnh lại thì đã là nửa đêm hơn.
Nhã Lan gặp hắn tỉnh, gương mặt mệt mỏi, trắng bệch, vẻ mặt đau buồn xin lỗi hắn, miệng luyên thuyên kể:
"Xin lỗi !"
"Tháng trước hắn vẫn còn về đây như bình thường, vẫn là đứa nhóc hào tâm tráng chí muốn tu tiên, vậy mà !" nói rồi, nàng lại khóc lớn, Trần Phong phải cố ngồi dậy, khiến nàng hoảng sợ mà sang đỡ hắn, cũng thuận thế tựa đầu vao vai hắn.
Hồi lâu, nàng quyết tâm nhưng vẫn có gì đó do dự :
"Ta muốn xem lại đó có phải hắn không. Được chứ ?. Tháng này tuần tới hắn cũng sẽ về. Đến lúc đó ta muốn kiểm tra lại !" giọng nàng mệt mỏi nhưng ánh lên một tia hi vọng nhỏ nhoi.
Trần Phong trầm ngâm hồi lâu, cũng quyết tâm gật đầu
"Được. Nhưng ta sợ hắn làm bất lợi đến tỷ, ta cần chuẩn bị một chút. "
Nói rồi, hắn thì thầm vào tai nàng gì đó, rất lâu.
Nghe xong, nàng gật đầu, ánh mắt cảm kích nhìn hắn, trong lòng có gì đó ấm áp, nàng quyết tâm, nắm lấy bàn tay hắn:
"Nếu chúng ta an ổn qua chuyện này, ta làm thê tử của đệ, được chứ !"
Trần Phong gật đầu, vòng tay ôm eo, kéo nàng sát vào lòng hơn, tối đó, hai người ngủ cùng giường, nhưng không làm gì cả.
Trần Phong ôm nàng trong lòng mà thầm hô may mắn, may mà nàng là phàm nhân, không thì ký ức kia, nàng nhìn ra khiếm khuyết rồi.
Còn sợi dây chuyền, là thật a. Hắn thiết kế cho Vân Phàm đụng độ một toán c·ướp nhỏ trên đường. Trong đó hắn lại lẫn vào. Đánh nhau một hồi thì hắn nhân cơ hội mà thi triển quỷ thủ chớp lấy. Có khi, giờ này Vân Phàm vẫn chưa nhận ra đâu.
"Hắc ám cùng Không gian đúng là tuyệt phối ! Hắc hắc !" hắn tự sướng nghĩ.
Sáng hôm sau, hai người tỉnh lại, Nhã Lan nhìn mình vẫn còn trong vòng tay hắn, e thẹn đỏ mặt. Hắn từ lúc nàng rạch mất quần áo vẫn chưa mặc đồ a. Hơn nữa...
Tối qua vì tò mò mà nàng sờ khắp cả thân thể hắn rồi, khi hắn còn thức a, chứ không phải hôn mê như lúc vừa tới. Cơ thể săn chắc của hắn, từng thớ cơ, khiến nàng nghiện mất. Còn có thứ kia nữa, thật kỳ diệu. Nàng chỉ biết chui rúc vào lòng hắn mà giấu mặt, hai má đỏ chót, nóng bừng lên, tay nàng lại tò mò mà mò xuống rồi.
Trần Phong thì khổ hết chỗ nói rồi. Nàng đây không phải dẫn lửa a. Mà là đốt nhà a. Không phải còn giả vờ b·ị t·hương, nàng đã tới công chuyện với hắn rồi.
"Nhã Lan, ta truyền nàng hai bộ công pháp kia !" hắn nhỏ giọng nói.
Hắn ôm đầu nàng để trán hai người chạm nhau, một ký ức xa lạ truyền vào não hải, hai công pháp hiện lên trong tâm trí, nàng vô thức bật thốt :
" Ẩn Linh quyết - Hợp linh thuật !"
Nghiên cứu hồi lâu, nàng kinh hô vì tác dụng của chúng, nghĩ đến, chẳng trách tên kia dù đã đoạt xá Phàm đệ vẫn quyết tâm t·ruy s·át Trần Phong.
Nàng ngước nhìn hắn với ánh mắt mê ly, tuy nàng chỉ là phàm nhân, nhưng nàng vừa nhìn cũng dư biết công pháp này bá đạo thế nào, công pháp như vậy. Mà hắn cũng chịu giao cho nàng.
Cảm nhận động tĩnh trong bàn tay, ánh mắt nàng lóe lên sự quyết tâm
"Để ta giúp ngươi !"
Rồi trường người xuống phần giường phía dưới.
Trần Phong đành thở dài một hơi đầy thỏa mãn. "Hàaa...!"
[…]