Chương 22: Tỷ - đệ
[…]
Đã một tuần nữa trôi qua, từ cái ngày mà hắn b·ị t·hương lết xác đến chỗ của Nhã Lan.
Mấy ngày qua, nàng liên tục đóng cửa không thèm kinh doanh quán đậu phụ nữa.
Tất bật ngược xuôi, cuối cùng cũng chuẩn bị đủ nguyên liệu cho Trần Phong bày trận pháp, nghe hắn nói, đây là bảo hiểm sau cùng, nếu bại lộ, hai người họ có thể giam cầm tên kia trong chốc lát để hai người chạy trốn.
Nàng không muốn phải sử dụng đến thứ này a. Nhưng đành nghe hắn vậy.
Mấy ngày qua, hai người như cá với nước, luôn dính nhau như sam, nếu không phải vì giả bộ thương thế, cùng kế hoạch sắp tới, hắn cũng ăn nàng rồi.
Bận bịu đến tận tối muộn, cuối cùng cũng đã xong. Trần Phong thu lại sợi dây chuyền. Dặn dò nàng cẩn thận :
"Nhớ, nàng đừng để lộ. Ta cũng không quen biết hắn, nàng nhớ không ?"
Nhìn Nhã Lan trầm trọng gật đầu, hắn mới tiếp tục công cuộc hóa trang của mình, trông hắn giờ đây, càng bình thường, chỉ hơi có vẻ đẹp trai. Chính là dáng vẻ khi hắn mới nhập môn.
Hắn đã hóa trang như vậy, mà cho dù là mặt thật, Vân Phàm mà nhận ra hắn, lúc đó Trần Phong mới là người phải đổ mồ hôi a.
Tất cả đã chuẩn bị kĩ càng, chỉ chờ tới ngày mai, thấy Nhã Lan không chịu ngủ, hai người đành ôm nhau tâm sự.
Trần Phong kể sơ về những nữ nhân của hắn, đa phần đều là thật, chỉ vài phần sau, để hợp lí với thân phận hiện tại là hắn nói dối thôi. Nói dối mà, chín phần thật, một phần giả mới là hoàn hảo.
Hẳn vẽ cho nàng là một thanh niên vì truy tìm một "đôi mắt" cho vợ mà dấn thân vào tu tiên. Khiến nàng dù hơi ăn giấm vì hắn đã có nhiều nữ nhân, nhưng cũng không đành lòng giận, trái lại còn vui vẻ hơn trước.
Thế đạo này, mạng người như cỏ rác, mấy phàm nhân mà còn giữ được lòng son sắt, nói gì đến tiên nhân : kẻ nắm giữ sức mạnh.
" Ta muốn gặp các tỷ tỷ !" Nhã Lan bỗng thốt lên.
Trần Phong trầm ngâm một lát, gật đầu đồng ý, hắn cũng nhớ các nàng rồi.
"Được. Xong ngày mai, chúng ta sẽ về Nam Thiên Quốc một chuyến !"
Thấy hắn chắc chắn gật đầu, nàng càng kiên định hơn về tính xác thực của chuyện hắn nói, lòng có chút hi vọng gần như bị dập tắt.
Trò chuyện đến đêm khuya thì nàng mệt quá mà ngủ mất. Chỉ còn Trần Phong ngồi đó ôm nàng mà trầm tư suy nghĩ.
Trưa hôm sau, cửa hàng vẫn đóng, nhưng Nhã Lan lòng đã bồn chồn không yên. Hôm nay, Vân Phàm vẫn chưa về. Trong bốn năm qua, mỗi tháng, hắn đều sẽ kiên trì về vào hôm nay, thậm chí về từ rất sớm. Nhưng hôm nay...
Mãi cho đến buổi chiều, một thân ảnh khôi ngô mới từ từ xuất hiện ở trước nhà nàng, đưa tay gõ cửa.
" Cốc cốc cốc..."
"Tỷ, là đệ. Vân Phàm !" giọng nói phát ra từ phía cửa
"Két..." tiếng mở cửa vang lên.
Vân Phàm kinh ngạc nhìn thân ảnh vừa mở cửa, hắn nổi trận lôi đình, vận sức, một tay chưởng vào bụng của Trần Phong, khiến hắn bay ngược vô trong, miệng ho ra máu, sặc sụa " Khụ...khụ...!"
"Ngươi là ai. Tỷ ta đâu ?" tiếng rống vang lên từ Vân Phàm.
Lúc này, một bóng người chạy vội ra, lo lắng đỡ Trần Phong, giận dữ hướng về Vân Phàm quát lớn :
" Đệ đệ. Đệ làm gì, đây là tỷ phu của đệ !"
Rồi nàng quay sang, lo lắng đỡ người Trần Phong dậy, dìu hắn đến bàn trà gần đó, miệng luyên thuyên hỏi :
"Huynh có sao không ?"
"Tỷ phu ?"
Thấy tỷ tỷ không thèm quan tâm mình, hắn nhìn Trần Phong với ánh mắt đầy lửa giận, nhưng hắn kìm được.
Vân Phàm đi vào nhà, xoay người đóng cửa. Đợi cho không khí dần dịu xuống, hắn mới hỏi :
"Tỷ, đây là ?" hắn chỉ chỉ hai người.
"Tháng trước tỷ đi đêm bị bọn côn đồ chặn đường. Nếu không có Trần Lang, sợ là..."
Nàng tỏ vẻ kinh sợ, nhớ đến lời dặn của Trần Phong.
"Ta vốn là đệ tử của Tử Vân phong, gặp đệ ấy, thấy hợp duyên, nhưng sợ đệ ấy tự ti, nên giấu thân phận, lấy tên là Mặc Phong mà đồng hành, nên hắn sẽ không biết !"
Nàng quay sang Vân Phàm, ánh mắt hơi gắt gỏng, chất vấn :
"Sao bây giờ đệ mới về. Vừa về lại còn đả thương Trần Lang ?"
" Trên đường gặp chút chuyện nên về trễ, xin lỗi tỷ !" mặt Vân Phàm xíu xuống, nhận lỗi.
Thật ra là hắn có hẹn với Chu Thanh sư tỷ nên về muộn, nhưng hắn ngu gì nói ra chứ.
Thấy hắn dáng vẻ nhận lỗi, khép nép như đứa con nít năm xưa, Nhã Lan cũng dịu xuống, đáy mắt lóe lên một tia hi vọng.
"Ngươi ở đây chăm sóc Trần Lang, ta đi làm cơm nước !" nàng dặn dò, rồi quay vào bếp.
Không gian chỉ còn hai nam nhân, Trần Phong ho khan vài cái, cố gắng nặn ra nụ cười:
"Chào...chào ngươi. Vân đệ !"
Vân Phàm khinh miệt nhìn chằm chằm hắn, ánh mắt cao cao tại thượng phán xét, trong lòng thầm nghĩ :
"Hừ...mới luyện khí bốn tầng, lại không chịu nổi một chưởng, đúng là phế vật, sao xứng với tỷ ta !"
Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra nho nhã, chắp tay xin lỗi.
"Xin lỗi Trần ca, là do đệ lỗ mãng !"
Hắn tuyệt không chịu nhận hắn làm tỷ phu đâu.
Hơi ngừng một chút, chưa đợi Trần Phong lên tiếng, hắn đã c·ướp lời :
"Ta vào phụ giúp tỷ tỷ !"
Nói rồi hắn lửng thững đi vào bếp, không thèm quan tâm Trần Phong.
Trần Phong bên ngoài cười khổ một tiếng, nhưng trong lòng thầm chửi :
"Đúng là cái bộ dáng này, cái điệu bộ này. ha ha!"
Trong bếp, Nhã Lan thấy Vân Phàm đi vào, ánh mắt lóe lên một cái, thắc mắc :
"Ngươi không chăm sóc tỷ phu ngươi, vào đây làm gì ?"
"Ta mới không thèm quan tâm tên phế vật đó !" trong lòng Vân Phàm thầm nói. Nhưng mặt ngoài lại giả ngây thơ :
"Tỷ Phu nói huynh ấy không sao, bảo ta vào phụ giúp tỷ tỷ !"
Nhã Lan nhìn hắn một mắt, không nói gì nữa.
" Ngươi nhặt rau đi !"
Rồi xoay người tiếp tục công việc
Nhưng khá lâu mà vẫn không thấy động tĩnh, nàng quay sang thì hết hồn, Vân Phàm vẫn đang nhìn chằm chằm nàng, từ trên xuống dưới.
Vân Phàm ánh mắt thâm tình nhìn nàng, cất giọng :
"Tỷ tỷ, ta sắp đột phá Trúc Cơ rồi, tiên đồ đã mở, sau này, để ta chăm sóc tỷ, được không ?"
Nhìn ánh mắt thâm tình của hắn, lòng nàng hơi xao động. Phải rồi, nếu hắn vẫn là Vân Phàm, thì có lẽ, khi hắn nói ra lời này. Nàng đã đồng ý rồi.
Nhưng nhớ đến ký ức kia của Trần Phong, nàng kiềm chế lại, hơn nữa, mình đã định ước cùng huynh ấy, chưa phân rõ thực hư, không thể phản bội.
Vân Phàm thấy nàng lặng thinh, tưởng nàng do dự, đi tới nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, âu yếm nói :
"Về sau tỷ, để đệ chăm sóc, được không ?"
Hắn vừa dò xét nàng, nàng vẫn còn là xử nữ a. Tên Trần Phong kia vẫn chưa làm gì nàng, hắn mới thở phào một hơi.
Nhã Lan giật cả mình, vội đẩy hắn ra, quát khẽ, như sợ Trần Phong bên ngoài nghe thấy :
"Ngươi điên rồi. Chúng ta là tỷ đệ. Tỷ đệ đó !"
Thấy nàng dù quát vẫn sợ người ngoài nghe thấy, hắn tưởng nàng đã chấp thuận, nhưng vẫn còn vướng vào nhân luân đạo lý, nghĩa chính ngôn từ nói :
"Nhưng chúng ta không phải ruột thịt a. Hơn nữa, đệ đã thành tiên đồ, cần gì xem ánh mắt phàm nhân !"
Nhưng nàng làm như không nghe, nhìn chằm chằm cổ hắn, lúc nãy hắn ôm, nàng đã vồ thử rồi, không có gì cả :
"Sợi dây chuyền đâu, sợi dây bình an ta tặng ngươi đâu ?" nàng nói như hét.
Thấy cổ áo mình hơi xộc xệch, nghĩ đến lúc nãy mình ôm, nàng quơ loạn, bèn giải thích :
"Xin lỗi tỷ, ta làm mất rồi !"
Phải rồi, mất khi nào, hắn cũng chả biết nữa. Đến khi nãy nàng hỏi, hắn mới nhận ra. Nhưng hắn cũng chả quan tâm lắm, một sợi dây chuyền của phàm nhân mà thôi.
"Ta sẽ mua sợi khác tặng tỷ !" hắn thâm tình nói ra.
"Sợi dây đó, là trước khi mẫu thân lâm chung, bảo ta trao cho ngươi, dặn phải nuôi ngươi khôn lớn. Ngươi...làm mất rồi ?" nàng thều thào.
Nhã Lan mặt tái đi rồi. Tia hi vọng cuối cùng cũng vụt mất, nhưng nhớ đến ký ức kia, nàng phải cố gắng giữ bình tĩnh để diễn tiếp, không thì nàng và Trần Lang đều sẽ nguy hiểm tính mạng.
Vân Phàm chỉ có thể làm mặt ỉu xìu mà nhận lỗi :
" Xin lỗi tỷ. Đệ sẽ kiếm sợi khác tốt hơn tặng lại tỷ, được không ?"
"Ngươi ra ngoài, để ta yên. Thông báo với ngươi là mấy ngày nữa ta sẽ về quê tỷ phu ngươi ra mắt gia đình họ. Ngươi đừng mơ mộng hão huyền, lo tu tiên của ngươi đi !" nàng rống to.
Trần Phong nghe nàng rống, biết mọi sự thành công, bèn ôm ngực, ho khan tiến vào bếp, nghi hoặc nhìn hai người
"Nhã Lan, Vân đệ, có chuyện gì ?"
Nhã Lan quay mặt đi, không nói gì.
Vân Phàm vẻ mặt hơi mất tự nhiên, xoay người bước ra cửa, âm thanh vọng lại
"Xin lỗi tỷ, là đệ lỗ mãng, lần sau đệ về sẽ tạ lễ ! "
Nói rồi hắn thẳng lưng mở cửa, một mạch đi mất hút, không ngoảnh đầu lại.
Nhã Lan lúc này như người vô hồn, quỳ bệch xuống đất, khóc rống. Hồi lâu, được Trần Phong ôm ngang ngồi lên ghế một lúc mới dần bình tĩnh
Nàng toan nói ra nhưng bị hắn bịt miệng ngăn lại, tay ra ám hiệu " suỵt "
Trần Phong cẩn thận đóng cửa cẩn thận. Mới dìu nàng ngồi vào giường.
Tay bấm ra mấy đạo pháp quyết lên một vị trí trên người nàng, phong kín thứ đó lại. Hắn lúc này mới nói :
"Hắn dùng bí pháp đánh dấu lên nàng rồi, chúng ta nói gì hắn đều nghe thấy, hơn nữa, hắn còn biết rõ vị trí của nàng. Ta vừa dùng bí pháp phong ấn thứ kia lại, nhưng không được quá lâu đâu !"
Nhã Lan lúc này như vỡ đê, nhào vào lòng hắn mà khóc rống :
"Hắn không... Hắn thật không phải Phàm đệ rồi . Hắn bị đoạt xá rồi . Hu Hu Hu...!"
Khóc một lúc lâu, nàng mới dần bình tĩnh, vẻ mặt đầy kiên quyết, sắc lạnh nhìn chằm chằm Trần Phong :
"Th·iếp muốn báo thù cho đệ ấy !"
Trần Phong không nói gì, chỉ gật đầu, ra hiệu cho nàng, rồi gỡ bí pháp. Lúc này mới lên tiếng
"Nàng tỉnh rồi, đỡ hơn chưa. Rốt cuộc, lúc nãy, xảy ra chuyện gì ?"
Nhã Lan hiểu ý, đáp lại, giọng tuổi thân :
"Không có gì, chỉ là th·iếp nhìn đệ ấy, nhớ đến cha mẹ thôi !"
Hồi lâu, như đã quyết tâm, nàng nhìn vào mắt hắn, lên tiếng :
"Đêm nay, chúng ta kết làm phu thê đi !"
Trần Phong hơi kinh ngạc, ánh mắt ra hiệu nhìn nàng, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết kia. Hắn đành gật đầu.
Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn tiếng hòa ca trong đêm của một đôi phu thê trẻ trong căn nhà nhỏ...
"Kẽo kẹt...kẽo kẹt..."
Chỉ là không ai biết, một thân ảnh đang đứng trên một nóc nhà cách ngôi nhà đó không xa, hai tay nắm chặt lại. Rồi như buông bỏ điều gì, bàn tay buông lỏng ra, rồi thân ảnh đó lao vào màn đêm, biến mất.
Nhưng thân ảnh đó không biết được, trên tầng mây đen trên cao v·út ẩn sâu trong tầng mây. Một thân ảnh cũng ngự không đứng đó, nhìn thân ảnh đang lao vào trong đêm kia, miệng nở một nụ cười, đầy quyến rũ...
[…]