Khí Vận

Chương 23: Rời tông




Chương 23: Rời tông
Sáng sớm ba ngày sau, tại cổng của Vân Tiêu tông, một dáng người thướt tha đứng yên đó, tà áo dài nâu khẽ bay theo gió. Sắc đẹp của nàng, không phải bàn cãi. Nhưng lạ là, nàng là phàm nhân.
Vốn phàm nhân không thể tự mình mà xuyên qua con đường quanh co trên núi mà đến đây được, vì xung quanh đều được bày đủ pháp trận ảo giác, khiến họ phải quay đầu.
Nhưng nàng khác, nàng là Vân Nhã Lan, được Trần Phong đích thân dẫn vào, vì vướng thân phận, nên nàng chỉ có thể đứng đây đợi. Cầm trong tay lệnh bài thân phận của Trần Phong, nàng tuy hơi lo sợ nhưng vẫn an tâm phần nào.
"Ồ... tiểu mỹ nhân phàm nhân ở đâu ra. Sao lại đứng đây nắng noi. Hay đi với sư huynh uống ngụm trà !" một âm thanh đểu cán vang lên.
Một nam tử tướng mạo hơi nho nhã, mặc y phục ngoại môn của Vân Tiêu tông, tu vi luyện khí sáu tầng bước đến. Khi dò xét nàng là phàm nhân. Mà lại chỉ có thể đứng đây, hắn mừng quýnh, mỹ nhân như vầy. Tuy là phàm nhân, nhưng đem về chơi đùa cũng tốt.
"Phải đó phải đó, được Trầm sư huynh ưu ái, muội muội có phúc rồi, he he he. !"
Theo sau hắn là một đám đệ tử hơn mười người, tu vi luyện khí ba, bốn tầng đổ lại ùa lên phụ họa
Nhưng chưa kịp làm gì, một âm thanh quen thuộc đã vang lên, ngăn chặn hắn :
"Ngươi làm gì tỷ ấy, bỏ ra. Không ta chặt tay chó của ngươi !" Vân Phàm giận dữ hét lớn. Hắn theo cảm ứng vị trí từ bí pháp tìm đến.
Tên nam tử được gọi là Trầm sư huynh quay người lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. Hắn biết tên này a. Mấy hôm trước, trên lôi đài đánh bại một vị sư huynh nội môn tu vi luyện khí chín tầng, nhất chiến kinh thiên. Hắn cũng không cảm thấy mình tu vi luyện khí sau tầng lại mạnh hơn luyện khí chín tầng đâu. Đám tiểu đệ sau lưng cũng cúi đầu, cúp đuôi xuống.
Hắn cuốn quýt cuối người tạ lỗi :
"Thì ra là Vân sư đệ. Tạ lỗi .Tạ lỗi !"
Đúng lúc này, một nam tử tuấn tú hơn hắn một chút bước ra, là Trần Phong đã hóa trang.
Hắn bước đến bên Nhã Lan, như không biết chuyện gì, khẽ chắp tay chào các vị sư huynh đệ, đến phiên Vân Phàm, hắn đặc biệt tươi cười đón tiếp.
Quay sang Nhã Lan, hắn khẽ nói :
"Chúng ta đi thôi !"
Nhã Lan gật đầu, hắn hướng về Vân Phàm khẽ thi lễ một cái. Nhưng chưa ai kịp làm gì, một giọng nói trong trẻo đã cất lên :

"Đợi đã !"
Cùng lúc đó, một bóng người mang váy tím xuất hiện, mang khăn che mặt, ẩn đi dung mạo, nhưng ai nhìn dáng người kia, cũng biết nàng là mỹ nhân.
"Đường đi xa xôi. Để ta đưa ngươi một đoạn !"
Nói rồi, nàng nhìn sang Nhã Lan, khiến nàng cũng phải cuối đầu e thẹn.
"Đây là nữ nhân mà ngươi nói ? Ồ...!" giọng nàng như kinh ngạc.
Rồi nàng khẽ phẩy tay, từ trên người Nhã Lan hấp ra một đoàn hắc khí. Khẽ nhíu mày, nàng vận dụng bí pháp, thả tay ra, thấy nó bay về phía Vân Phàm, lông mày nhíu lại
Vân Phàm mặt thì tái rồi, tròn lòng thầm hô :" hỏng bét !"
"Ầm ...!" một tiếng vang lên. Vân Phàm bị dính một chưởng của Tử Vân bay người đập vô cây cột gần đó, miệng ho ra máu. Nhã Lan thấy vậy, vội chạy qua đỡ hắn dậy, miệng không ngừng cầu xin :
"Tiên trưởng, xin ngài độ lượng. Đây là đệ đệ của tiện dân !"
Tử Vân nhíu máy, cất tiếng :
"Dám dùng bí pháp bỉ ổi để nghe lén, theo dõi, đáng đánh, lần này ta cảnh cáo, còn lần sau...!"
"Đa tạ tiền bối !" Vân Phàm gắng gượng đứng dậy, chắp tay cảm tạ. Hướng mắt về Nhã Lan nhìn một cái, ánh mắt né tránh, tỷ hắn vẫn quan tâm hắn như vậy, vậy mà hắn vẫn nghi ngờ theo dõi. Không còn mặt mũi, hắn thẳng thừng vung tay nàng ra, cà nhắc bước đi. Mặc kệ nàng kêu gọi thất thanh đằng sau :
"Đệ đệ... Đệ đệ...!"
Xong xuôi. Tử Vân phất tay, Nhã Lan và Trần Phong biến mất cùng nàng.
Đám tiểu đệ đi theo sau vị Trầm sư huynh lúc này bàn tán rôm rả :
"Ngươi vừa thấy gì không ?. Là tiên tử đó. Hình như là phong chủ của Tử Vân phong !"
"Không ngờ ngài ấy lại xuất hiện !"

"Vậy người còn lại. Chẳng lẽ là Trần Phong, chân truyền đệ tử của nàng ?"
"Chắc là đúng rồi. Nhưng sao chỉ có luyện khí tầng bốn nhỉ ?"
"Ngươi biết cái gì. Ta nghe nói, Trần Phong sư huynh người mang thể chất đặc biệt, tiến cảnh khó khăn, năng lượng mà huynh ấy cần cũng gấp mấy lần chúng ta. Nhưng chiến lực trong cùng cảnh giới lại mạnh phi thường. "
"Kinh khủng như vậy ?"
"..."
Vân Phàm đi xa, nhưng vẫn cố gắng đi chậm, tập trùn vào tai lắng nghe những lời bàn tán.
Hắn nhíu mày:
"Sao hôm đó hắn yếu quá vậy ?"
Nhớ đến cảnh Trần Phong ăn trọn một đòn của mình mà không có lực hoàn thủ. Hắn hơi nghi ngờ, nhưng nghĩ nghĩ, chắc lúc đó hắn bị bất ngờ, ai ngờ đâu đệ đệ của nữ nhân đột nhiên ra tay đánh mình chứ. Hắn đành bỏ qua.
Nhưng tâm lý vẫn mang theo cái gì đó khúc mắc, hắn cảm thấy tên Trần Phong kia cũng Sư phụ hắn có gì đó với nhau.
"Là ta đa nghi sao ?" hắn lầm bầm, tiếp tục bước đi.
Hắn không biết rằng, khi ăn vừa đi xa, không còn nghe thấy âm thanh bàn tán nữa. Những đệ tử còn rôm rã lúc nãy bây giờ thẩn thờ như người mới tỉnh, ngớ ngác nhìn xung quanh
"Ta đây là bị gì vậy. Tự dưng sao lại đứng ở cổng tông môn thế này "
...
Trên người bọn họ, một con nhện cực nhỏ từ từ bò xuống chân, nhanh chóng chạy lên cây cột đá gần đó, phóng tơ vài lần, đã lẩn vài rừng cây bên cạnh.
Cùng lúc đó, trên Phiêu miểu phong, trong một căn mật thất, Chu Cơ ngồi đó. Những sợi tơ mảnh trên tay nàng căng ra, nhưng lại không biết chúng kết nối đến đâu. Chúng dần bị nàng thu lại, biến mất trong lòng bàn tay
Thở ra một ngụm trọc khí

" Thứ này thật tiêu hao tinh thần a !" nàng thầm nghĩ.
"Bóng ngục tâm trận - Thuật khiển rối "
Yên Nhiên đứng cạnh không nói gì, nhẹ đưa cho nàng một viên đan dược khôi phục linh lực
"Ngủ đi, đây là mật thất của ta, không ai làm phiền ngươi đâu !"
"Vâng. Sư phụ tỷ tỷ !" Chu Cơ tinh nghịch nói.
Yên Nhiên mặt đen lại, ôm nàng quẳng một phát lên cái giường gần đó, nhào người tới.
"Con nhện nhỏ ngươi lại muốn ăn đòn rồi ? Xem chiêu !"
Hai người đùa loạn thành một đoàn, quần áo xộc xệch, chẳng bao lâu, vải trên người ngày càng ít dần. Xuân cảnh như vậy, tiếc là không có ai nhìn.
Cùng lúc đó, trên tầng mây, một chiếc phi chu nhỏ như một ngôi nhà nhỏ chậm rãi bay đi.
Trên đó, Trần Phong đang thư sương mà gối lên đùi Tử Vân, gác lên đùi Nhã Lan mà nhắm mắt, hưởng thụ ánh mặt trời.
Nhã Lan thì như gái mới về nhà chồng : khép nép, kính cẩn cúi đầu trước Tử Vân.
Tuy nàng hơi bất ngờ trước quan hệ sư đồ của hắn. Nhưng được hắn tâm sự nguyên nhân trước đó, nàng cũng không phản cảm. Chỉ có chút e sợ của phàm nhân khi đối mặt với tu sĩ, của bậc tiểu bối đối với trưởng bối.
"E thẹn cái gì, chúng ta đã là người một nhà. Muội sớm muộn cũng tu luyện thành tu sĩ như chúng ta, có gì phải e sợ ?" Tử Vân nhẹ nhàng nói.
"Có trách, thì trách tên sắc quỷ này !"
Nàng vừa nói, vừa nghiến răng ken két, lấy hai má hắn mà nhéo, tai hắn mà dày vò, khiến hắn la oai oái, nhưng bị nàng khóa c·hặt đ·ầu, không thể làm gì a. Chỉ biết nằm im chịu trận.
Nhã Lan lúc này đã đỡ hơn trước, thấy khung cảnh này, nàng bất chợt mỉm cười, một cảm giác gì đó thoáng qua tim.
"Hạnh phúc sao ?" nàng thì thầm.
Nhưng nhớ đến việc đệ đệ thân yêu đã bị đoạt xá, lòng nàng đau buồn, rồi hóa thành một quyết tâm, nàng sẽ tận tay tiêu diệt tên đó, để đệ đệ được yên nghỉ.
"Nhanh thật . Nhưng cũng đáng !" nhìn cảnh hai người vẫn còn đùa giỡn, không phân tôn ti, vui vẻ hòa đồng, không như những gia đình phàm nhân mà nàng thấy, nó còn hạnh phúc hơn nhiều. Hơi thổn thức vì nàng và hắn đến với nhau quá nhanh. Nhưng nàng lại cảm thấy xứng đáng.
[…]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.