Chương 24: Về Nhà
Trên tầng mây cao vời vợi, đường trở về Nam Thiên Quốc. Một chiếc phi thuyền nhỏ, ba người ngồi đó, nhàn nhã vừa thưởng trà, vừa ngắm cảnh.
" Cũng may chàng cẩn thận, nếu không... Hành tung của chúng ta bị hắn theo dõi rồi !" Nhã Lan nhẹ nói, chu đáo chăm cho hắn thêm một tách trà vừa hết, cũng quay sang chăm cho Tử Vân một tách mới.
Trần Phong nhẹ xoay xoay tách trà nàng vừa rót, hắn cứ xoay mãi như vậy, đến cả nửa giờ. Hai người biết hắn đang suy nghĩ, rất hiểu ý mà im lặng, người ngắm mây, người nhìn hắn không rời.
" Nên lộ diện rồi !" hắn lẩm bẩm, nhưng đủ để hai người kế bên nghe được.
Chiếc phi thuyền tiếp tục trôi nhẹ nhàng trên làng mây, khi bay qua địa phận kinh đô của Nam Việt Quốc, một tiếng "ầm" vang lên. Trần Phong vỗ trán một cái, hắn quên mất các thế lực đều có trận pháp cấm không a.
"Kẻ nào hỗn xược dám dùng pháp khí bay qua nơi này " tiếng hô uy lực vang lên.
Một đội binh hơn trăm tên mã giáp vàng sáng loáng, cưỡi phi kiếm bay lên vây phi thuyền lại. Tất cả một màu là Trúc Cơ cảnh hậu kỳ, tên dẫn đầu chân đạp không, lại là Kim Đan trung kỳ.
Tử Vân nhìn quanh một hồi, mỉm cười nói:
"Cái đội hình này, Nguyên Anh hậu kỳ bay qua cũng phải cụp đuôi mà làm người a "
Trần Phong cười khổ, đang tính lấy ra thứ gì, thì bỗng trong không gian vang lên mộ giọng nói :
"Tất cả dừng tay !"
Cùng lúc đó, một bóng người hiện lên trước mũi thuyền chừng mười trượng. Tử Vân đang nhàn nhã cũng phải nhíu mày.
"Người này, mạnh hơn nàng !" nàng nghĩ thầm.
Đó là một lão ẩu, Trần Phong thấy được vội chắp tay hành lễ :
"Tiền bối !"
Lão ẩu cũng gật đầu một cái, phẩy tay xua đám lính đi mất
" Các ngươi lui đi, đây là khách của bệ hạ. Nhớ cho phép phi thuyền này đi qua !"
"Vâng !" đám lính đồng thanh đáp
Rồi lục tục điều khiển phi kiếm bay mất.
Thấy đám lính đã đi, lão ẩu quay sang hắn, cúi người hành lễ :
"Công tử. Chủ nhân vừa biết ngài đi qua, dặn ta chuẩn bị cho ngài chút điểm tâm !"
Nói rồi, nàng hai tay dâng lên một hộp gỗ hình hoa sen. Chiếc hộp nhẹ bay từ từ đến phi thuyền, rơi vào tay Tử Vân.
Tử Vân nhẹ mở ra, quả nhiên là điểm tâm, mùi còn rất thơm. Hơi liếc xéo Trần Phong một cái, không nói gì, đậy hộp lại.
Trần Phong nhìn lão ẩu, muốn nói lại thôi. Khi nhìn thấy một con linh quy đang bám trên vai của lão ẩu, hắn hiểu ra phần nào
" Đông không ?" hắn vô thức hỏi
"Không đông, nhưng chất lượng. Quan trọng là. TUYỆT MẬT !" lão ẩu nhấn mạnh
"Nói với nàng : nhớ giữ gìn sức khỏe !"
Hắn muốn nói gì, nhưng đành thôi. Chỉ nói một câu như vậy.
"Vâng !" lão ẩu cung kính đứng sang bên đưa tay mới phi thuyền của hắn đi qua.
Lão ẩu vẫn đứng đó, thậm chí dõi theo phi thuyền an toàn di chuyển ra địa phận kinh đô mới an tâm quay về.
Lại bay qua năm ngày, cuối cùng hắn cũng về tới nơi : "Lam Khê Thành "
Nhớ đến cảnh ra đi quảng đường hơn bốn tháng, trở về bằng phi thuyền nhàn nhã cũng chỉ hơn nửa tháng. Chưa nói đến việc Tử Vân hết tốc lực mang đi, chắc chỉ chưa đến hai giờ.
Ba người cải trang, bí mật vào thành, khi vào thành, trời cũng chuyển chiều muộn.
Khi vừa đến cổng của Trần gia. Trời cũng sẫm tối, đường đi dần vắng tanh, nơi đây không phồn hoa như Vân Tiêu thành.
Cổng Trần gia hôm nay vắng tanh, chỉ còn một lão giả lưng hơi còng đứng đó, như đang đợi người.
Thấy Trần Phong đi ngang qua, lão cũng không mảy may để ý. Trong mắt lão, đây chỉ là ba tên phàm nhân. Nhưng không, ba tên này vừa qua lão vài bước là quẹo thẳng luôn vô cửa, tự nhiên như ở nhà vậy. Lão giật mình vội chạy bộ theo, tay còn không quên dùng pháp lực, nhanh chóng đóng cửa
"Thiếu gia ?" lão dò hỏi.
"Ừ ?" Trần Phong bước chân hơi ngừng, nghi hoặc nhìn lão.
Lão giật mình. Đúng là thiếu gia rồi, vội cung kính cúi chào
"Thiếu gia. Gia chủ đã đợi người ở thư phòng rất lâu rồi ạ !"
Trần Phong gật đầu, hơi chuyển hướng về thư phòng, lão giả cung kính đi đằng sau ba người.
Thư Phòng của Trần Chiến...
Trần Chiến đang xoay xoay một cái hộp gỗ nhỏ, mỉm cười nhìn Trần Phong, trêu ghẹo :
"Ngươi ra đi cũng ban đêm, ngươi về...cũng ban đêm. Hèn chi...!"
Nói rồi, lão cười bí hiểm, nhìn hai nữ nhân bên cạnh Trần Phong. Khiến hai nàng e thẹn cúi đầu.
Lão thấy vậy, vui vẻ cười to. Con trai lão, quả có tiền đồ. Đúng là đời cha ăn mặn đời con húp nước.
"Tu vi con thế nào rồi ?" lão bình thản hỏi
"Vừa đột phá Trúc Cơ không lâu !" hắn ngắn gọn đáp.
"Ồ...Nhanh đấy, thế có g·iết được tên kia chưa ?" lão hơi ngạc nhiên, đưa ánh mắt ra hiệu phía sau, khiến lão giả vừa dẫn Trần Phong về đang đứng ở đó mồ hồi chảy ầm ầm.
"Khi xưa chỉ b·ị t·hương, bây giờ thì g·iết được rồi !"
Nói rồi, hắn nắm tay, từ hư không, Dạ Vẫn hiện hình được hắn nắm trọn, nhẹ thủ thế, rồi rút một nửa đao ra khỏi vỏ rồi rút về. Thân hình lúc đó hơi rung nhẹ. Hắn bình thản cất đao lại vào hư không.
Không ai nhìn thấy hắn vừa làm gì cả, chỉ có Trần Chiến lờ mờ, cùng Tử Vân là nhìn rõ được động tác của hắn.
Hai người vẻ mặt hơi kinh hoàng, nhưng thay vào đó là kinh hỷ.
Vừa rồi, nhìn như Trần Phong chỉ nhẹ rút một tí đao. Nhưng hắn đã rút nó hoàn toàn ra, và nhanh chóng di chuyển đến lão giả sau lưng Trần Chiến chém lão một đao rồi trở về. Nhìn như chẳng làm gì, nhưng thật chất là do thị giác không theo kịp mà thôi.
Còn lão giả, lão đã run rẩy muốn quỳ mọp xuống rồi. Tay nhẹ sờ lên cổ, nơi đó thình lình đã hiện lên một vệt chém sắc lẹm như sợi chỉ. Máu rỉ ra vài giọt từ đó.
"Mẹ ơi. Ta là Kim Đan Sơ Kỳ a. Sao cảm giác như com gà vậy nè !" lão nghĩ thầm.
Lão mà để Trần Chiến nghe được sẽ phỉ nhổ lão ngay. Nguyên Anh trung kỳ như hắn còn cảm thấy bị uy h·iếp, nói gì tới lão. Nhưng Trần Chiến cũng biết, đó chỉ là trong tình huống bất ngờ thôi. Chứ đối trực diện, chưa chắc lão giả đã rơi vào thế hạ phong. Còn Trần Chiến, nếu có phòng bị. Cho một trăm tên Trần Phong, uy lực gấp mười lần cũng không g·iết được gã.
Nhưng điều đó cũng không làm gã bớt vui mừng. Vì sao ư ?. Ngươi c·hết rồi thì làm gì còn ai quan tâm thủ đoạn người g·iết ngươi nữa chứ. Hắn sẽ chỉ kính sợ tên đó mà thôi.
Trần Chiến cùng Trần Phong lại ngồi hàn huyên một lúc rất lâu, hai nữ bên cạnh ngồi nghe nhưng lại chẳng hiểu gì. Hai người đó giao tiếp những câu rất cụt ngủn như:
"Cần nổi lên rồi !"
"Có thay đổi không ?"
"Bao lâu ?"
"Khi nào ?"
...
Nói chung là hai nàng vô pháp hiểu. Chỉ như con lật đật ngồi ngu ngơ bên cạnh. Cho đến nửa đêm thì theo hắn rời đi.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, lão giả trong bóng tối bỗng lấy dũng khí bước ra, quỳ trước mặt chủ nhân của mình
"Lão gia, hay là ngài...cho ta đi làm nhiệm vụ đi, nguy hiểm tí cũng được ạ !"
"Ngươi sợ ?" Trần Chiến hỏi. Nhưng nhìn tệ trước mặt vẫn run nhè nhẹ. Hắn hỏi tiếp :
"Ngươi...thấy thế nào ?"
Lão giả suy nghĩ một lúc để chỉnh lại ngôn ngữ :
"Ta không biết gì a Lão gia. Ta chỉ thấy thiếu gia run lên một cái. Lúc nhận biết thì máu đã chảy ra rồi !" giọng lão hơi run
"Tốt ! HA HA HA...!" Trần Chiến cười to.
[…]