Khí Vận

Chương 25: Đoàn tụ




Chương 25: Đoàn tụ
[…]
Trần Phong về đến tiểu viện của mình đã là nửa đêm
Nhìn thấy ánh đèn còn sáng trưng, bốn bóng người im lên mặt tường. Hắn thẩn thờ đứng đó hồi lâu. Đến khi Tử Vân lay động mới tỉnh.
"Vào thôi !"
Trần Phong gật đầu, nhẹ nhàng mở cửa. Vừa mở cửa, ba bóng người như sát thủ thoáng cái xuất hiện, dính chặt trên người hắn, tham lam mà hít lấy hit để.
"Th·iếp nhớ chàng quá !" ba người như ăn ý mà đồng thanh nói.
Khi ba người đã dần bình tĩnh đứng bên cạnh hắn. Hắn mới mỉm cười dang tay, đứng đợi một nữ nhân, đeo mảng bịt mắt đang "nhìn" hắn mỉm cười từ nãy đến giờ.
Bấy giờ, nàng mới đứng lên, mỉm cười một mình chiếm trọn vòng tay của hắn.
"Tỷ tỷ chơi xấu, dám một mình độc chiếm Phong ca !" Thiên An bất bình lên tiếng, nhưng miệng thì mỉm cười, ai nhìn cũng biết là nàng chỉ nói cho có không khí.
"Đợi chờ là hạnh phúc mà !" Hy Nhân đang ôm Trần Phong, mỉm cười với Thiên An. Khiến mấy người còn lại cũng vui vẻ.
Nửa giờ sau, nơi đây đã loạn thành một bầy, quần áo bay tứ tung, lộn xộn chẳng biết của ai, của ai.
Tử Vân từng bị phản bội một lần. Nhưng khi được bên, được hắn yêu thương, như mở ra tính năng ẩn nào đó. Tuy đôi lúc mặt lạnh tanh, phản đối. Nhưng điều hắn muốn, nàng đều sẽ làm, nàng nghĩ :
"Nếu mà Yên Nhiên ở đây sẽ còn quá quắc hơn nữa ý chứ !"
Nhã Lan thì rất thẹn thùng. Nàng chưa nghĩ đến cảnh tượng này a. Nhưng các tỷ muội ở đây ai cũng tu vi cao hơn nàng. Chống một hồi, đành bất lực mà gia nhập bầy đàn.
Còn Trần Phong thì mệt rồi. Một mình phải đánh với sáu con yêu quái, hắn sắp kiệt sức mà c·hết rồi. Tự dặn lòng là lần sau phải chia nhỏ ra đánh lẻ. Chứ như vầy hoài, thể chất của hắn cũng bị bào a. Đây không phải hưởng thụ, mà sắp giống luyện ngục rồi .
"Phải đợi tu vi cao hơn đã !" trong lòng âm thầm treo một mục tiêu nhỏ.
Một đêm trôi qua bình yên, nhưng cái giường lại phản đối kịch liệt. Ai biết đêm qua, nó đã phải trải qua gì sao ?
Chiều hôm sau, khi ánh hoàng hôn gần đi ngủ, Trần Phong mới thức giấc. Hắn thực sự mệt a.

Hoạt động gân cốt giãn nhẹ. Hắn mới mệt mỏi mà bò dậy, mặc sơ sài y phục, vừa bước ra đã thấy chúng nữ rôm rả điều gì đó ở phòng khách, hắn không nghe thấy. Vì đã thấy xung quanh các nàng kích hoạt một lồng giam cách âm. Chắc sợ hắn thức giấc. Trái tim như ấm lên mấy lần.
"Dù cách nào... Cũng phải giữ gia đình nhỏ này !" hắn âm thầm thề.
Bước vào lồng cách âm, các nàng vẫn không kiêng dè gì việc hắn bước đến mà vẫn sôi nổi bàn luận. Hắn đứng nghe một hồi, mới hiểu ra.
Thì ra các nàng đang bàn về cặp mắt cho Hy Nhân. Vốn hắn về đây cũng vì việc này, nhưng hôm qua hăng quá, vừa về đã mệt c·hết mà ngủ li bì tới giờ.
"Các nàng đã chọn được loại nào chưa ?" hắn chen lời.
"Th·iếp đang phân vân giữa Ưng nhãn của Ưng tộc và Viêm nhãn của Phượng tộc !"
Hy Nhân hiếm hoi lên tiếng một tràng dài. Đây là thứ quan trọng cả đời sau của nàng a.
"Vậy nàng muốn đôi mắt như thế nào ?" hắn ân cần hỏi
"Th·iếp a...?"
Nàng nghĩ hồi lâu, tất cả đều giữ im lặng. Mãi gần nửa giờ sau, nàng mới lên tiếng :
"Th·iếp có ánh mắt cú mèo nhìn đêm rồi. Th·iếp muốn một ánh mắt nhìn ban ngày !"
Nàng nghĩ thêm một lát, nói tiếp :
"Th·iếp muốn làm đôi mắt của chàng. Th·iếp muốn nhìn thấy những thứ mà mình không thể thấy, th·iếp muốn nhìn thấy tất cả những thứ bị giấu !"
Trần Phong nghe xong, mủi lòng, tiến đến ôm chặt nàng vào ngực. Suy nghĩ một lúc, hắn nói :
"Vậy ưng nhãn đi. Đừng kiếm loại mạnh mẽ. Kiếm loại cùng cảnh giới của nàng hoặc thấp hơn cũng được, mà phải hiếm !" hắn nhấn mạnh.
"Th·iếp mới luyện khí tầng 7 thôi !" nàng lí nhí nói.
Trần Phong mặt đen lại. Đây là đang khiêm tốn hay đang khoe mẽ a. Hắn đây kinh nghiệm đầy mình, mà không phải có âm khí của Yên Nhiên thúc đẩy, chắc bây giờ mới luyện khí tầng tám a.
"Thật muốn đánh nàng một cái !" hắn nghĩ.
"Chim ưng sao,..." Trần Phong lâm vào trầm tư rất lâu. Hắn đột nhiên nhớ ra rồi. Ở chỗ phụ thân hắn lúc nhỏ, có thấy một con chim ưng thì phải. "Sát Không Ưng " : Sát thủ của bầu trời.

Nghĩ xong, hắn lập tức chạy đi vội vã, chỉ kịp vội thốt lên : "đợi ta " thì đã biến mất. Khiến mấy nàng không khỏi phì cười, nhưng cũng ấm áp
"Nếu ta là nàng, hắn cũng sẽ vậy đi !"
"Ầm" cánh cửa rơi xuống
"Phụ thân...phụ thân...!" tiếng hắn lao vào thư phòng đã bị mất cánh cửa.
Trần Chiến đang ngồi xét duyệt thư từ, mặt nghệch ra, máu hơi dồn lên não, mặt bắt đầu đen lại. Lão đang cố kiềm chế, tay muốn run rẩy luôn rồi
"Chuyện gì ?" lão trầm giọng
Trần Phong gấp gáp, lao đến như bắn, hai tay chống lên án kỷ, nhìn thẳng lão
"Lúc nhỏ ta nhớ phụ thân có con chim ưng ?"
Lão hơi nghi ngờ :
"Có thì sao, mà không có thì sao ?"
"Có thì cho ta xin đôi mắt của nó. Không thì ngài tìm cho ta một cặp !" hắn nghĩa chính ngôn từ nói.
Lão mặt đen lại, hết kiềm nổi cơn giận. Đứng phắt dậy, tay đấm chân đá thằng con nghịch tử :
"Ngươi còn dám nói. Nói này, nói này. Ngươi biết nó là gì không. Hả?. Nó là Sát Không Ưng. Sát Không Ưng đó, ngươi biết không. Nó là hậu duệ trực hệ của Kim Bằng thần thú, ngươi nghĩ ta mất cái gì mới có được nó. Hả. Hả..." lão nói như hét.
Mỗi câu phát ra là Trần Phong ăn một đấm hay một đá của lão.
Lão cũng biết nặng nhẹ, chỉ lựa chỗ mềm mà đánh, lại không vận dụng tí linh lực nào. Cho dù Trần Phong không phản kháng, cũng chỉ bị sưng tấy tí thôi. Nhưng Trần Phong đâu có ngu. Lỡ lão thấy đấm đã tay, đã chân quá, rồi nghiện thì c·hết dở.
Đấm đá chừng nửa canh giờ, khi đã thấm mệt, lão mới buông hắn ra, vứt vào một góc xó xỉnh trong phòng
"Nói đi. Chuyện gì cần mắt của nó !" giọng lão đã hơi nhẹ đi.

"Là Hy Nhân cần !" Trần Phong đáp ngay, chẳng quan tâm phải diễn trò như lúc nhỏ.
Trần Chiến nhíu mày một cái, nháy mắt dãn ra :
" Bộc lão, đi lấy cho nó đi !"
"Vâng !"
"Cút đi. Phiền c·hết đi được !" lão mắng yêu hắn một cái, đuổi đi. Nhìn bóng dáng như con vịt của hắn, lão mỉm cười, nhìn chậu hoa mẫu đơn bên cạnh, thủ thỉ :
"Y nàng vậy. Chỉ mỗi tội... Hơi trăng hoa, nhưng bướng bỉnh... giống ta thật. Ha ha ha...!"
Chỉ chưa rót đầy một chung trà sau, hắn đã lật đật chạy về. Đến nơi, đã thấy Bộc lão đứng đó, trên cánh tay đậu một con ưng, lông sắt bén như đao, cứng như sắc thép, đôi mắt sắc bén, mỏng vuốt nhọn hoắc.
"Bộc lão !" hắn hơi thi lễ.
Bộc lão cười khổ, ngài bái ta làm ta sợ a thiếu gia, bị ngài chơi hai nhát rồi. Không biết có nhát thứ ba không. Hắn đang muốn nhanh nhanh rời khỏi tên tiểu quỷ này, về với chủ nhân, có vẻ an toàn hơn.
Từ trong phòng, một nữ tử mang mạng che bước ra, là Tử Vân. Nàng khẽ nắm một cái, con chim ưng bất lực bị nàng nắm lấy cặp giò, treo ngược.
Lão Bộc hoảng sợ, kinh hoảng, vội cung kính cúi chào rồi lẩn mất, lão thấy ở đây sống lưng hơi lạnh.
"Ta đáng sợ như vậy ?" Tử Vân nghi hoặc nhìn Trần Phong.
"Lão có bệnh sợ phụ nữ !" Trần Phong lấp liếm.
"Ta nhớ lần trước lão không thế a !" nàng hơi thắc mắc, nhưng cũng đành bỏ qua.
Hai người bước vào phòng, đóng cửa lại.
"Bây giờ làm sao ?" Tử Vân hỏi, tay nắm con Sát Không Ưng trong tay như xách gà.
Nàng có thể ghép mắt sơ bộ cho Hy Nhân, nhưng không thể mang thiên phú của yêu thú theo đôi mắt được. Của nàng ghép, chỉ có thị lực của nó mà thôi .
Không ngờ con ưng này cảnh giới đã tương đương Trúc cơ sơ kỳ.
Trần Phong không nói gì, nhắm mắt truyền cho nàng một đoạn tin tức.
"Thì ra là thế !" xem xong, Tử Vân như ngộ ra.
[…]
(Thật ra, đoạn này tui chưa biết viết sao. Theo sơ bộ đọc truyện của tui thì hóa thần mới có khả năng làm mấy trò tái tạo này, còn logic của tui vẫn chả hiểu nữa)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.